Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ

Chương 56

"Đúng vậy! Chẳng qua là bọn cướp ở nước ngoài quá ngang ngược thôi, hơn nữa đâu phải lúc nào cũng gặp chuyện như vậy, tại sao lại phải dừng quay?"

"Sau này chúng ta chỉ cần chọn địa điểm quay an toàn hơn là được mà?"

"Là vì áp lực dư luận sao?" Hứa Bạc Chu, người hiểu rõ cách vận hành của giới giải trí lập tức nói: "Nếu là vì dư luận quá lớn, tôi thấy Nhậm Khả nói rất đúng. Chúng ta có thể chọn những nơi an toàn hơn để quay tiếp, dân mạng tự nhiên sẽ không thể nói gì được. Hơn nữa dư luận cũng chỉ vậy thôi, chị không cần để tâm quá đâu."

Tô Cẩm bất đắc dĩ: "Cũng không hoàn toàn là vì thế."

"Chị Tô Cẩm, chúng ta đã quay nhiều ngày như vậy rồi, chỉ còn chút nữa là xong, giờ đột ngột dừng lại chẳng phải bao nhiêu công sức của cả đoàn sẽ đổ sông đổ bể sao?"

Tô Cẩm nhìn những quay phim và nhân viên đang vất vả bám sát đoàn mấy ngày qua, im lặng một lúc rồi nói: "Xin lỗi."

Lý Đô Mật có tính toán riêng của mình, vội vàng hùa theo Nhậm Khả: "Chị Tô Cẩm, em thấy chị Nhậm Khả nói đúng lắm. Áp lực dư luận có gì đáng sợ đâu, chỉ cần tìm một nơi an toàn để quay tiếp là có thể bịt miệng bọn họ rồi! Hơn nữa người tham gia chương trình còn chưa lên tiếng, cớ gì để đám dân mạng rảnh rỗi kia chỉ trỏ? Nếu chị tạm thời chưa tìm được chỗ nào an toàn, em có thể đề xuất một chỗ."

"Anh họ em cùng mấy người bạn đã mua mấy chiếc du thuyền ở đây. Gần đây đúng lúc là mùa cao điểm du lịch biển, anh ấy biết em đang ở đây nên rủ em qua chơi, còn dặn nhất định phải dẫn mọi người theo."

Anh họ?

Tống Vãn Huỳnh lục lọi trí nhớ ít ỏi của mình về Lý Đô Mật, nhưng chẳng có chút ấn tượng nào về nhân vật "anh họ" này cả. Sao tự nhiên Lý Đô Mật lại lôi ra một người anh họ vậy?

Hơn nữa nghe giọng điệu háo hức kia, nếu không có chuyện mờ ám thì đánh chết cô cũng không tin.

Mọi người trong phòng đều mang vẻ mặt khác nhau.

"Sao mọi người im lặng vậy? Em có ý tốt mà! Đây là một cơ hội tuyệt vời, cũng là vì chương trình của chúng ta thôi." Lý Đô Mật nhìn Tô Cẩm: "Chị Tô Cẩm, đừng do dự nữa, quyết định đi! Em đã hẹn với anh họ rồi, anh ấy nhiệt tình mời chúng ta ra biển chơi, còn dặn em rằng không được bỏ sót ai. Chị đừng làm em thất hứa với anh họ nhé!"

"Có nhiều chỗ an toàn, đâu nhất thiết phải ra biển? Trong thành phố cũng rất an toàn mà."

"Nhưng chúng ta đã quay gần hết các địa điểm trong thành phố rồi, chẳng còn gì mới mẻ nữa. Tống Vãn Huỳnh, không lẽ chị không dám đi?"

Tống Vãn Huỳnh thậm chí chẳng buồn đối phó: "Khích tướng tôi vô ích thôi, tôi nghe chị Tô Cẩm."

