Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ

Chương 8

Ba năm trước, Văn Việt và cha của anh trên đường về nước gặp tai nạn xe nghiêm trọng, cha anh không may qua đời, còn Văn Việt dù may mắn sống sót sau vụ tai nạn nhưng đôi chân của anh không bao giờ có thể đứng dậy được nữa.

Trong ba năm, Văn Việt trải qua vô số lần giải phẫu, bệnh viện đứng đầu trong ngoài nước đều đã đi qua nhưng kết quả đều giống nhau, mỗi lần trị liệu đều chỉ mang lại cho Văn Việt sự tuyệt vọng sâu sắc.

Chung lão tuổi tác đã cao, về hưu nhiều năm sống một cuộc sống vui vẻ với con cháu và chăm sóc hoa cỏ, nếu không phải Văn lão gia đích thân đến nhà mời, ông cũng không dễ dàng ra ngoài như vậy.

Một châm cuối cùng rút ra, Chung lão nhìn khuôn mặt không biểu cảm của Văn Việt thở dài.

Hành nghề y 60 năm, dạng bệnh nhân nào ông đều đã gặp qua, người bệnh giống như Văn Việt càng là nhiều không đếm xuể. Tới tình trạng này, nỗi đau về mặt tinh thần không hề nhẹ so với nỗi đau về mặt thể xác.

Ông đem ngân châm thu lại, quay đầu đi rửa tay.

“Con người cả đời cũng không chỉ sống dựa vào đôi chân.”

Tuổi tác Chung lão so với Văn lão tiên sinh còn lớn hơn nửa thế hệ, đã trải qua nhiều gian khổ nhìn thấu thế gian, đối với đám hậu bối cũng chỉ có thể bất đắc dĩ hận sắt không thành thép.

“Ông nội của cháu đã già như vậy, nhưng vì cháu mà chống quải trượng tới nhà ông nhất định phải kéo ông tới xem bệnh cho cháu. Vì đám hậu bối các cháu, ông ấy vẫn phải chạy nhảy bên ngoài ở độ tuổi đáng lẽ phải tận hưởng tuổi già. Cháu nói xem có phải cháu đã cô phụ tâm ý của ông nội mình hay không?"

Sau nhiều cuộc phẫu thuật lớn chịu đựng cả sự tra tấn về thể xác lẫn tinh thần, những năm gần đây Văn Việt càng ngày càng ít nói. Anh ngồi trên xe lăn, thân hình gầy gò luôn mang theo sự chán nản dai dẳng.

Tâm tình Văn Việt vẫn không chút gợn sóng, “Ngài vất vả rồi.”

Chung lão tức giận vì khuyên nhủ không thành, nhưng cũng bất lực xoay người rời khỏi phòng giải thích tình hình của Văn Việt với người nhà họ Văn.

Sau mỗi lần điều trị, người Văn gia vẫn luôn tránh nói về tình trạng bệnh của Văn Việt trước mặt anh, nhưng càng che che giấu giấu thì càng giấu đầu lòi đuôi.

Trong lòng Văn Việt đều biết rõ tất cả mọi chuyện.

Thay vì liên tục thất vọng thì chi bằng không ôm bất cứ hy vọng nào nữa.

Ngay khi Chung lão rời đi, Minh Vi xuất hiện ở cửa, đứng đó một lúc rồi mới đi vào phòng.

“Thế nào?”

Văn Việt ngồi trên xe lăn, vẻ mặt lạnh nhạt điều khiển xe lăn đi đến cửa sổ, “Vẫn như trước.” Nói xong, anh ta ngẩng đầu nhìn về phía Minh Vi, “Tôi nghe nói Tống Vãn Huỳnh lại gây chuyện với em?”

Minh Vi nghe vậy cười lạnh, “Tiểu đánh tiểu nháo, không phải chuyện lớn gì, nhưng thật ra anh,” Cô uốn gối ngồi xổm xuống, tay đặt lên đầu gối Văn Việt, “Thật sự không có một chút cảm giác nào sao?”

Thật ra cũng không phải không có cảm giác gì.

Thời điểm Chung lão ghim châm tựa hồ có cảm giác được một tia đau đớn, nhưng cơn đau đó chỉ thoáng qua, phảng phất chỉ là ảo giác của anh.

Cũng không thể khẳng định đó có phải ảo giác hay không thì cần gì phải nói ra nữa.

