“Được rồi, nghe con.”
Dưới lầu, bàn ăn đã được dọn sẵn, Văn phu nhân thấy Tống Vãn Huỳnh đỡ Văn lão tiên sinh xuống thì vội vàng bước ra đón.
Tối qua quá muộn, khi Văn lão tiên sinh và Văn Việt trở về cũng không gọi bà dậy, đến bây giờ nhìn thấy mới phát hiện ra, chỉ trong mấy ngày mà tóc của ông đã bạc gần hết.
“Ba…”
“Được rồi, ăn cơm đi đã.”
Văn phu nhân nhíu mày, khuôn mặt đầy lo lắng.
Tống Vãn Huỳnh thì thầm bên tai bà: “Mẹ đừng lo lắng, ông nội nói rồi, chỉ là tối qua ông không nghỉ ngơi đủ thôi, ông cũng hứa với con là sau này sẽ nghỉ ngơi đầy đủ rồi.”
Văn phu nhân thở dài nặng nề, “Mong là vậy.”
Mọi người yên lặng dùng bữa, chỉ có Tống Vãn Huỳnh nói không ngừng kể về những chuyện thú vị ở nước ngoài mấy ngày qua, không khí ảm đạm trên bàn ăn lập tức bị tiếng cười vui vẻ của cô làm tan biến.
Văn phu nhân thương cô không kể những nỗi buồn mà chỉ kể chuyện vui, “Con lúc nào cũng nói những chuyện thú vị để làm mọi người vui, sao không kể một chút về những ấm ức trong chương trình?”
Tống Vãn Huỳnh kêu lên: “Ấm ức á? Con đâu có ấm ức gì, có chị Minh Vi ở đó sao con có thể bị ấm ức được?”
“Cô gái nhỏ kia, tên gì nhỉ? Lý Đô Mật phải không? Cô ta cứ nhắm vào con trong chương trình, con nghĩ mẹ không biết à? Mẹ vẫn luôn xem chương trình của con mỗi ngày đấy.”
“Cảm ơn mẹ đã quan tâm đến con, mẹ ăn miếng sườn đi,” Tống Vãn Huỳnh dùng đôi đũa gắp một miếng sườn bỏ vào bát của Văn phu nhân, “Cô ta tuy cứ nhắm vào con nhưng cũng chẳng được gì, con là người dễ bị bắt nạt sao? Con không sợ đâu, mẹ cứ hỏi chị Minh Vi là biết.”
“Con không chỉ thông minh mà tính cách cũng tốt, ở ngoài không dễ bị bắt nạt đâu.”
Văn Nghiên đặt đũa xuống, “Mẹ, ông nội, con ăn xong rồi, công ty còn có việc, con đi công ty trước.”
Lời của Văn Nghiên lập tức làm Văn phu nhân không vui, bà nhìn anh một cách sắc lẻm: “Văn Nghiên, công việc thì bao giờ cũng có, mới về sao lại đi công ty nữa? Ít nhất cũng phải quan tâm một chút đến gia đình chứ, ông và mẹ không cần con chăm sóc nhưng Vãn Huỳnh là vợ con, đã chọn con bé thì phải chịu trách nhiệm với vai trò của một người chồng.”
“Không sao đâu mẹ, công việc quan trọng mà, con hiểu, mỗi ngày nhìn thấy anh ấy đi đi về về con cũng rất thương,” Tống Vãn Huỳnh nhìn Văn Nghiên, vẻ mặt hiểu chuyện, “A Nghiên, anh cứ yên tâm mà đi làm, đừng lo lắng chuyện ở nhà, em sẽ chăm sóc ông nội và mẹ, công ty xa nhà quá, nếu khuya quá thì đừng về nữa, ngủ lại gần công ty, sức khỏe là vốn liếng, phải nghỉ ngơi đầy đủ.”
“Con đừng lúc nào cũng bênh thằng bé, trước đây Văn Việt cũng đã không ít lần bận rộn với công ty, đâu có như con lúc nào cũng không lo đến…” Lời bà sắp nói ra thì dừng lại, Văn phu nhân vô thức nhìn về phía Văn Việt, khuôn mặt đầy vẻ hối hận và tự trách, “Văn Việt, mẹ không phải…”
Văn Việt bình thản cười, “Mẹ, không sao đâu, công việc ở công ty thật sự rất bận, mẹ nghĩ con không bận là vì trước đây có ba ở đó, con chỉ thay ba làm một phần công việc thôi, bây giờ ba không còn, công ty chỉ có mỗi Văn Nghiên, đương nhiên em ấy sẽ rất vội.”
Đây là lần đầu tiên kể từ sau tai nạn, Văn Việt nhắc đến người ba đã khuất, Văn Cảnh Tiên.
Bàn ăn đột nhiên trở nên im lặng.
Một lúc lâu sau, Văn phu nhân gật đầu, “Cũng đúng, nếu con biết công ty có nhiều việc thì hãy nhanh chóng lấy lại tinh thần đi, công ty vẫn đang chờ con đấy.”
