Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ

Chương 62

Tống Vãn Huỳnh cảm thấy mình đang say hoặc có thể là đang mơ, nếu không sao cô lại có thể nhìn thấy Văn Nghiên ở phía bên kia đại dương, cách xa hàng nghìn dặm?

Thật sự quá đáng sợ.

“Tôi thấy cô say không nhẹ đâu.” Câu nói không cảm xúc từ miệng Văn Nghiên vang lên, lúc này Tống Vãn Huỳnh đành phải thừa nhận mình không say cũng không mơ.

Văn Nghiên sống động rõ ràng đang đứng trước mặt cô.

Cô quay người lại nhìn Văn Nghiên đứng cạnh chiếc xe, cố gắng kiểm soát các cơ mặt, nở một nụ cười ngạc nhiên: “Sao anh lại đến đây?”

“Vụ cướp xe nguy hiểm như vậy, mẹ không yên tâm, đặc biệt nói tôi tới xem cô thế nào,” Anh quan sát Tống Vãn Huỳnh từ trên xuống dưới, “Cô không thiếu tay thiếu chân, chắc là không sao.”

Tống Vãn Huỳnh biết ngay là Văn Nghiên chẳng bao giờ nói được lời tốt đẹp.

Cô nở nụ cười gượng, “Vậy anh nhìn xong chưa, mau về đi.”

Văn Nghiên không trả lời cô mà nhìn về phía Minh Vi, khẽ gật đầu như chào hỏi sau đó ánh mắt không để lại dấu vết quét qua mọi người, cuối cùng dừng lại ở Trương Chi Ngang, “Về vụ cướp xe, tôi đã xem trực tiếp, cảm ơn cậu đã chăm sóc Vãn Huỳnh, đây là danh thiếp của tôi, nếu có việc gì thì cậu có thể liên hệ với tôi.”

Trợ lý Phương đưa danh thiếp của Văn Nghiên cho Trương Chi Ngang.

Trương Chi Ngang nhận lấy bằng cả hai tay, “Cảm ơn… nhưng trong tình huống đó ai cũng sẽ làm vậy thôi.”

“Vãn Huỳnh, đây là...”

Tống Vãn Huỳnh nở một nụ cười miễn cưỡng, quay lại nhìn về phía Nhậm Khả và mọi người, “Không quan trọng…”

“Văn Nghiên, chồng của Tống Vãn Huỳnh.”

Tống Vãn Huỳnh chưa kịp nói xong, cổ họng nghẹn lại không thể thốt ra lời, nuốt cũng nuốt không trôi chỉ biết nghiến răng nhìn chằm chằm vào Văn Nghiên.

Văn Nghiên chẳng phải lúc nào cũng im lặng không nhắc đến mối quan hệ vợ chồng giữa hai người với người khác sao? Cứ như thể có liên quan đến cô là việc gì đó rất phiền phức vậy, sao hôm nay lại vội vàng tự giới thiệu mình là chồng của cô rồi?

Chắc chắn là có vấn đề.

Nếu không anh đã không bay nửa vòng trái đất đến chỉ để kiểm tra xem cô có thiếu tay thiếu chân không, cũng không thể ở chốn đông người mà tự giới thiệu mình là chồng cô.

“Chồng?” Nhậm Khả hít một hơi lạnh, nhìn cô với vẻ không thể tin được, “Vãn Huỳnh, cô đã kết hôn rồi?”

Không chỉ Nhậm Khả mà tất cả mọi người đều im lặng một lúc sau đó đều nhìn cô bằng ánh mắt ngỡ ngàng như thể nghe thấy một tin động trời.

“Kết hôn? Cô đã kết hôn rồi?”

“Trời ơi! Cô còn trẻ như vậy mà đã kết hôn?”

Ai mà nghĩ quẩn vậy? Còn trẻ mà chưa tận hưởng được niềm vui tuổi trẻ đã kết hôn.

Tống Vãn Huỳnh cũng cảm thấy buồn và ngạc nhiên thay cho chính mình.

Một nhiếp ảnh gia đứng bên cạnh nhạy cảm nhận ra điểm nóng, im lặng bật máy quay lên.

Trợ lý Phương tiến lên lịch sự nhắc nhở, “Xin lỗi, Văn tổng không tiện lên hình.”

Nhiếp ảnh gia ngượng ngùng gật đầu rồi che ống kính lại.

Lưu Học Khiêm đứng phía sau đám đông cuối cùng cũng hiểu tại sao mình cảm thấy cái tên Tống Vãn Huỳnh vừa quen vừa lạ như đã từng nghe qua ở đâu đó.

Hóa ra Tống Vãn Huỳnh là vợ của Văn Nghiên.

Thảo nào.

Anh ta xông qua đám đông đưa tay về phía Văn Nghiên, “Văn tổng xin chào, tôi là Lưu Học Khiêm của Tân Triều Hải Phong, chúng ta đã gặp nhau một lần ở hội nghị tài chính lần trước, không biết anh có còn nhớ tôi không?”