Ngoài phòng bỗng truyền đến tiếng ồn ào.

Thanh âm bi phẫn đan xen của Tống Vãn Huỳnh trong phòng khách truyền rõ ràng đến lỗ tai của hai người.

“Con…… Con không có thai! Lúc trước vì gả cho Văn Nghiên mới nói bản thân mang thai, con biết chuyện này là con sai, con cũng biết Văn Nghiên anh ấy không thích con, tất cả mọi chuyện đều là con một bên tình nguyện! Là con tự làm tự chịu tự mình chuốc lấy cực khổ! Con đã sai quá nhiều, không mong cầu mọi ngươi có thể tha thứ cho con, ngày mai, ngày mai con sẽ đi tìm luật sư, con sẽ chuẩn bị giấy thỏa thuận ly hôn, ly hôn với Văn Nghiên!”

Toàn bộ quá trình từ lúc xuống lầu đến lúc quỳ gối khóc lóc, đều vô cùng liền mạch lưu loát.

Tống Vãn Huỳnh khóc đến gọi là tình ý chân thành, tâm như đao cắt.

Sao lại không phải đao cắt chứ?

Cô vốn dĩ là một người làm công bình thường có thể sung sướng mà lười biếng đi làm, hiện tại lại vì một tên cẩu nam nhân mà mất hết mặt mũi!

Cô tình nguyện hiện tại bản thân đang ngồi trong phòng hội nghị nghe báo cáo dài dòng nhàm chán của ông chủ còn hơn việc phải liếc mắt nhìn tên khốn Văn Nghiên đó một cái!

Vốn dĩ mọi người còn đang chìm trong lo lắng cho bệnh tình của Văn Việt thì sau những tiếng khóc nức nở của Tống Vãn Huỳnh, tất cả đều im lặng.

Vẫn là Văn phu nhân tỉnh táo lại đầu tiên, bà vô cùng khiếp sợ mà kéo Tống Vãn Huỳnh đang ngồi quỳ trên mặt đất lên, vẻ mặt khó có thể tin, “Vãn Huỳnh, con vừa nói cái gì?”

Tống Vãn Huỳnh vừa khóc vừa không nhịn được khụt khịt, “Con…… Con nói con không có thai, lúc trước vì gả cho Văn Nghiên mới nói dối bản thân mang thai.”

Ánh mắt Văn phu nhân dừng trên bụng nhỏ của cô, lẩm bẩm nói: “Khó trách bụng con nhìn nhỏ như vậy, bốn tháng, một chút thịt cũng không có, thì ra là không có thai, mẹ còn tưởng rằng con bị bệnh, còn tốt còn tốt, không phải bị bệnh……”

Tựa hồ ý thức được chính mình vừa nói sai điều gì, Văn phu nhân xấu hổ nói tiếp: “Ý của mẹ là, mang thai giả còn hơn là bị bệnh.”

Không ai nói chuyện.

Không tính đến thiên vị, chuyện này hoàn toàn là Tống Vãn Huỳnh sai, Văn phu nhân nhìn về phía Văn lão tiên sinh vẫn luôn trầm mặc, “Ba, con biết chuyện này xác thật là Vãn Huỳnh không đúng, nhưng con bé vẫn chỉ là đứa trẻ, tuổi còn nhỏ, làm việc không đúng mực khó tránh khỏi……”

“Đứa trẻ ba tuổi hai trăm năm mươi tháng.”

Tiếng nói trào phúng truyền đến, Tống Vãn Huỳnh quay đầu nhìn lại.

Văn Việt ngồi trên xe lăn đang được Minh Vi đẩy đến phòng khách.

Ngồi xe lăn ba năm, tàn tật ba năm, tính cách của Văn Việt không thể nói là tốt lắm. Là nam chính trong tiểu thuyết, anh có thể lý trí nhìn thấu sự giả tạo và âm mưu của Tống Vãn Huỳnh, đối với Tống Vãn Huỳnh luôn là thái độ rõ ràng, chưa bao giờ có sắc mặt tốt, một lòng muốn đem cô đuổi ra khỏi Văn gia.

Sở dĩ sau này “Tống Vãn Huỳnh” phải vào tù và chịu mức án nặng nề, trong đó cũng có bút tích của Văn Việt.