Tống Vãn Huỳnh nhìn Văn phu nhân rồi lại nhìn Văn Nghiên, định nói gì đó nhưng lại thôi.
“Mẹ, mẹ, mẹ!”
Văn phu nhân không hiểu gì nhìn Tống Vãn Huỳnh, “Có chuyện gì vậy?”
“Con vừa nhớ ra là trong vali còn có quà mua cho mọi người, mẹ cùng con lấy quà ra để tặng mọi người nhé.”
“Ăn xong rồi lấy cũng được, ăn trước đi.”
“……” Tống Vãn Huỳnh thở dài.
Một gia đình vững mạnh không thể thiếu sự hòa thuận của tất cả các thành viên, tất nhiên điều quan trọng nhất là cần một người đứng đầu có tầm nhìn xa và một bậc trưởng bối công bằng.
Nhiều năm qua, những suy nghĩ đã trở thành thói quen đến mức Văn phu nhân cũng không nhận ra mình vừa nói sai.
Tống Vãn Huỳnh nhìn sắc mặt của Văn Nghiên, lo sợ người đàn ông có tâm tư sâu sắc này sẽ nổi giận ngay trên bàn ăn.
Nhưng thực tế chứng minh, hoàn toàn không cần phải lo lắng.
Văn Nghiên hạ mắt lặng lẽ lắng nghe cuộc trò chuyện trên bàn ăn, từ đầu đến cuối không đưa ra ý kiến cũng không phản bác, như thể đã quen với tất cả, chỉ im lặng chờ đợi, chờ mọi người nói xong rồi một lúc sau đứng dậy, “Ông nội, mẹ, hai người ăn từ từ, con đi trước.”
“Văn Nghiên…”
Văn Nghiên mặt không đổi sắc, “Mẹ, công ty đang bận, đợi lúc nào rảnh rỗi con sẽ về nhiều hơn.”
“Mẹ không phải…”
Chưa để Văn phu nhân nói xong, Văn Nghiên đã đứng dậy đi về phía cửa.
Nhìn theo bóng lưng của Văn Nghiên, Tống Vãn Huỳnh đột nhiên hiểu ra cảm giác cô đơn trên người anh đến từ đâu. Khi mọi ánh mắt đều tập trung vào Văn Việt, không ai quan tâm đến Văn Nghiên, người đang vất vả gánh vác nhà họ Văn. Mọi người đều nghĩ rằng Văn lão tiên sinh đã già, Văn Cảnh Tiên đã mất, Văn Việt bị thương, chỉ có mỗi Văn Nghiên mới có thể gánh vác trọng trách.
Nhưng tất cả những gì anh nhận lấy, mọi người lại vô thức cho rằng chỉ là tạm thời, khi Văn Việt đứng dậy, mọi thứ sẽ lại thuộc về tay anh ta.
Văn Việt là người kế thừa mà mọi người đều kỳ vọng, còn anh chỉ là một người thay thế tạm thời mang danh kế thừa, ngồi dự bị suốt hơn hai mươi năm, cuối cùng cũng có cơ hội lên sân nhưng không ai đặt cược hay hy vọng vào anh.
Người dự bị cuối cùng vẫn chỉ là người dự bị, khi cầu thủ chính thức trở lại sân, anh sẽ bị thay ra, tiếp tục ngồi ở ghế dự bị đợi chờ.
Văn Nghiên đi rồi, sự im lặng trên bàn ăn càng trở nên rõ rệt.
Văn lão tiên sinh không còn thèm ăn, buông đũa xuống, “Các con ăn đi, ta ăn no rồi.”
Văn phu nhân buông đũa định đi đỡ ông nhưng Văn lão tiên sinh vội vẫy tay, “Không sao, ta tự đi một mình.”
Văn phu nhân lại ngồi xuống.
Nhìn về phía Văn Việt đối diện, “Văn Việt, vừa rồi mẹ nói sai, con đừng giận mẹ nhé.”
“Mẹ thực sự đã nói sai nhưng không phải với con, mà là với Văn Nghiên.” Văn Việt nhìn về phía Văn phu nhân, “Công việc của Văn thị không hề dễ dàng, nếu có thể con nghĩ rằng Văn Nghiên cũng không muốn quá bận rộn, không ai thích công việc cả. Mẹ nên quan tâm hơn đến áp lực công việc của em ấy chứ không phải khuyên thằng bé về nhà nhiều hơn.”
Nói xong, anh đặt đũa xuống, “Con ăn xong rồi, mọi người ăn từ từ.”
Minh Vi thấy vậy cũng đặt đũa xuống, “Mẹ, con đi xem anh ấy một chút.”
Văn phu nhân gật đầu, “Đi đi.”
Sau khi Minh Vi rời đi, Văn phu nhân thở dài như thể tự nói với mình, “Sao mẹ lại không quan tâm đến thằng bé chứ, chỉ là tình hình trong nhà như vậy, còn Văn Việt thì lại như thế...”