Chương trình tạp kỹ《 Thanh xuân lữ hành 》 mới bắt đầu quay ngày đầu tiên đã xảy ra vô số vấn đề và mâu thuẫn, tuy một số khách mời có trải nghiệm không tốt khi du lịch, nhưng đối với tổ tiết mục mà nói thì tất cả đều là lưu lượng.
Số lượt xem trên trang chính thức của chương trình vào ngày hôm đó đã vượt qua 10 triệu và vẫn tiếp tục tăng, các từ khóa như #giảm béo đi Lý Đô Mật#, #miệng thay thế#, #cho bạn quá nhiều tự do#, #trà xanh# liên tiếp lọt bảng hot search.
Tuy nhiên, hầu hết các chủ đề này đều nhắm vào Lý Đô Mật.
Lý Đô Mật vẫn chưa biết đến danh tiếng của mình ở Trung Quốc. Sau khi bị Tống Vãn Huỳnh nói mát suốt hai ngày, cô ta thậm chí còn không thèm ăn cơm tối đã sớm trở về phòng.
Cô ta chưa bao giờ cảm thấy ấm ức đến thế.
Tuy rằng không biết chính mình vì sao lại đắc tội Tống Vãn Huỳnh nhưng cô rất rõ ràng Tống Vãn Huỳnh đang nhắm vào mình, nhưng cô cũng không có biện pháp nào, cô nói không lại Tống Vãn Huỳnh cũng không có ai giúp cô nói chuyện, quả thực là tứ cố vô thân.
Cô vốn định mượn sức Nhậm Khả nhưng hôm nay đã cùng Nhậm Khả xé rách mặt, Tống Di là cái đầu gỗ không dùng được, Hứa Bạc Chu đối với ai đều bình đẳng lãnh đạm, Trương Chi Ngang đối với ai cũng bình đẳng nhiệt tình.
Chẳng lẽ trong tương lai mấy ngày tới cô sẽ bị Tống Vãn Huỳnh bắt nạt chết sao?
Tức chết! Tức chết mà!
Lý Đô Mật nằm trên giường lăn qua lăn lại.
Tống Vãn Huỳnh dựa vào cái gì mà kiêu ngạo như vậy chứ! Chẳng lẽ cô ta là phú nhị đại ẩn mình trong chương trình?
Không có khả năng!
Suy đoán này vừa xuất hiện đã bị cô phủ định hoàn toàn.
Trước khi đến cô đã thông qua tin tức nội bộ để tra cứu tên của phú nhị đại trong chương trình, căn bản không phải là Tống Vãn Huỳnh.
Lui một vạn bước mà nói, cho dù cô ta có là phú nhị đại thật thì sao chứ!
Phú nhị đại thì có thể tùy ý chia nhóm khi dễ người khác sao?
Nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ có thể thử mượn sức của Minh Vi.
Cô đã quan sát một thời gian dài kể từ khi chương trình bắt đầu ghi hình. Sở dĩ Tống Vãn Huỳnh có quan hệ tốt với Minh Vi là vì cô là người theo đuôi, nịnh nọt sau lưng Minh Vi, gọi chị các kiểu.
Tống Vãn Huỳnh có thể gọi chị, tại sao cô lại không thể?
Chẳng lẽ chính mình có điểm nào kém hơn so với Tống Vãn Huỳnh sao?
Nghĩ vậy, Lý Đô Mật hạ quyết tâm.
Cô muốn nhìn xem, chờ đến khi Minh Vi hoàn toàn không phản ứng với cô ta thì cô ta còn có thể làm gì!
Sáng sớm hôm sau, Lý Đô Mật rửa mặt xong xuống lầu, cô cố ý thức dậy sớm, trong phòng khách chỉ có người có thói quen dậy sớm là Minh Vi.
“Chị.”
Minh Vi, người đang quyết định lộ trình cho chuyến đi hôm nay, ngước nhìn về phía tiếng động phát ra.
Lý Đô Mật bưng một ly cà phê đen pha sẵn đứng ở trước mặt cô, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào tươi sáng, khác hẳn với thái độ kiêu ngạo coi thường mọi người thường ngày, "Chào buổi sáng, chị Minh Vi, chị có muốn uống cà phê không? Em pha riêng cho chị đấy."
“……” Minh Vi có chút kinh ngạc khi thấy Lý Đô Mật đột nhiên thay đổi thái độ trở thành một người khác. Khi nghe thấy tiếng "chị", cô còn nghĩ rằng người tới là Tống Vãn Huỳnh, “Cảm ơn.”
Minh Vi lễ phép tiếp nhận.
“Không có gì.” Lý Đô Mật cười đến ngọt, giọng nói cũng cố ý ép xuống. Cô ngồi xuống bên cạnh Minh Vi: "Chị ơi, chị đang nhìn gì vậy?"
Minh Vi không để trong lòng, thuận miệng nói: “Tôi đang xác nhận lại lịch trình hôm nay.”
“Sớm như vậy đã phải xác định hành trình, chị thật vất vả.”