Văn phu nhân liếc nhìn đứa con trai lớn ngồi trên xe lăn với vẻ trách móc nói, “Ý của mẹ là đứa nhỏ này không có ý xấu, chính là quá thích Văn Nghiên, cô bé mới biết yêu lần đầu, tuổi trẻ khí thịnh chui rúc vào sừng trâu làm ra chuyện cực đoan thì về mặt tình cảm vẫn có thể tha thứ.”

Văn Việt nhàn nhạt nói: “Mẹ, con nhắc nhở mẹ một câu, bị lừa hôn chính là Văn Nghiên, mẹ đây là thay mặt Văn Nghiên tha thứ cho cô ta sao?”

Lời này nói ra khiến Văn phu nhân á khẩu không trả lời được.

Mắt thấy bầu không khí dần dần xấu hổ, Tống Vãn Huỳnh đúng lúc khóc lóc lên tiếng, “Mẹ, mẹ không cần thay con nói chuyện, sai chính là sai, làm sai thì phải tiếp nhận trừng phạt, mẹ cùng ông nội đối tốt với con như vậy, con lại mặt dày vô sỉ mà lừa hôn, con thực xin lỗi Văn Nghiên, con không xứng làm vợ của anh ấy, càng không xứng làm con dâu của mẹ! Con không có mặt mũi ở lại Văn gia nữa, dì, dì yên tâm, con sẽ mau chóng thương lượng chuyện ly hôn với Văn Nghiên, con…… con hôm nay sẽ dọn ra ngoài!”

“Nói bậy gì đó! Vãn Huỳnh! Vãn Huỳnh!”

Tống Vãn Huỳnh thoát khỏi tay của Văn phu nhân, khóc lóc chạy lên lầu.

Đại vai ác gây chuyện muốn tìm chết thì liên quan gì đến một người vô tội như cô!

Hôm nay cô nhất định phải cắt đứt mọi quan hệ với đại vai ác, rời khỏi nhà họ Văn, cô có tay có chân, còn có thể chết đói trong xã hội phồn vinh hưng thịnh này chắc!

Cuộc sống tốt đẹp đang chờ phía trước.

Khuôn mặt của Văn Nghiên đột nhiên xuất hiện trước mặt.

Tống Vãn Huỳnh vừa bước lên bậc thang cuối cùng của tầng ba, mắt thấy bản thân sắp đâm đầu vào lồng ngực của Văn Nghiên, động tác cơ thể của cô còn nhanh hơn cả phản ứng của đại não, sắc mặt hoảng sợ như nhìn thấy ma, đôi chân giữa không trung đột nhiên xoay về một hướng, cơ thể xoay 90 độ cố gắng tránh né vị ôn thần này.

Trong khoảnh khắc nhìn như rất khó có thể tránh né vừa nãy, Tống Vãn Huỳnh thế nhưng tựa như bị kiện tướng thể thao nhập vào người, nghiêng cơ thể dựa vào tường một cách vững vàng, chỉ cách Văn Nghiên đúng một bậc thang.

Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa đụng trúng rồi.

Cô nhìn Văn Nghiên đang đứng chắn trước mặt mình, tiếng khóc đầy nghẹn ngào “Chuyện lừa hôn tôi đã thẳng thắn với mọi người rồi, tôi biết anh chán ghét tôi, hôm nay tôi sẽ dọn ra ngoài, chuyện ly hôn anh tới xử lý so với tôi sẽ càng chuyên nghiệp hơn, anh yên tâm, tôi không phải loại người mặt dày vô sỉ, không phải của tôi thì tôi không cần, anh báo luật sư chuẩn bị giấy thỏa thuận ly hôn, tôi nhất định sẽ phối hợp, sẽ không lại quấn lấy anh không bỏ.”

Trong tầm mắt từ trên cao nhìn xuống của Văn Nghiên, đáy mắt Tống Vãn Huỳnh còn đang rưng rưng, nói đến chém đinh chặt sắt, toàn thân tràn ngập sự kháng cự với anh.

“Tống Vãn Huỳnh, cô……”

“Tôi không cùng anh chơi trò dục cự còn nghênh!”

“Tôi……”

“Tôi thật sự hạ quyết tâm muốn ly hôn với anh!”

“……”

“Từ nay về sau chúng ta đường ai nấy đi, không còn quan hệ gì nữa!”

Quan trọng là khí thế!

