Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ

Chương 185

Trong tiểu thuyết Minh Phi dựa vào thân phận là em ruột của Minh Vi khiến Minh Vi trở thành người đại diện cho thương hiệu ALLURE. Chẳng bao lâu sau, khi vài bộ phim của Minh Vi lần lượt được công chiếu và gây tiếng vang lớn, với độ nổi tiếng cực cao của cô, ALLURE đã thành công mở rộng thị trường trong nước.

Tống Vãn Huỳnh thậm chí không dám tưởng tượng nếu Minh Vi làm đại diện cho thương hiệu nhà mình, kết hợp với bộ sưu tập trang sức mùa này thì độ nhận diện trong nước sẽ tăng lên đến mức nào.

Cho nên Minh Vi – nhất định cô phải giành được!

Em ruột thì sao, có quan hệ máu mủ thì thế nào, ai mà chẳng là em gái, quan hệ giữa Minh Phi và Minh Vi có bằng cô và Minh Vi đâu?

Ngày trước còn có thể làm ra chuyện để chị thay thế đi lấy chồng thì tình cảm chị em tốt đẹp đến mức nào chứ, chỉ là tình chị em "bằng nhựa" mà thôi.

Minh Phi e rằng còn chưa từng ngủ chung giường với Minh Vi bao giờ.

Nghĩ đến đây, Tống Vãn Huỳnh toàn thân như được tiếp thêm sức mạnh chiến đấu.

“Chị à, thật ra em cảm thấy nếu chị làm người đại diện cho ALLURE thì cũng khá tốt đấy, dù sao đó cũng là thương hiệu quốc tế, có thể giúp chị tăng tài nguyên. Hơn nữa, em gái ruột của chị là nhà thiết kế của thương hiệu, chắc chắn sẽ không để chị chịu thiệt. Nhưng mà em khá tò mò, hôm nay em có tìm hiểu một chút về chị ấy, không ngờ chị ấy chỉ lớn hơn em có bốn tuổi, trẻ vậy mà đã trở thành nhà thiết kế trang sức còn tự mình thiết kế trang sức nữa, thật là giỏi!”

“Cô ấy từ nhỏ đã rất yêu thích thiết kế trang sức, sau này ra nước ngoài du học, chuyên ngành học chính là thiết kế trang sức, cũng coi như có thiên phú, mấy năm nay ở nước ngoài cũng có chút danh tiếng.”

Trong tiểu thuyết, nhiều thiết lập Tống Vãn Huỳnh đã quên gần hết, nguyên nhân vì sao quan hệ giữa Minh Vi và Minh Phi không tốt cô cũng không nhớ rõ, bèn thăm dò hỏi: “Vậy tại sao chị và cô ấy lại không thân thiết? Có phải vì cô ấy đi du học lâu năm, hai người không gặp nhau nên tình cảm nhạt dần không?”

Trong bóng tối, Minh Vi im lặng một lúc, rồi nói: “Thật ra chị không mang họ Minh. Chị và cô ấy chỉ là chị em cùng mẹ khác cha. Lúc nhỏ chị được nuôi dưỡng ở nhà ông bà nội, sau này mới được đón về và đổi họ.”

“Thì ra là vậy.”

“Em yên tâm, chuyện hợp đồng chị sẽ suy nghĩ nghiêm túc.”

“Chị à không sao đâu, thật đấy, chỉ là một bản hợp đồng thôi. So với hợp đồng, em càng không muốn thấy chị phải khó xử.”

Minh Vi quay người lại ôm lấy Tống Vãn Huỳnh, “Vãn Huỳnh, cảm ơn em.”

Tống Vãn Huỳnh nhân cơ hội cũng ôm lấy cô, mỉm cười híp mắt.

Tối hôm đó Tống Vãn Huỳnh ngủ rất ngon và sâu. Sáng dậy trên chiếc giường rộng lớn chỉ còn lại mình cô, trong điện thoại có tin nhắn của Minh Vi, bảo rằng cô đã rời đi từ sớm để đến phim trường.