Văn Nghiên trí nhớ rất tốt, chỉ cần là người anh đã gặp qua thì gần như đều nhớ rõ, lập tức bắt tay với Lưu Học Khiêm, “Chào anh.”

“Không ngờ lại gặp được anh ở đây, công ty tôi hiện tại có một dự án ở Phong Huyện, nghe nói anh có chút hứng thú nhưng lâu nay không có tin tức, không biết Tân Triều Hải Phong có cơ hội hợp tác với anh không?”

Văn Nghiên không thích nói chuyện công việc trong thời gian riêng tư nhưng cũng không từ chối, “Sau khi về nước anh gửi đề án qua, nếu được tôi sẽ liên lạc với anh.”

“Cảm ơn anh.”

Văn Nghiên nhìn về phía Tống Vãn Huỳnh, “Tống Vãn Huỳnh, em lại đây.”

Tống Vãn Huỳnh lề mề đi đến trước mặt anh.

Văn Nghiên lấy điện thoại ra mở camera nhấn nút chụp một bức ảnh của Tống Vãn Huỳnh.

Tống Vãn Huỳnh không kịp đề phòng bị đèn flash làm chói mắt, “Anh làm gì vậy?”

“Chụp một tấm gửi cho mẹ để bà không phải cằn nhằn nữa.” Anh gửi ngay bức ảnh cho Văn phu nhân rồi nói, “Không có chuyện gì nữa, tôi đi trước.”

Tống Vãn Huỳnh thầm nghĩ muốn anh đi càng sớm càng tốt nên cười tươi hơn một chút, “Chúc anh đi đường bình an.”

Vừa dứt lời, điện thoại của Văn Nghiên vang lên.

Mẹ Văn gọi video tới.

“Văn Nghiên, con đến chỗ Vãn Huỳnh rồi à? Vãn Huỳnh đâu rồi?”

Vãn Huỳnh đứng cạnh Văn Nghiên, tựa vào vai anh nhón chân lên, video lộ ra một cái đầu nhỏ, “Mẹ, con ở đây.”

Văn Nghiên nhìn cô một cái rồi hạ thấp điện thoại.

“Ban đầu mẹ định nói cho con biết là Văn Nghiên sẽ đến tìm con nhưng mẹ quên mất, may mà hai đứa đã gặp nhau, Văn Nghiên à, nếu công ty không có việc gì thì ở lại vài ngày đi, đợi Vãn Huỳnh ghi hình xong chương trình rồi về cùng con bé, dù sao cũng chẳng còn bao lâu, coi như nghỉ phép đi.”

“Mẹ, công ty còn việc phải xử lý, không có thời gian.”

“Ôi, lúc nào cũng bận, được rồi, được rồi, coi như mẹ không nói gì. Giờ muộn rồi, các con vẫn ở ngoài à?”

“Mẹ, hôm nay bọn con đi du lịch ở biển, mới từ du thuyền xuống.”

“Vui không?”

“Vui lắm.”

“Nếu con thích thì bảo Văn Nghiên mua vài chiếc du thuyền, khi nào muốn đi chơi thì cứ đi.”

“Cảm ơn mẹ.”

“Được rồi không nói nữa, nhanh về nghỉ ngơi đi, Văn Nghiên nhớ đưa Vãn Huỳnh về an toàn, đừng để mẹ phải lo lắng biết không?”

Văn Nghiên gật đầu, “Vâng.”

“Không nói nữa, tạm biệt.”

“Tạm biệt mẹ.”

Video kết thúc, Văn Nghiên bước sang một bên, “Lên xe, tôi đưa em về.”

Tống Vãn Huỳnh không muốn, “Không cần anh đưa, chị Minh Vi đã gọi xe rồi, tôi đi cùng mọi người là được. Đã muộn rồi, anh bận việc thì nhanh chóng xử lý đi không cần quan tâm đến tôi. À anh bay chuyến nào, liệu có kịp không?”

Văn Nghiên nhìn cô, mặt không cảm xúc không nói gì.

Cả hai lặng yên không nói được năm giây, cuối cùng Tống Vãn Huỳnh hiểu ra.

Giữa đêm khuya sao phải tranh cãi với anh ta? Thôi lên xe ngủ còn hơn.

Cô quay lại nhìn Minh Vi, “Chị Minh Vi, em sẽ đi xe anh ấy về.”

Minh Vi gật đầu.

Nói xong, Tống Vãn Huỳnh lên xe.

Văn Nghiên lạnh lùng nhìn mọi người một lượt, “Cần tôi đưa mọi người về không?”

Mọi người lập tức phản ứng lại.

“...Không cần không cần, Minh Vi đã gọi xe rồi.”

Bình Luận (0)
Comment