Khí thế đủ mới không dễ dàng bị người khác bắt nạt.

Tống Vãn Huỳnh tức giận nhấc chân lên, giây tiếp theo dưới chân vừa trượt, cả người mất đi cân bằng ngã về phía sau, thời điểm sắp ngã xuống cầu thang thì d*c v*ng sống mãnh liệt khiến cô hoảng loạn duỗi tay chộp về phía trước, ngay lúc cô sắp bắt được góc áo của Văn Nghiên thì trơ mắt nhìn anh ta nghiêng người 90 độ, miếng vải tuột khỏi tay cô.

Tống Vãn Huỳnh kinh hoảng thất thố khua tay giữa không trung nhưng không nắm được gì.

“Cứu cứu cứu cứu cứu cứu…… Cứu!”

Trước khi kịp thốt ra từ "mạng", Tống Vãn Huỳnh đã lăn từ trên cầu thang xoắn ốc xuống.

Bang ——

Tống Vãn Huỳnh vững vàng chạm đất ở lầu một, quỳ rạp xuống đất, đầu óc choáng váng, cô nghe thấy tiếng nói hoảng loạn từ phòng khách truyền đến, bên tai còn vang lên tiếng bước chân.

“A! Vãn Huỳnh!”

Cô ngẩng đầu nhìn Văn Nghiên đang đi xuống cầu thang, muốn bò dậy nói một câu “Con không sao”, nhưng cô mới vừa hé miệng thì giây tiếp theo đại não cưỡng chế tắt máy, hai mắt nhắm lại hôn mê bất tỉnh.

“Vãn Huỳnh! Tỉnh tỉnh! Nghe thấy mẹ nói chuyện không Vãn Huỳnh, Văn Nghiên! Con làm gì vậy! Sao lại đẩy con bé! Mau! Gọi xe cứu thương!”

Không biết qua bao lâu, Tống Vãn Huỳnh bị đánh thức bởi mùi thuốc khử trùng nồng nặc.

Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, đập vào mắt là trần nhà bệnh viện màu trắng, trong chốc lát cô cảm thấy mọi chuyện mình trải qua hôm nay chỉ là một giấc mơ, hiện tại tỉnh dậy đã đến giờ đi làm ở công ty.

“Tỉnh?”

Hai chữ lạnh băng chọc thủng mộng đẹp của Tống Vãn Huỳnh. Cô quay đầu lại, thấy Văn Nghiên đang ngồi bên giường, vẻ mặt âm trầm nhìn cô.

Trong tiểu thuyết “Tống Vãn Huỳnh” vì thuận lợi sinh non mới tự mình lăn xuống cầu thang.

Cô cái gì cũng không có làm, vì cái gì cũng lăn xuống cầu thang?

Chẳng lẽ đây là bug của thế giới này? Dù quá trình có khó khăn đến đâu thì kết quả là điều không thể tránh khỏi?

Nghĩ đến kết cục trong tiểu thuyết “Tống Vãn Huỳnh” ở tù mọt gông, Tống Vãn Huỳnh không có chút cốt khí mà nuốt một ngụm nước miếng.

“Anh……” Đầu lưỡi thắt lại.

Cô đột nhiên ý thức được có lẽ đây là cơ hội tốt.

Cô có thể một lần nữa làm lại từ đầu.

Chỉ có một lần duy nhất, phải tận dụng thời cơ.

Trong đầu hiện lên vô số kịch bản, nhìn Văn Nghiên đang trầm mặc phía đối diện, Tống Vãn Huỳnh vẻ mặt khờ dại hỏi: “Anh là ai?”

Không khí trong phòng bệnh nháy mắt xấu hổ.

Văn Nghiên sắc mặt xanh mét, “Tôi là cha cô.”

“……” Tống Vãn Huỳnh sắc mặt xanh trắng đan xen, nhưng vẫn cố thốt ra hai chữ từ trong cổ họng, “Ba ba.”

Sự im lặng chết chóc.

Văn Nghiên tức giận đến mức bật cười, “Giả vờ mất trí nhớ? Tống Vãn Huỳnh, cô cũng thật là có tiền đồ, cô có biết mình vừa nói gì không?”

Tống Vãn Huỳnh gật đầu, “Nhận giặc làm cha.”

“……” Văn Nghiên cắn răng, “Cô đúng là tính xấu không đổi!”

Bình Luận (0)
Comment