Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ

Chương 51

Lâu đài nói lớn thì lớn, nói nhỏ cũng nhỏ.

Lớn là vì toàn bộ diện tích lâu đài lên đến hơn sáu nghìn mét vuông, còn nhỏ là vì khu vực mở cửa cho khách tham quan chỉ mất khoảng hơn hai giờ để đi hết.

Lúc này đã là ba giờ chiều, đúng với thời gian phải rời đi.

Tống Vãn Huỳnh cùng Minh Vi và hai người khác đến điểm tập trung đã hẹn trước. Tống Di và Nhậm Khả đã đến từ sớm, hai người đang ngồi chung một chỗ xem lại ảnh vừa chụp.

“Chị Minh Vi, mọi người đến rồi.”

Minh Vi liếc nhìn hai người hỏi: “Lý Đô Mật đâu?”

“Không biết nữa, trong nhóm chat cô ấy cũng chưa trả lời.”

Minh Vi cau mày. Trên đường đến lâu đài, mọi người đã thống nhất sẽ tập trung ở cổng lúc ba giờ, nếu có chuyện gì thì có thể gọi điện hoặc nhắn tin trước để báo. Cô nhìn vào nhóm chat chung, chỉ duy nhất Lý Đô Mật không phản hồi.

Cô gọi điện cho Lý Đô Mật nhưng điện thoại đối phương đã tắt máy.

“Sao lại tắt máy rồi?”

“Chị Minh Vi, có chuyện gì vậy?”

“Điện thoại của Lý Đô Mật tắt máy rồi.” Minh Vi quay sang hỏi tổ chương trình: “Chắc hẳn có nhân viên theo sát cô ấy đúng không? Có thể phiền mọi người liên hệ với nhân viên đi cùng bảo Lý Đô Mật đến đây tập hợp không?”

Nhân viên lập tức lấy điện thoại ra liên lạc, sau khi nói chuyện vài câu thì lông mày nhíu chặt lại. Anh ta nhìn Minh Vi nói: “Lý Đô Mật nói điện thoại cô ấy hết pin, không biết hiện tại mình đang ở đâu.”

“Vậy để nhân viên dẫn cô ấy tới đây đi.”

Nhân viên có vẻ khó xử: “Cô ấy nói muốn mọi người đi tìm cô ấy.”

“Đi tìm cô ta?” Tống Vãn Huỳnh bị hành động của Lý Đô Mật làm cho tức giận đến bật cười, “Lâu đài cũng không lớn, hơn nữa khắp nơi đều có bảng chỉ dẫn, chỉ cần đi theo chỉ dẫn là có thể đến đây. Cô ta nhất định muốn chúng ta phải vòng vèo đi tìm cô ta? Cô ta lại muốn giở trò gì đây?”

Minh Vi đưa tay về phía nhân viên chương trình: "Phiền anh đưa điện thoại cho tôi mượn một chút."

Nhân viên đưa điện thoại cho Minh Vi, cô bật loa ngoài rồi nói thẳng: "Alo, chào anh tôi là Minh Vi, làm phiền đưa điện thoại cho Lý Đô Mật."

"Được rồi, chị Minh Vi."

Chẳng mấy chốc điện thoại đã đến tay Lý Đô Mật.

"Lý Đô Mật, chúng ta đã hẹn ba giờ tập trung ở cổng. Bây giờ cô lập tức đến ngay, chúng tôi đang đợi cô."

Lý Đô Mật không tình nguyện: "Nhưng điện thoại em tắt nguồn rồi, cũng không biết đường đến điểm tập trung. Chị Minh Vi, mọi người không thể đến tìm em được sao?"

"Cho dù điện thoại của cô tắt, trong lâu đài vẫn có bảng chỉ dẫn. Dù cô không đọc được chỉ dẫn thì bên cạnh vẫn có nhân viên chương trình, họ có thể dẫn cô đến cổng, cô chỉ cần đi theo họ là được."