"Du thuyền à..." Hứa Bạc Chu cân nhắc một lát rồi nói: "Tô Cẩm, cá nhân tôi vẫn khuyên không nên vội vã kết thúc chương trình. Đây là tâm huyết của chị cũng là của tất cả chúng ta. Tôi thấy đề nghị của Lý Đô Mật cũng không tệ."

Nhậm Khả hiển nhiên rất hào hứng với chuyến đi biển, lập tức đồng tình: "Tôi cũng thấy đề nghị này hay đấy! Đang là mùa ra biển mà, trước khi đến đây tôi đã tìm hiểu kỹ rồi, vốn còn định rủ mọi người cùng đi du thuyền. Chẳng qua chương trình của chúng ta kinh phí có hạn nên không thể đi được. Giờ anh họ Lý Đô Mật đã mời rồi, vậy sao không đi chứ?"

"Tôi thì không đi được rồi." Trương Chi Ngang giơ tay bị thương lên lắc lắc: "Bác sĩ dặn tôi không được để dính nước."

Lý Đô Mật nhìn sang Tống Di.

Tống Di liếc Nhậm Khả một cái rồi lặng lẽ gật đầu.

Lý Đô Mật vui vẻ đếm số phiếu: "Bốn phiếu thuận, ba phiếu chống, chúng ta thắng rồi!"

Tô Cẩm nhìn mọi người xung quanh. Trong suốt quá trình quay, các anh quay phim đã vác máy nặng chạy khắp phố, nhiều nhân viên mấy ngày liền chưa có một giấc ngủ trọn vẹn, tất cả đều vì chương trình này.

Cô gật đầu: "Được, đi thôi."

Lý Đô Mật đắc ý liếc nhìn Tống Vãn Huỳnh: "Chị Tô Cẩm quyết định đi rồi, chị có đi không?"

Tống Vãn Huỳnh thân thiết khoác tay Minh Vi: "Đi chứ! Anh họ cô đã mời nhiệt tình như vậy, sao lại không đi được."

Lý Đô Mật hừ một tiếng, ngẩng cao đầu bước lên lầu như một con công kiêu ngạo.

Minh Vi thấp giọng nhắc nhở: "Cô không sợ cô ta có ý đồ xấu sao?"

Tống Vãn Huỳnh bĩu môi. Sợ cái gì chứ? Cô bây giờ cũng là một thành viên trong nhóm nhân vật chính rồi, Lý Đô Mật có anh họ làm chỗ dựa, còn cô có đại nữ chủ chống lưng cơ mà!

"Cô ta có anh họ nhưng em có chị làm chỗ dựa, không sợ."

Cùng lúc đó tại sảnh sân bay.

Văn Nghiên vội vã rời khỏi sân bay qua lối VIP.

Bên ngoài xe đã chờ sẵn từ lâu. Sau khi lên xe, trợ lý ngồi ở ghế phụ khẽ nghiêng người hạ giọng nói: "Văn tổng, đến chỗ chương trình quay vẫn cần hơn một tiếng nữa. Vừa rồi tôi đã gọi cho cô Tống nhưng không có ai bắt máy. Chút nữa tôi sẽ tiếp tục liên lạc với cô ấy."

Từ lúc rời khỏi trong nước đến giờ, Văn Nghiên đã hơn năm mươi tiếng chưa chợp mắt, lúc này cực kỳ mệt mỏi. "Không cần, cứ đến thẳng đó."

"Vâng."

Văn Nghiên nhắm mắt nghỉ ngơi.

Chiếc xe lao nhanh trên con đường rộng lớn, một tiếng rưỡi sau cuối cùng cũng đến.

Trợ lý Phương nhìn vào kính chiếu hậu thấy Văn Nghiên vẫn đang nhắm mắt nghỉ ngơi ở ghế sau bèn lên tiếng: "Văn tổng, đến nơi rồi."

