Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ

Chương 201

Tối trước đêm giao thừa, Văn Việt mơ một giấc mơ.

Trong mơ, anh lại quay về ngày hôm đó.

Không giống như những đêm giao thừa vui vẻ của mọi năm, rõ ràng là ngày đoàn viên sum họp nhưng cả nhà họ Văn lại tràn ngập không khí nặng nề và áp lực. Bên trong bên ngoài không ai dám nói lớn tiếng, người nhà họ Văn ngồi lặng lẽ trong phòng khách, không giấu được vẻ thất vọng và đau lòng.

Dì Trần cẩn thận cầm điện thoại bước tới.

Văn phu nhân hỏi: “Vẫn không nghe máy à?”

Dì Trần lắc đầu.

Văn phu nhân nhìn sang phía Văn Việt: “Văn Việt, con gọi cho em một cuộc đi. Hôm nay là giao thừa, thế nào cũng phải về nhà ăn bữa cơm đoàn viên chứ!”

Văn Việt gật đầu, đang định đứng dậy gọi điện thì ông cụ Văn lại giận dữ quát: “Không được gọi! Nó cấu kết với người ngoài làm ra cái chuyện khốn nạn đó, còn mặt mũi mà về nhà ăn cơm à? Lần này nếu không phải Văn Việt phát hiện kịp thời thì nhà họ Văn chúng ta sớm đã bị nó bán đứng rồi!”

“Ba à, Văn Nghiên nó…” Văn phu nhân cố gắng nói giúp Văn Nghiên nhưng bị ông cụ Văn cắt ngang đầy mất kiên nhẫn.

“Đủ rồi! Con đừng nói nữa! Nó không muốn về nhà ăn cơm thì đừng chờ nữa!” Ông cụ Văn chống gậy đứng dậy, “Ăn cơm!”

Văn phu nhân lo lắng nhìn Văn Việt, ra hiệu bảo anh nói giúp vài lời.

Văn Việt gật đầu, đỡ ông cụ Văn đi về phía phòng ăn: “Ông ơi, Văn Nghiên chắc chỉ là nhất thời hồ đồ. Thật ra nếu không phải sau cùng nó dừng tay đúng lúc, con cũng chẳng phát hiện được dấu hiệu gì.”

Ông cụ Văn ngồi vào vị trí chính mà không nói gì.

Văn Việt ngồi bên cạnh cười nói: “Con biết ông giận, giờ con gọi điện bảo nó về. Nếu ông vẫn còn giận, chờ nó về rồi thì cứ dạy dỗ, sau này còn dài, từ từ dạy cũng được.”

Hiểu rõ ý ông cụ Văn không phản bác coi như ngầm đồng ý. Anh đứng dậy đi gọi điện.

Cuộc gọi mà trước đó dì Trần không kết nối được, lần này lại có người bắt máy.

“Văn Nghiên…”

“Alô? Xin hỏi anh là người nhà của chủ thuê bao phải không? Là thế này, chủ thuê bao vừa gặp tai nạn giao thông ở khu vực An Khang Lộ, hiện đã được đưa đến bệnh viện số Chín gần đó…”

Văn Việt theo phản xạ nhìn về phía ông cụ và mẹ mình đang chưa hiểu chuyện, tay siết chặt điện thoại nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh như thường: “Vâng, tôi biết rồi, tôi sẽ tới ngay.”

Cúp máy, Văn phu nhân vội hỏi: “Sao vậy con?”

Văn Việt thoáng sững người rồi nhanh chóng trấn tĩnh lại: “Là bệnh viện gọi, nói Văn Nghiên gặp tai nạn…”

“Tai nạn? Sao lại tai nạn được! Có nặng không?”

Ông cụ Văn cũng kinh ngạc đứng dậy: “Sao lại thế? Tai nạn ở đâu? Nó có sao không?”

“Ở khu An Khang, chắc là không quá nghiêm trọng đâu ạ. Ông, mẹ, con đi trước, Minh Vi, chăm sóc ông và mẹ nhé.”

Minh Vi gật đầu.

Văn Việt khoác áo vội vã rời nhà.

Trên đường đến bệnh viện, anh gọi hỏi tình hình nhưng nhận được câu trả lời là vẫn đang cấp cứu.

Nửa tiếng sau, xe đến cổng bệnh viện.

Văn Việt vội vã chạy đến phòng cấp cứu nhưng chỉ được thông báo: đến để nhìn mặt lần cuối.

Trong phòng cấp cứu, anh nhìn thấy Văn Nghiên toàn thân đẫm máu nằm trên giường bệnh không còn sinh khí, sinh mệnh yếu ớt chỉ được máy móc giữ lại.

“Văn Nghiên…”

Văn Nghiên đeo mặt nạ dưỡng khí, mệt mỏi nhìn về phía Văn Việt.

Lúc này anh không thể nói được gì nữa, vừa hé miệng máu đã không ngừng trào ra. Âm thanh tít tít gay gắt vang lên từ máy theo dõi rồi dần lặng xuống, Văn Nghiên ngừng thở.

Văn Việt đứng lặng bên giường, toàn thân lạnh toát, thậm chí còn chưa kịp nói với Văn Nghiên một lời đã phải trơ mắt nhìn em trai mình – người thân thiết nhất – lìa đời trước mắt.

Một con người sống sờ sờ, người anh yêu quý nhất cứ thế rời khỏi nhân gian.

Lại một mùa xuân nữa đến.

Văn Việt đặt một bó hoa cúc nhỏ trước bia mộ của Văn Nghiên, đứng lặng một hồi rồi rút từ túi áo ra một điếu thuốc, châm lửa, giữa làn khói lượn lờ chậm rãi nói:

“Ông bị bệnh rồi, từ đêm giao thừa đó, bác sĩ ba lần thông báo nguy kịch. Mấy hôm trước bác sĩ gọi nói chuyện, bảo rằng ông có thể không qua nổi mùa xuân này… Mẹ cũng bệnh, suốt ngày nhắc đến em, tiều tụy đi nhiều, tóc bạc cũng nhiều hơn…”

Anh im lặng một lúc lâu, đến khi điếu thuốc cháy hết đến đầu lọc mới khẽ nói:

“Nếu sớm biết…”

Biết gì chứ?

Văn Việt cũng không biết.

Anh chỉ thỉnh thoảng giật mình tỉnh dậy giữa đêm rồi tự hỏi chính mình: Tập đoàn Văn thị thật sự quan trọng đến thế sao? Nếu biết đó là lần gặp cuối cùng, anh còn nỡ thẳng tay trách mắng em mình không?

Nếu tất cả có thể quay lại… nếu có thể làm lại từ đầu…

“Văn Việt, dậy mau!”

Văn Việt bừng tỉnh khỏi cơn mơ ngơ ngác nhìn Minh Vi trước mặt.

Minh Vi mỉm cười: “Sao thế? Mơ thấy gì à?”

Bình Luận (0)
Comment