Tống Vãn Huỳnh lười biếng nằm trên giường một lát, trong đầu hồi tưởng lại những lời đã nói cùng Minh Vi tối qua.

Chị em cùng mẹ khác cha, Minh Vi từ nhỏ sống ở nhà ông bà nội, vậy nên quan hệ giữa Minh Vi và Minh Phi không tốt cũng là chuyện dễ hiểu. Hơn nữa từ nhỏ Minh Vi chắc chắn đã phải chịu nhiều ấm ức và bị phân biệt đối xử, nếu không thì nhà họ Minh cũng chẳng để Minh Vi thay Minh Phi đi lấy một người đàn ông tàn tật.

Nhưng ai ngờ được, người đàn ông tàn tật ấy lại có một ngày đứng dậy được, điều quan trọng là còn trở lại với Tập đoàn Văn thị. Nhà họ Minh giờ chắc hẳn đang lo sốt vó.

Tống Vãn Huỳnh đoán rằng Minh Phi không lý do gì lại vất vả vượt ngàn dặm đến phim trường để mời Minh Vi ký hợp đồng làm người đại diện, chắc chắn đây là "cành ô liu" mà nhà họ Minh đưa ra nhằm muốn nối lại quan hệ với Minh Vi.

Muốn đánh chủ ý lên người Minh Vi, còn phải xem cô có đồng ý hay không!

Tống Vãn Huỳnh lập tức bật dậy rửa mặt xong liền vội vàng tới phim trường.

Quả nhiên ở đó cô nhìn thấy Minh Phi đang trò chuyện với phó đạo diễn.

Nhìn sơ qua, Minh Vi và Minh Phi ở một vài góc độ cũng có nét giống nhau. Chỉ là khác với Minh Vi lạnh lùng như băng tuyết, Minh Phi khi cười lại toát ra vẻ thân thiện dễ gần.

Thấy Tống Vãn Huỳnh, Minh Phi mỉm cười bước tới đưa tay ra: “Chào cô Tống, tôi là Minh Phi.”

Tống Vãn Huỳnh nở nụ cười gượng gạo bắt tay với cô ta: “Chào cô.”

“Chị tôi trước đây từng nhắc đến cô Tống, chỉ là vẫn chưa có dịp gặp mặt. Hôm nay cuối cùng cũng gặp được rồi. Cô Tống ngoài đời còn xinh đẹp hơn trên truyền hình nữa.”

Tống Vãn Huỳnh bĩu môi.

Chị, chị... rõ ràng không thân thiết với Minh Vi mà miệng cứ chị chị gọi mãi. Nếu Minh Vi từng nhắc đến cô với cô ta thì cô sẵn sàng dâng đầu cho Minh Phi ngồi làm ghế!

“Cảm ơn lời khen.” Vừa nói vừa ngồi xuống ghế bên cạnh.

Minh Phi thản nhiên ngồi xuống cạnh cô, nhìn về phía Minh Vi đang bị bao quanh bởi nhân viên trong lầu nhỏ không xa, mỉm cười nói: “Chị ấy vừa mới bắt đầu quay, chắc sẽ mất một lúc nữa. Cô Tống đến phim trường tìm chị tôi có việc gì sao?”

“…” Thật là một chiêu “kẻ đến sau chiếm thế chủ”. Tống Vãn Huỳnh nhìn nụ cười dịu dàng của Minh Phi, giả vờ ngây thơ hỏi: “Ừm, tôi tìm chị Minh Vi có chút việc. Cô là em ruột của chị Minh Vi, chắc hai người lớn lên cùng nhau, tình cảm tốt lắm nhỉ?”

“Đương nhiên rồi, tôi từ nhỏ đã rất ngưỡng mộ chị ấy. Chị ấy đạt được thành tựu như hôm nay, tôi cũng cảm thấy rất tự hào.”

