Minh Vi an ủi cô, "Không sao cả, thực ra đây cũng được coi là một khởi đầu tốt. Trước đây mẹ từng ép Văn Nghiên làm không ít chuyện nhưng anh ta chưa bao giờ thỏa hiệp. Giờ anh ta lại chấp nhận yêu cầu của mẹ, bay hơn mười tiếng chỉ để đến xem cô có an toàn hay không. Điều đó đủ chứng minh vị trí của cô trong lòng anh ta đã khác rồi. Tương lai còn dài."
Tống Vãn Huỳnh lẩm bẩm, em cũng chẳng quan tâm vị trí của mình trong lòng anh ta có thay đổi hay không. Không muốn tiếp tục chủ đề về Văn Nghiên, cô liền nói, "Chị, chị có biết không? Anh trai lại đến chỗ Chung lão để chữa bệnh rồi đấy. Biết đâu đến khi chương trình của chúng ta kết thúc, về nhà sẽ thấy một anh trai có thể đứng dậy được."
Minh Vi bật cười, "Bệnh của Văn Việt đâu có đơn giản như thế, cứ từ từ thôi."
"Chị nói cũng đúng."
Sự xuất hiện của Văn Nghiên không gây ra quá nhiều sóng gió đối với Tống Vãn Huỳnh, sáng hôm sau cô vẫn cùng mọi người trong đoàn chương trình ăn sáng, ghi hình trực tiếp và tiếp tục chuyến du lịch như thường. Nhưng đối với những người khác, đó lại là một cú sốc không nhỏ.
Người bị ảnh hưởng nhiều nhất chính là Lý Đô Mật. Vì Văn Nghiên, cô ta đã kiềm chế đi rất nhiều khi đứng trước mặt Tống Vãn Huỳnh, chẳng còn nói những lời không nên nói, cả ngày ngoan ngoãn im lặng khiến trải nghiệm du lịch của mọi người trong đoàn tốt hơn hẳn.
Người thứ hai chịu ảnh hưởng là Trương Chi Ngang. Bình thường anh ta là người nói khá nhiều nhưng cả ngày hôm ấy lại trông có vẻ ủ rũ ít nói, cũng không cười, trước máy quay cũng không còn nhiệt tình tham gia như trước.
Sáng sớm khi Tống Vãn Huỳnh định giúp anh thay thuốc, Trương Chi Ngang lại khéo léo từ chối.
Tống Vãn Huỳnh lờ mờ nhận ra điều gì đó nhưng cô không vạch trần.
Mấy ngày du lịch trôi qua, mọi người đã gần như tham quan hết các địa điểm chính. Đến buổi chiều khi đi ngang qua quảng trường trung tâm, hoàng hôn buông xuống, một đàn bồ câu lớn đậu giữa quảng trường.
Không ai có thể cưỡng lại cảnh tượng này.
Cả nhóm đứng giữa quảng trường giao lưu với đàn bồ câu.
Lúc này, một chàng trai da đen ôm túi ngô trong lòng bước đến, hỏi bằng tiếng Anh trôi chảy xem họ có muốn mua ngô để cho bồ câu ăn không.
Minh Vi đã tìm hiểu trước, biết rằng quanh khu vực này có nhiều người chuyên ép khách mua thức ăn cho bồ câu với giá cắt cổ nên cô lập tức từ chối.
Nhưng Lý Đô Mật lại lấy một túi.
Thấy vậy, chàng trai người nước ngoài xé túi ngô ra hiệu cho Lý Đô Mật xòe tay ra. Khi cô làm theo, anh ta đổ một ít ngô vào lòng bàn tay cô. Ngay lập tức vài con bồ câu bay đến đậu lên cánh tay cô rỉa ngô trong tay.
Lý Đô Mật vui sướng hét lên.
Sau khi bồ câu ăn hết ngô trong tay cô, chàng trai người nước ngoài liền chìa tay ra trước mặt cô, "Một túi ngô một trăm đô la. Cảm ơn."
Lý Đô Mật ngỡ ngàng, tưởng mình nghe nhầm, "Cái gì? Bao nhiêu?"
"Một trăm đô la."