Văn Nghiên mở mắt ra. Chợp mắt được hơn một tiếng, tinh thần anh đã hồi phục phần nào. Anh cúi đầu xoa nhẹ chân mày đang căng thẳng vì mệt mỏi, ra hiệu cho trợ lý Phương xuống xe trước.

Trợ lý Phương xuống xe mở cửa cho Văn Nghiên sau đó đi xuyên qua con hẻm nhỏ đến trước căn nhà nơi tổ chương trình đang quay, lễ phép gõ cửa.

Cánh cửa mở ra.

Nhân viên của tổ chương trình đứng trực bên trong nhìn hai người đàn ông trong bộ vest chỉnh tề, nghi hoặc hỏi: "Chào anh, xin hỏi hai anh tìm ai?"

"Chào anh, đây có phải là tổ chương trình Thanh Xuân Lữ Hành không?"

"Đúng vậy."

"Chúng tôi tìm cô Tống Vãn Huỳnh, xin hỏi cô ấy có ở đây không?"

Nhân viên hơi sững lại, ánh mắt vô thức liếc nhìn Văn Nghiên phía sau trợ lý Phương.

Lúc này vẻ mệt mỏi trên mặt Văn Nghiên khiến đôi mày anh nhíu chặt, gương mặt nghiêm túc không biểu lộ cảm xúc, thái độ lạnh nhạt xa cách đến mức khiến người đối diện không dám nhìn lâu.

"Xin lỗi, cô Tống không có ở đây. Hôm nay tổ chương trình có lịch quay, mọi người đều ra bờ biển cả rồi."

Trợ lý Phương không ngờ lại mất công đi một chuyến vô ích. Anh mỉm cười lịch sự với nhân viên: "Cảm ơn anh."

Sau đó quay đầu nhìn Văn Nghiên: "Xin lỗi Văn tổng, là do tôi sơ suất, không liên lạc được với cô Tống từ trước, cũng quên mất phải gọi cho tổ chương trình để xác nhận lịch trình."

Văn Nghiên không nói một lời, quay người trở lại xe.

Trợ lý Phương theo sau ngồi vào ghế phụ. Dù sao đây cũng là sơ suất của anh, mà Văn Nghiên lại là người không thể chịu đựng được bất cứ sự bất cẩn nào dù là nhỏ nhất. Nghĩ vậy, anh thấp thỏm hỏi: "Văn tổng, bây giờ chúng ta đi đâu?"

"Sân bay."

Trợ lý Phương ngẩn người: "Về nước sao?"

Ánh mắt Văn Nghiên lạnh lùng lướt qua anh ta, sắc mặt không thể chỉ dùng từ "xấu" để hình dung.

"Đã có thể tiếp tục quay chương trình thì chắc cũng không có chuyện gì nghiêm trọng. Tôi không có thời gian để lãng phí vì cô ta, đi sân bay."

Là một trợ lý, anh không có quyền ý kiến về quyết định của sếp, chỉ có thể nhanh chóng dặn tài xế đi thẳng đến sân bay.

Chưa kịp khởi hành, điện thoại của Văn Nghiên bỗng đổ chuông. Nhìn thấy tên người gọi hiển thị trên màn hình, anh im lặng ba giây.

"Mẹ."

"Văn Nghiên, con đã đến chỗ Vãn Huỳnh chưa?"

"Ừm."

"Thế nào rồi? Đã gặp con bé chưa?"

"Chưa, cô ấy cùng tổ chương trình có lịch quay."

"Trời ạ! Hôm qua vừa xảy ra chuyện nguy hiểm như vậy, sao hôm nay vẫn tiếp tục quay chứ? Vậy bây giờ con đang ở đâu?"

Văn Nghiên mím môi, day day huyệt thái dương, giọng trầm xuống: "Đang trên đường đi gặp cô ấy."

Thôi vậy, đã đến rồi thì gặp luôn.

Bình Luận (0)
Comment