Minh Vi kinh ngạc nhìn người hôm qua vẫn là khẩu phật tâm xà, hôm nay miệng lại đầy lời ngon ngọt Lý Đô Mật, “Cô có việc?”
“Không có việc gì thì không thể nói chuyện với chị sao? Em đặc biệt đến đây để xin lỗi chị."
“Xin lỗi?”
Lý Đô Mật gật đầu, “Hôm qua em không nên nói không cần hướng dẫn du lịch của chị, sự thật là hôm qua em và chị Nhậm Khả đi du lịch tự do mới phát hiện mình sai lầm nghiêm trọng, nếu không có lịch trình thì chuyến đi sẽ hỏng bét. Cho nên, chị, chị tha thứ cho em, hôm nay cho em đi cùng chị được không?"
Vừa nói Lý Đô Mật vừa tiến thêm một bước ôm cánh tay của Minh Vi.
“……” Minh Vi không thích tiếp xúc gần với người lạ. Cô đưa tay ra, gỡ tay Lý Đô Mật xuống khỏi người mình, “Hoan nghênh.”
“Chị thật tốt! Cảm ơn chị! Em biết chị sẽ không trách em mà! Chị ơi, chị tốt như vậy, chẳng trách chị Vãn Huỳnh lại thích chị đến vậy, ngày nào cũng bám lấy chị. Em cũng rất thích chị. Sau này em có thể đi theo bên cạnh chị không.”
Minh Vi cảnh giác, “Đi theo tôi làm gì?”
"Bởi vì em cảm thấy cực kỳ an toàn khi ở bên cạnh chị!"
Minh Vi chần chờ, “Cô…… có thể đừng học cách Tống Vãn Huỳnh nói chuyện được không.”
Cô đột nhiên hiểu ra cảm giác quen thuộc này đến từ đâu.
Giọng điệu và cách nói chuyện không hiểu sao lại giống hệt người nửa tháng trước đột nhiên thay đổi Tống Vãn Huỳnh.
Lý Đô Mật mở to hai mắt nhìn, Minh Vi thế nhưng nói cô học cách nói chuyện của Tống Vãn Huỳnh? Cô học cách nói chuyện của Tống Vãn Huỳnh? Tống Vãn Huỳnh nói chuyện ghê tởm mắc ói như vậy, sao cô có thể học cách nói chuyện của cô ta chứ!
“Em không có học cách nói chuyện của chị ấy! Em là thật lòng! Lần đầu gặp chị, em cảm thấy chị có chút lạnh lùng khó gần nên không dám bắt chuyện. Sau hai ngày ở chung em mới biết chị không phải người vô tình như em nghĩ, là em hiểu lầm chị, chị ơi, chị sẽ không trách em chứ?”
“Cô có thể nói chuyện đàng hoàng được không?”
“Em vẫn luôn nói chuyện như vậy nha, chỉ là mới tham gia chương trình, chưa quen với mọi người nên nói chuyện có chút thiếu chừng mực, cho nên đã xảy ra một ít chuyện không thoải mái cùng hiểu lầm.” Nói đến đây, Lý Đô Mật tỏ ra ủy khuất, “Chị, chị có thể giúp em giải thích với chị Vãn Huỳnh không, hình như chị ấy có chút hiểu lầm với em, em không biết mình đã đắc tội với chị ấy như thế nào, tuy chị ấy không thích em nhưng em vẫn rất thích chị ấy. Nếu có thể giải quyết hiểu lầm với chị ấy, trở thành bạn bè của nhau thì em sẽ rất vui!"
Minh Vi nhíu mày, “Giữa cô và cô ấy hẳn là không có hiểu lầm gì."
“Có, ngày đó ở trên xe sau khi xuống máy bay, em nói mình rất béo, có thể chị ấy cho rằng em là đồ hư vinh, nhưng thật ra không phải, bởi vì em học khiêu vũ từ nhỏ, cô giáo vẫn luôn nói với em rằng với chiều cao của em thì cân nặng cần giữ ở khoảng 41 kg. Nhưng bây giờ em nặng 44 kg nên em mới nói mình béo."
Lý Đô Mật thở dài, “Bởi vì chuyện này mà mấy ngày nay chị ấy vẫn luôn nhằm vào em, em ăn nói vụng về lại có chút nóng vội, cho nên không thể giải thích rõ ràng với chị ấy. Chị có thể giúp em giải thích với chị ấy không?"
“Có thể cô hiểu lầm rồi. Cô ấy không nhắm vào cô. Tuy nhiên nếu cô có bất kỳ hiểu lầm nào với cô ấy thì hãy nói trực tiếp với cô ấy."
“Được, em nghe lời chị”
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo liền đến.
Tống Vãn Huỳnh ngái ngủ từ trên lầu bước xuống, hoàn toàn không biết rằng Lý Đô Mật đang muốn cướp vị trí của mình.
“Chào buổi sáng, chị Minh Vi."
“Chào buổi sáng, bữa sáng ở trên bàn.”
Tống Vãn Huỳnh ngồi vào bàn ăn sáng.