"Nhưng chúng ta là một đội, nhân viên chương trình chỉ quay phim thôi, họ giống như NPC trong game vậy. Em bị lạc thì mọi người không nên đi tìm em sao? Nếu để nhân viên đưa em đi thì chẳng phải là gian lận à?"

Minh Vi vốn có sức chịu đựng rất tốt nhưng lúc này cũng phải im lặng một hồi lâu. "Cô tả lại xung quanh mình có gì đi."

"Bên cạnh em có một bức tượng chiến mã, phía trước còn có một đài phun nước nhỏ..."

"Được rồi, tôi sẽ đến tìm cô ngay."

"Đợi đã!" Tống Vãn Huỳnh nghe vậy liền giật lấy điện thoại, không chút khách sáo nói thẳng với Lý Đô Mật: "Nghe đây, tôi chỉ nói một lần. Ngay từ đầu chúng ta đã hẹn ba giờ tập trung ở cổng, đúng ba giờ sẽ lên xe đi đến điểm tham quan tiếp theo. Bây giờ đã ba giờ rồi, chúng tôi sẽ chờ cô thêm mười phút. Sau mười phút, bất kể cô có đến hay không, chúng tôi cũng sẽ rời đi đúng giờ."

Lý Đô Mật lập tức sốt sắng: "Tống Vãn Huỳnh chị có ý gì? Chị Minh Vi đã nói sẽ đến tìm em rồi mà!"

"Cô còn chín phút, quá giờ thì tự chịu."

Nói xong, cô lập tức cúp máy.

Tống Vãn Huỳnh trả lại điện thoại cho nhân viên rồi quay sang nói với Minh Vi: "Chị Minh Vi, đừng để ý đến cô ta nữa, rõ ràng là cố tình. Lý do thì bịa ra cả đống, tại sao phải chiều theo cô ta chứ? Không được đi!"

"Vãn Huỳnh nói đúng đấy, cứ chờ cô ta ở đây thôi. Đi tham quan lâu như vậy tôi cũng thấy mệt rồi."

"Phải đó chị Minh Vi, mấy ngày nay chị đã bận rộn lo liệu cho chuyến đi, giờ nghỉ ngơi một chút đi. Đừng ôm hết mọi chuyện vào mình nữa."

Minh Vi bất đắc dĩ: "Tính cô ta thế nào chẳng lẽ mọi người còn không biết sao..."

"Chính vì biết nên chị mới không cần bận tâm đến cô ta!" Tống Vãn Huỳnh khoác tay Minh Vi: "Chị Minh Vi cứ yên tâm đi, Lý Đô Mật tuyệt đối sẽ không để chúng ta bỏ rơi cô ta đâu. Lên xe thôi, chúng ta chờ cô ta trên xe."

Dứt lời, cô kéo Minh Vi lên xe.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, đến khi đúng giờ, Tống Vãn Huỳnh giục tài xế: "Đến giờ rồi, đi thôi!"

Vừa dứt lời, trước cổng lâu đài xuất hiện một bóng người thở hổn hển chạy tới. Lý Đô Mật nhìn thấy chiếc xe đã khởi động, vừa vẫy tay vừa hét lớn: "Đợi em với!"

Cô ta chạy đến mức thở không ra hơi, trán và lưng đều đẫm mồ hôi, đứng trước cửa xe tức giận trừng mắt nhìn Tống Vãn Huỳnh, giận đến mức suýt khóc.

Tống Vãn Huỳnh cũng không khách sáo mà trừng mắt lại.

Nhậm Khả vội hoà giải: "Thôi nào, mau lên xe đi, chúng ta phải đi rồi."

Lý Đô Mật đầy căm phẫn lên xe, ngồi im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nhìn tình cảnh hiện tại của cô ta, Tống Vãn Huỳnh chỉ có thể nghĩ đến hai chữ——Báo ứng!

