Tống Chính Huy đang định nói gì đó nhưng lại nghẹn lời.
Âm thanh của người phụ nữ từ phòng của Văn Nghiên truyền ra, ông làm sao không hiểu nó có ý nghĩa gì. Đàn ông thì giống nhau cả thôi, dù bề ngoài có thanh cao đoan chính đến đâu thì trong lòng vẫn đầy những suy nghĩ bẩn thỉu ti tiện.
Ông định xem thử trong văn phòng của Văn Nghiên rốt cuộc đang giấu tiểu yêu tinh nào.
Ai ngờ tiểu yêu tinh lại là Tống Vãn Huỳnh.
Tống Chính Huy sắc mặt có chút ngượng ngùng, nhưng trước mặt con gái và con rể vẫn phải giữ vẻ nghiêm khắc của bậc trưởng bối. Ông nhìn Tống Vãn Huỳnh từ đầu đến chân, thấy cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình, rộng đến mức che mất cả chiếc quần short.
Chỉ nhìn một lần, ông lập tức rời mắt đi, quay người lại, giọng nói có chút nặng nề:
"Con mặc cái gì vậy? Còn ra thể thống gì nữa? Mau đi thay đồ đi!"
Tống Vãn Huỳnh cúi đầu nhìn chiếc áo sơ mi trên người, cảm thấy hơi ngượng ngùng và bối rối, theo bản năng liếc nhìn Văn Nghiên.
Văn Nghiên cũng nhìn cô, ánh mắt anh dừng lại trên người Tống Vãn Huỳnh.
Cô vốn đã gầy, chiếc áo sơ mi nam mặc trên người lại càng rộng thùng thình khiến cả người như lọt thỏm trong lớp vải. Mái tóc dài vừa mới gội còn hơi rối xõa sang một bên cổ. Khi ánh mắt chạm nhau, Văn Nghiên đột nhiên quay đi:
"Không phải tôi bảo người mua đồ cho em rồi sao?"
"Định thay đồ thì mọi người đã vào rồi, làm tôi giật cả mình. Mà này," Tống Vãn Huỳnh kéo vạt áo sơ mi lên, lộ ra chiếc quần short bò cô đang mặc, "Tôi mặc kín đáo lắm đấy nhé, trông rất tươm tất!"
Tống Chính Huy nhíu mày:
"Mặc áo sơ mi của đàn ông mà cũng gọi là tươm tất? Con nghĩ gì vậy hả?"
"Của Văn Nghiên, không phải của người khác..." Tống Vãn Huỳnh lẩm bẩm, "Vừa rồi con gọi mãi trong phòng tắm mà chẳng ai trả lời nên đành phải ra ngoài xem thử. Đồ đã bị bẩn rồi, chỉ có thể mặc tạm áo của anh ấy, không phải cố ý đâu. Ba la con làm gì?"
Tống Chính Huy không muốn đôi co chuyện này, chỉ ra lệnh cho Tống Vãn Huỳnh đi thay đồ.
Tống Vãn Huỳnh bĩu môi, đóng cửa phòng nghỉ lại đi vào phòng tắm thay đồ.
Trong văn phòng, trợ lý bưng một cốc trà đến đặt trước mặt Tống Chính Huy.
Ban đầu ông định bắt quả tang tiểu yêu tinh nào đó trong văn phòng của con rể nhưng không ngờ lại gặp phải tình huống rắc rối này. Dù đã lăn lộn trên thương trường hơn ba mươi năm, lúc này ông cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng liền cầm cốc trà lên nhấp một ngụm để xoa dịu bầu không khí.
So với sự im lặng và lúng túng của Tống Chính Huy, Văn Nghiên lại bình tĩnh hơn rất nhiều. Anh nhìn ông với vẻ mặt không vội vã:
"Ba, không phải ba nói có chuyện muốn nói với con sao?"
"…" Tống Chính Huy đặt cốc trà xuống, "À… đúng, có chuyện muốn nói với con."
"Ba nói đi." Văn Nghiên tỏ ra lắng nghe.
Tống Chính Huy liếc nhìn cánh cửa phòng nghỉ phía sau, không hài lòng vì Tống Vãn Huỳnh chỉ đi thay một bộ đồ mà mãi không ra. Ông dừng lại một chút rồi hắng giọng, với dáng vẻ của một bậc trưởng bối nói:
"Trà này khá ngon đấy, là trà gì vậy?"
"Trà Hồng Tiêu Tống Phẩm, nếu ba thích thì con sẽ gửi một ít cho ba sau."
"Trà Hồng Tiêu Tống Phẩm à, ngon thật, là trà tốt."
"Ba thích là tốt rồi."
Không khí lại tiếp tục trầm lắng và có chút gượng gạo.
Tống Chính Huy lên tiếng:
"Vãn Huỳnh sao lại ở đây? Sáng sớm thế này."
"Đêm qua cô ấy mang canh đến cho con, đợi lâu quá nên ngủ quên trong phòng nghỉ, con không gọi cô ấy dậy."
"Thế à." Tống Chính Huy gật đầu, "Con bé đi ghi hình ở nước ngoài chạy liên tục cả ngày chắc cũng mệt rồi. Nghe nói vài hôm trước con đã bay sang xem con bé?"
"Mẹ không yên tâm nên bảo con đi xem thử."
Tống Chính Huy lại gật đầu:
"Đúng là đáng sợ, may mà không có chuyện gì nghiêm trọng. Ôi, đứa trẻ này, thay đồ mà sao lâu thế không biết."
Dù tâm lý có vững vàng đến đâu thì lúc này Tống Chính Huy cũng cảm thấy có chút không ổn. Ông cầm cốc trà lên uống một ngụm rồi lại uống tiếp, cho đến khi cốc trà đã cạn Tống Vãn Huỳnh mới từ phòng nghỉ bước ra một cách từ tốn.