"Một trăm đô? Chỉ một túi ngô nhỏ xíu này? Anh định cướp tiền chắc?"
"Ngô này có giá như vậy đấy. Cô đã bóc ra và cho bồ câu ăn rồi, chẳng lẽ cô không định trả tiền?"
Lý Đô Mật hoảng hốt, "Anh đâu có nói trước là một túi ngô những một trăm đô! Ngô này đâu phải làm bằng vàng mà đắt như vậy?"
"Giá là như thế. Nếu cô không trả tiền thì hôm nay đừng mong đi đâu hết!"
Tiếng tranh cãi thu hút những người đàn ông cùng màu da với chàng trai đó tiến lại gần.
Lý Đô Mật sợ hãi lùi vài bước, ánh mắt hướng về phía Minh Vi và những người còn lại cầu cứu.
Nhận ra tình huống không ổn, nhóm của Minh Vi lập tức tiến đến.
"Chuyện gì vậy?"
Vừa thấy Minh Vi, Lý Đô Mật vội vàng kể lể, "Bọn họ! Em chỉ mua một túi ngô mà hắn ta đòi một trăm đô! Ngô gì mà đắt kinh khủng như vậy? Bọn họ cố ý không nói giá trước, rõ ràng là muốn lừa em!"
"Một trăm đô?" Minh Vi nhìn chàng trai trước mặt, "Túi ngô này không đáng một trăm đô nhưng chúng tôi đã mở ra thì sẽ trả tiền. Anh đưa ra một mức giá hợp lý, không cần thiết phải làm căng thế này."
"Một trăm là một trăm, không mặc cả!"
"Không mặc cả? Một trăm đô cho một túi ngô bé tí, anh tưởng chúng tôi là kẻ ngốc à?" Minh Vi chỉ vào máy quay của chương trình, "Nhìn cho kỹ, chúng tôi đang ghi hình. Mọi hành động của anh đều bị quay lại. Tôi nghĩ anh cũng không muốn tôi báo cảnh sát đâu nhỉ? Vào đồn cảnh sát một chuyến cũng khá phiền phức đấy phải không?"
Chàng trai nước ngoài nhìn chằm chằm vào máy quay, định vươn tay chặn ống kính nhưng bị Hứa Bạc Chu và Trương Chi Ngang ngăn lại.
"Các người đang xâm phạm quyền riêng tư của tôi!"
"Thật sao? Vậy anh có muốn vào đồn cảnh sát để nói rõ về việc bán ngô giá cắt cổ và quyền riêng tư của mình không?"
Tống Vãn Huỳnh phần nào hiểu rõ tình hình. Với những người như họ, vào đồn cảnh sát không phải vấn đề lớn nhưng cũng chẳng phải điều họ muốn.
Chàng trai nước ngoài liếc nhìn cả nhóm, "OK, tôi nhượng bộ, năm mươi đô."
Minh Vi đáp, "Hai mươi đô, nếu anh đồng ý tôi sẽ trả ngay."
Sau một hồi suy tính, chàng trai gật đầu, "OK."
Minh Vi rút hai mươi đô đưa cho anh ta.
Tiền trao tay, chàng trai liền đưa túi ngô bóc dở cho Lý Đô Mật sau đó gọi đồng bọn tản ra.
Thấy hắn rời đi, Lý Đô Mật mới thở phào, giọng nghẹn ngào, "Sợ chết đi được."
Tống Vãn Huỳnh buồn bực, "Chị Minh Vi đã viết rõ trong hướng dẫn rằng không nên mua ngô cho bồ câu ở quảng trường. Cô không đọc à?"
Lý Đô Mật biết mình sai nên im lặng.
"Thôi bỏ đi, coi như hai mươi đô là học phí cho bài học này." Tống Vãn Huỳnh chìa tay ra.
"Gì cơ?"
"Ngô. Túi ngô hai mươi đô, mua rồi không lẽ để mang về nấu cháo? Ngô cứng thế này có nấu nổi không?"
"À..." Lý Đô Mật đổ ngô vào tay Tống Vãn Huỳnh. Cô vừa xòe tay ra, đàn bồ câu đã sà xuống rỉa sạch sẽ.