Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ

Chương 64

Nếu chân của Văn Việt hồi phục thì anh ta chắc chắn sẽ quay lại điều hành Văn thị, khi đó những trọng trách và quyền lực mà Văn Nghiên đã nhận từ tay Văn Việt và ông nội trong những năm qua sẽ phải trả lại. Dù sao thì trong mắt ông nội, Văn Việt mới là người kế thừa tốt nhất của Văn thị, tất cả những nỗ lực mà Văn Nghiên đã làm trong suốt những năm qua sẽ ngay lập tức tan thành mây khói.

Nhưng là một nhân vật phản diện đầy tham vọng, Văn Nghiên chắc chắn sẽ không để cho những thứ mà anh ta nắm trong tay có thể rơi vào tay người khác.

Dù người đó có là anh trai ruột của anh ta, Văn Việt.

Anh em tương tàn, thật là tạo nghiệp.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của cô, Văn Nghiên quay đầu nhìn về phía Tống Vãn Huỳnh bất ngờ đối mặt với cô.

Trong ánh mắt của Tống Vãn Huỳnh, Văn Nghiên như nhìn thấy sự thương hại.

Thương hại?

"Tống Vãn Huỳnh, em đang nghĩ gì vậy?"

Cô đang nghĩ về hình ảnh anh bị Văn Việt đánh bại, bị đè bẹp xuống đất. Dĩ nhiên Tống Vãn Huỳnh không dám nói ra điều đó vì hiện tại là một đêm tối lộng gió, là thời điểm có thể xảy ra những chuyện rất nguy hiểm.

"Tôi đang nghĩ anh làm việc vất vả như vậy mà còn phải bay đến đây để thăm tôi, chắc anh đã mệt lắm rồi. Còn lâu nữa mới đến chỗ quay phim, anh nhắm mắt nghỉ ngơi chút đi." Cô chỉ muốn anh đừng nói chuyện với mình nữa.

Ánh mắt sâu thẳm và sắc bén của Văn Nghiên cứ dán chặt vào mắt Tống Vãn Huỳnh, như thể muốn đào bới lời nói không thật lòng của cô.

Nhưng Tống Vãn Huỳnh bình tĩnh nhìn anh, "Sao vậy? Anh không mệt à?"

Văn Nghiên quay đi nhắm mắt lại.

Ở bên kia, lẽ ra chuyến đi này phải tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ nhưng giờ đây lại hoàn toàn im lặng.

Lý Đô Mật đã say nhưng sau một ngày ngủ và bị gió biển thổi, cô đã tỉnh táo lại rất nhiều, đặc biệt là khi nghe thấy Văn Nghiên giới thiệu mình là chồng của Tống Vãn Huỳnh, cô hoàn toàn tỉnh táo.

Dù cô không biết Văn Nghiên là ai nhưng thấy thái độ của Lưu Học Khiêm thì trong lòng cô cũng đã hiểu được phần nào.

Không thể không nói, số phận của Tống Vãn Huỳnh đúng là rất tốt, xuất thân từ gia đình bình thường mà lại có thể kết hôn với gia đình hào môn, quan trọng nhất là mẹ chồng còn cưng chiều cô như vậy, luôn miệng nói sẽ mua du thuyền cho cô.

Trong khi đó cô từ nhỏ luyện múa, về ngoại hình, thân hình hay học vấn, thậm chí gia đình, có thể nói chẳng thua gì Tống Vãn Huỳnh.

Thế mà cô lại không có số phận tốt như Tống Vãn Huỳnh, không gặp được một gia đình hào môn như Văn gia.

Cả chuyến đi im lặng đến khi xe rẽ vào con đường quen thuộc, Lý Đô Mật không nhịn được nữa lên tiếng: "Thật không ngờ chị Vãn Huỳnh còn trẻ như vậy đã kết hôn rồi, nhưng cũng phải, nếu đã vào được gia đình hào môn thì phải giữ chặt lấy, bỏ qua thì sẽ không có lần thứ hai, đúng không Trương Chi Ngang?"

Trương Chi Ngang vẻ mặt ủ rũ, suốt chuyến đi chỉ ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ im lặng không nói một lời.

Nghe thấy câu nói của Lý Đô Mật, anh ta cũng không đáp lại.

Trương Chi Ngang không nói gì nhưng Nhậm Khả không khỏi cảm thán: "Thật không thể tưởng tượng được Vãn Huỳnh đã kết hôn rồi, tôi cứ tưởng cô ấy vẫn độc thân, nhưng nghĩ lại thì cũng phải, với người như Văn tổng, có điều kiện tốt như vậy, bước vào lễ đường kết hôn đâu phải chuyện xấu."

"Nhưng em thấy Văn tổng có vẻ không mấy quan tâm đến chị Vãn Huỳnh, mọi người không thấy sao? Hình như Văn tổng rất lạnh nhạt với chị ấy? Mà về việc gả vào gia đình hào môn, có lẽ chỉ có chị Vãn Huỳnh mới biết cảm giác đó thôi."

Nhậm Khả cười nói: "Ôi, câu này sao nghe có vẻ chua chua vậy."

Lý Đô Mật đỏ mặt biện hộ: "Chua chua gì chứ? Em chỉ nói thật mà thôi."

"Thật sự lạnh nhạt thì làm sao có thể tự mình bay tới đây xác nhận an toàn của Tống Vãn Huỳnh chứ, gọi điện thoại hay video call đều có thể làm được, sao phải tự mình đến đây?"

"Chị Nhậm Khả nói đúng, tôi thấy Vãn Huỳnh và Văn tổng rất xứng đôi, mà chỉ riêng chuyện Văn tổng bay một chuyến đến đây đã chứng minh tình cảm của họ không tệ rồi."

"Trai tài gái sắc đương nhiên xứng đôi."

Xe dừng lại bên lề, tài xế mở cửa xe.

Lý Đô Mật vừa xuống xe vừa lẩm bẩm: "Xứng đôi? Tôi thấy Tống Vãn Huỳnh đâu có xứng với Văn Nghiên."

Cùng lúc đó Tống Vãn Huỳnh xuống xe, nhìn chiếc xe của Văn Nghiên khuất vào góc đường, quay lại liền nghe thấy câu nói lẩm bẩm của Lý Đô Mật.

Tống Vãn Huỳnh không thể tin nổi.

Cô không thể tin là mình bị người ta nói sau lưng, mà lại bị nói là cô—Tống Vãn Huỳnh—không xứng với Văn Nghiên.

Không xứng?

Văn Nghiên?

Với anh ta?

Cô—Tống Vãn Huỳnh—sao lại không xứng với Văn Nghiên được?

Văn Nghiên là một tên phản diện, cô không xứng với anh ta?

Thật là nực cười!

Tống Vãn Huỳnh lập tức giận sôi người, nhìn Lý Đô Mật vừa xuống xe nghiến răng nói: "Không xứng với anh ta? Tôi, Tống Vãn Huỳnh, có dáng có sắc, có nhan sắc có trí tuệ, chân tôi còn dài hơn cả tuổi thọ của anh ta, tôi không xứng với anh ta? Nực cười!"

Khi Văn Nghiên vừa rời đi thì phát hiện túi xách của Tống Vãn Huỳnh bị bỏ quên trên xe liền bảo tài xế quay đầu lại, Văn Nghiên—người đang chuẩn bị đưa túi cho cô—vừa hạ cửa sổ xuống thì“…”

Bình Luận (0)
Comment