Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ

Chương 77

Theo hướng tay của Tống Vãn Huỳnh, Văn Nghiên bước đến bàn làm việc và nhìn thấy một hộp giữ nhiệt. Anh mở hộp ra và phát hiện bên trong là canh vẫn còn hơi nóng.

Canh gà cá khô, anh nhận ra ngay đó là tay nghề của ai.

Văn phu nhân thích cho cá khô vào canh, nhưng anh rất nhạy cảm với mùi vị của cá, không chỉ là cá khô mà còn với các loại hải sản khác, dù chúng đã được xử lý kỹ lưỡng thì anh vẫn có thể ngửi thấy mùi tanh.

Anh đóng hộp lại và nhìn thấy trên hộp có dán một mảnh giấy ghi chú.

Anh cầm lên và đọc.

Ánh sáng trong văn phòng khá mờ, Văn Nghiên đứng im trước cửa sổ, nhờ ánh sáng từ những ánh đèn neon màu sắc bên ngoài thành phố, anh có thể đọc được chữ trên giấy ghi chú.

—— Tôi mang canh đến cho anh, vẫn còn nóng, nhớ uống nhé ^^.

Đêm đầu tiên sau khi về nước, Tống Vãn Huỳnh ngủ rất ngon và yên bình, khi thức dậy thì nằm thoải mái trên giường và duỗi người. Mới mở mắt định xem giờ, cô chợt nhớ ra mình đã mang canh đến cho Văn Nghiên vào hôm qua.

Cô nhanh chóng ngồi dậy, lấy điện thoại xem giờ, 9:20 sáng.

Đã 9 giờ, mọi người đã bắt đầu làm việc mà Văn Nghiên vẫn chưa về? Sao không ai gọi cô dậy?

Cô ngái ngủ vừa ngáp vừa xuống giường, đẩy cửa phòng nghỉ vào văn phòng, mọi thứ trống không, ngay cả hộp giữ nhiệt mà cô để trên bàn làm việc cũng không còn nữa.

Văn Nghiên đã về rồi sao?

Lại đi rồi sao?

Bối rối, Tống Vãn Huỳnh ngồi xuống ghế sofa và gọi điện cho Văn Nghiên, chuông reo nhưng không ai bắt máy.

Cô cũng đã quen với việc gọi điện cho Văn Nghiên mà anh ấy không bao giờ bắt máy, cô không muốn đợi nữa bèn nhắn tin cho trợ lý Phương hỏi anh ta sáng nay Văn Nghiên có về không nhưng trợ lý Phương cũng không trả lời.

Sau gần 12 tiếng ngủ sâu, bụng của Tống Vãn Huỳnh bắt đầu kêu ầm ĩ.

Vì mang canh cho Văn Nghiên, cô đợi suốt 4-5 tiếng rồi sáng sớm còn phải chịu đói, Tống Vãn Huỳnh tức giận nghĩ mình không nên phí công sức đến đây, quả thật thương xót đàn ông sẽ không bao giờ gặp may mắn.

Cô quay lại phòng nghỉ để lấy túi chuẩn bị rời đi thì nghe tiếng cửa văn phòng mở, thấy Văn Nghiên bước vào, Tống Vãn Huỳnh vừa đi vừa nói: "Sáng sớm anh đi đâu vậy, tôi gọi điện mà anh không bắt máy? Tôi đã đợi anh cả đêm rồi..."

Lúc này, hai nhân viên lạ mặt trong văn phòng đang nhìn cô ngớ ra.

Thấy người lạ trong văn phòng, Tống Vãn Huỳnh suýt nữa không kiểm soát được biểu cảm của mình, ngay khi nhận ra mình vừa nói gì, mặt cô đỏ lên, ngượng ngùng cười với họ vài cái, cố gắng bình tĩnh nói với Văn Nghiên: "Các anh có việc thì cứ nói, công việc quan trọng mà, tôi... tôi đi trước."

Cô nắm lấy túi định bỏ đi.

"Chờ đã."

Tống Vãn Huỳnh đứng im.

Văn Nghiên nói với hai trợ lý: "Đặt đồ lên bàn, hai người ra ngoài trước đi."

"Vâng."

Các trợ lý đặt hai chiếc túi lên bàn trà phía trước ghế sofa, vội vã ra ngoài và đóng cửa lại.

Khi trong văn phòng không còn ai khác, khí thế kiêu ngạo của Tống Vãn Huỳnh quay lại, cô nhìn Văn Nghiên hỏi: "Tối qua anh về rồi à?"

"Ừ."

"Về lúc nào?"

"Khoảng hơn 11 giờ đêm." Văn Nghiên đi đến bàn trà mở túi ra và nói với Tống Vãn Huỳnh: "Lại đây."

"Làm gì?"

"Ăn sáng." Văn Nghiên lấy từ túi ra sữa, trứng và sandwich, còn túi kia thì là đồ dùng vệ sinh cá nhân.

Khi nhìn thấy sữa và sandwich, bụng của Tống Vãn Huỳnh kêu réo vì đói, tức giận từ sáng sớm đã biến mất khi thấy đồ ăn.

Cô bước đến bàn trà, đưa tay định lấy sandwich nhưng Văn Nghiên lại giật lấy.

"Đi đánh răng rửa mặt trước."

Tống Vãn Huỳnh nhăn mày, "Ê, anh làm gì vậy! Ăn xong rồi mới đi đánh răng rửa mặt cũng không sao, tôi đói rồi, cho tôi ăn trước một miếng!"

Bình Luận (0)
Comment