Trong tiểu thuyết, Lý Đô Mật dựa vào việc Minh Vi luôn lo nghĩ cho đại cục để liên tục làm khó chị ấy. Không chỉ kéo bè kết phái cô lập mà còn hết lần này đến lần khác gây chuyện để Minh Vi phải thu dọn tàn cuộc, việc mệt nhọc đều do Minh Vi làm nhưng danh tiếng tốt lại thuộc về Lý Đô Mật.

Kẻ cô lập người khác, cuối cùng cũng sẽ bị cô lập.

Báo ứng!

Chiếc xe lăn bánh lao nhanh trên con đường ngoại ô vắng vẻ.

Trương Chi Ngang nhìn vào gương chiếu hậu: "Hai chiếc mô-tô phía sau hình như từ lúc chúng ta rời khỏi lâu đài đã luôn bám theo."

Mọi người quay lại nhìn.

Phía sau quả nhiên có hai chiếc mô-tô cũ kỹ bám theo giữ khoảng cách không xa không gần. Trên mỗi xe có hai người đều đội mũ bảo hiểm không nhìn rõ mặt.

Quan sát một lúc, đúng là như Trương Chi Ngang nói, họ vẫn luôn theo sát.

Để đảm bảo an toàn, Minh Vi bảo tài xế rẽ vào một con đường khác.

May thay, hai chiếc mô-tô không tiếp tục bám theo.

Mọi người thở phào nhẹ nhõm.

"Sợ muốn chết luôn! Tôi từng xem rất nhiều video về cướp giật bằng xe máy ở nước ngoài. Dạo này nhiều thành phố nước ngoài biểu tình, tình hình rất bất ổn, chúng ta cũng nên cẩn thận một chút."

Nhậm Khả còn chưa dứt lời, tiếng động cơ xe máy từ xa lại vang lên.

Hai chiếc mô-tô đó lao đến từ một con đường tắt. Tài xế nhận ra ngay tình huống không ổn, lập tức đạp ga nhưng vẫn không thể bỏ xa chúng. Người ngồi sau một trong hai chiếc mô-tô không biết từ lúc nào đã rút ra một thanh sắt, hung hăng đập xuống cửa kính xe.

Tống Vãn Huỳnh ngồi cạnh cửa sổ vô thức đưa tay ôm đầu, Minh Vi lập tức kéo cô vào lòng.

Rắc!

Tiếng kính vỡ vang lên, mọi người trong xe hét lên hoảng loạn.

Cửa kính bên kia cũng bị đập vỡ, Lý Đô Mật hét to, ôm đầu co rúm lại, tình cảnh lập tức trở nên hỗn loạn.

Xe lúc nhanh lúc chậm, hai chiếc mô-tô vẫn bám sát. Một tên cướp mắt nhanh tay lẹ giật lấy chiếc túi mà Lý Đô Mật đang ôm trong lòng.

Lý Đô Mật gào lên, cố giữ chặt túi: "Túi của tôi! Buông ra! Cứu tôi với! Cướp!"

Hứa Bạc Chu quát lên: "Lý Đô Mật! Nguy hiểm! Buông tay ra!"

"Đừng lấy túi của tôi!" Nhưng dù cô ta không chịu buông, một cô gái chỉ nặng 44kg thì sao có thể đấu lại một tên cướp? Chỉ trong vài giây giằng co, chiếc túi đã bị giật mất.

Tống Vãn Huỳnh cũng gặp nguy hiểm. Một tên cướp khác chộp lấy chiếc túi đeo chéo bên hông cô. Dưới tác động của lực kéo, cả người cô bị giật về phía cửa sổ.

Trương Chi Ngang ngồi phía sau nhanh chóng giữ chặt vai cô bằng một tay, tay kia tháo dây đeo túi ra khỏi người cô. Ngay lập tức chiếc túi rơi vào tay tên cướp.

Bình Luận (0)
Comment