“Vậy sao từ khi anh cả và chị Minh Vi kết hôn đến giờ, sao chưa từng thấy cô đến thăm chị ấy lần nào vậy?”

Nụ cười trên mặt Minh Phi khựng lại trong chốc lát nhưng rất nhanh cô ta liền thản nhiên giải thích: “Tôi bận công việc nên chưa có thời gian đến thăm nhưng sau này nếu rảnh hơn, tôi sẽ thường xuyên đến gặp chị.”

“Thì ra là vậy.”

“Tôi nghe nói cô Tống gần đây đang phụ trách một dự án thương hiệu trang sức dưới quyền Trung Tuấn đang tìm người đại diện? Cô Tống muốn chị tôi làm người đại diện à?”

Tống Vãn Huỳnh gật đầu thành thật.

Minh Phi mỉm cười: “Thật không khéo, ALLURE cũng muốn mời chị tôi làm đại diện. Mà mùa này có mấy món trang sức là tôi tự tay thiết kế, từ lâu tôi đã mơ ước có một ngày chị tôi có thể đeo trang sức do tôi thiết kế. Không ngờ ngày ấy lại đến nhanh như vậy.”

“Tôi biết, hôm qua chị ấy đã nói với tôi rồi.”

Lông mày Minh Phi hơi nhíu lại, “Chị ấy nói với cô rồi à?”

“Đúng vậy, nhưng có vẻ chị ấy vẫn đang cân nhắc việc có làm đại diện cho ALLURE không. Sao vậy, chị ấy đã ký hợp đồng với cô rồi sao?”

Hôm qua cô ta có trò chuyện với Minh Vi một lúc, nhìn thái độ nhạt nhẽo của Minh Vi, thực ra Minh Phi cũng chẳng dám chắc Minh Vi sẽ đồng ý. Nhưng nghĩ đến lời dặn của ba, cô ta chỉ có thể cắn răng tiếp tục tìm Minh Vi để thuyết phục.

“Tạm thời thì chưa.”

“Chưa ký cũng không sao,” Tống Vãn Huỳnh dịu dàng an ủi Minh Phi, “Hai người là chị em ruột, lại cùng dòng máu, tình cảm lại sâu đậm, chị ấy chắc chắn sẽ đồng ý thôi. Nhưng tôi khá tò mò, tại sao ALLURE lại nhất định muốn chị Minh Vi làm đại diện vậy? Tôi nhớ ALLURE là thương hiệu quốc tế mà…”

“Cô Tống cảm thấy chị tôi không xứng làm người đại diện của ALLURE sao?”

Tống Vãn Huỳnh vội vàng lắc đầu, “Không không, tôi không có ý đó.”

Minh Phi dường như bắt được điểm yếu trong lời cô, có chút đắc ý tiếp tục nói: “Vậy không biết cô Tống hỏi câu đó là có ý gì? ALLURE đúng là thương hiệu quốc tế nhưng trong mắt tôi, chị tôi ưu tú như vậy, làm đại diện cho ALLURE cũng chẳng phải việc gì khó với tới. Là sự hỗ trợ đôi bên thôi. Cô Tống nói vậy chẳng phải đang nói chị tôi trèo cao à?”

Vốn giỏi ăn nói, giờ đây Tống Vãn Huỳnh lại bị Minh Phi nói đến nghẹn lời, cúi đầu, mặt đỏ bừng, uất ức nói: “Tôi nói sai rồi, xin lỗi, tôi không có ý đó.”

“Tôi biết cô Tống không cố ý nhưng những lời buột miệng nói ra mới là suy nghĩ thật trong lòng không phải sao? Nói thật, thương hiệu trang sức trong tay cô Tống mới là đang trèo cao đấy.”

Thấy Tống Vãn Huỳnh không nói nên lời, Minh Phi khẽ mỉm cười: “Vả lại chị tôi là vợ của anh trai chồng cô, theo vai vế thì cô nên gọi chị ấy là chị dâu mới đúng chứ, gọi là chị có phải hơi không hợp lắm không?”

Ngay lúc đó, đạo diễn hô “cắt”, cảnh quay tạm thời kết thúc.

Minh Vi từ đình nghỉ giữa hồ đi lại, nhìn thấy Tống Vãn Huỳnh đang ngồi ủ rũ trên ghế không khỏi thắc mắc hỏi: “Sao vậy?”

Tống Vãn Huỳnh ngẩng đầu nhìn Minh Vi, gương mặt u uất nhưng vẫn cố tỏ ra kiên cường lắc đầu: “Không sao đâu, chị dâu quay xong rồi à? Em mang nước ấm cho chị, lúc quay đừng uống nước lạnh, không tốt cho cổ họng.”

Nói rồi, cô đưa bình giữ nhiệt trong tay cho Minh Vi.

Minh Vi nhận lấy, liếc mắt kín đáo nhìn Minh Phi bên cạnh: “Minh Phi, nếu không có chuyện gì thì em cứ đi làm việc đi, không cần phải ở đây.”

“Chị à, lâu lắm rồi chúng ta mới gặp lại, em chỉ muốn ngồi trò chuyện với chị nhiều hơn một chút.”

“Tôi đang bận quay, chắc không có nhiều thời gian để nói chuyện với em đâu.”

“Không sao, em ngồi đây đợi chị. Em đã đặt cơm trưa rồi, lát nữa chúng ta ăn với nhau một bữa nhé. Lâu lắm rồi hai chị em mình chưa ăn cùng nhau, mẹ cũng rất nhớ chị, cứ nhắc mãi.”

Sắc mặt Minh Vi hơi trầm xuống, suy nghĩ một lát rồi nói: “Buổi trưa chắc tôi không có thời gian, thế này đi, em cứ về khách sạn trước, tối nay tôi đến tìm em, mình nói chuyện sau được không?”

Thấy Minh Vi chịu nhượng một bước, Minh Phi nào còn lý do gì để từ chối, huống hồ ngồi ở đây xem đoàn phim quay đã khiến cô mất hết kiên nhẫn, còn đang mong được rút lui.

“Vâng, vậy tối em chờ chị.”

“Ừ.”

Đợi Minh Phi rời đi, Minh Vi mới nhìn sang Tống Vãn Huỳnh, quan sát một hồi rồi hỏi: “Vừa rồi Minh Phi nói gì với em vậy?”

“Chị Minh Phi không nói gì đâu, chị dâu, chị đừng...”

“Chị dâu? Sao ngay cả cách gọi cũng đổi rồi?”

Tống Vãn Huỳnh cúi đầu, xụ mặt nói nhỏ: “Chị là vợ của anh cả, đương nhiên em phải gọi là chị dâu. Chị là chị gái của Minh Phi, Minh Phi gọi chị là chị mới đúng, em mà gọi là chị thì chị ấy sẽ không vui.”

“Nhưng chị đã quen nghe em gọi là chị rồi, đột nhiên gọi chị là chị dâu nghe còn thấy lạ.” Minh Vi bước đến nhẹ nhàng xoa mặt cô đang rầu rĩ, “Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, nói với chị đi.”

Tống Vãn Huỳnh vẫn lắc đầu: “Là do em nói sai thôi. Chị Minh Phi nói đúng, chị giỏi như vậy, ALLURE chọn chị làm đại diện là hoàn toàn xứng đáng. Thương hiệu trang sức em đang phụ trách cũng chỉ là một thương hiệu hạng hai trong nước, sao xứng với độ nổi tiếng hiện giờ của chị được.”

Nói xong, cô gượng cười: “Chị à, em định ngày mai sẽ rời đi, chị ở đoàn phim nhớ chăm sóc bản thân nhé, có chuyện gì cứ gọi cho em.”

Bình Luận (0)
Comment