Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ

Chương 83

“Không ngờ hồi nhỏ Văn Nghiên lại quấn quýt anh cả như vậy?”

“Quy tắc trong nhà là anh lớn phải dạy em nhỏ, sau khi Văn Nghiên sinh ra, mẹ rất lo lắng nhà không thể cân bằng sẽ làm thằng bé bị tổn thương hoặc bỏ quên Văn Việt nên từ nhỏ mẹ đã dạy Văn Việt, con là anh phải bảo vệ em trai, không thể để em bị bắt nạt, còn dạy Văn Nghiên phải tôn trọng anh, nghe lời anh. Vì vậy Văn Nghiên từ nhỏ luôn được Văn Việt chăm sóc, lúc nhỏ trong nhà không ai quấn quýt ai cả, chỉ có Văn Nghiên quấn quýt anh cả.”

“Hồi nhỏ dễ thương vậy, sao lớn lên lại...” Nói đến đây, Văn phu nhân không kìm được mà rơi nước mắt, “Mẹ cũng không biết sao lại thành ra như thế này, Văn Nghiên luôn rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, giống như Văn Việt chưa bao giờ làm mọi người lo lắng. Mẹ cứ nghĩ là thằng bé... Sao Văn Nghiên lại không nói gì chứ?”

Tống Vãn Huỳnh vỗ về lưng Văn phu nhân an ủi: “Mẹ, có phải vì từ nhỏ đến lớn mọi kỳ vọng và trọng trách trong gia đình đều đặt lên vai Văn Việt không? Ông nội và ba đều luôn đưa Văn Việt bên mình bồi dưỡng anh ấy. Vì công việc và học hành bận rộn, mẹ lại vô tình cảm thấy Văn Việt vất vả hơn nên quan tâm anh ấy nhiều hơn. Ngược lại Văn Nghiên có lẽ bị bỏ quên rồi?”

Văn phu nhân hơi ngạc nhiên nhìn Tống Vãn Huỳnh, một lúc lâu không nói được gì.

“Nhưng không sao, giờ vẫn chưa muộn. Văn Nghiên không thích ăn cá và hải sản thì sau này chúng ta đừng nấu canh gà cá khô cho anh ấy uống nữa, chỉ cần bỏ cá khô ra, canh gà vẫn ngon như thường.”

Văn phu nhân khẽ gật đầu, “Con nói đúng.”

Tống Vãn Huỳnh nhìn vào album, một bức ảnh chụp Văn Nghiên và Văn Cảnh Tiên thu hút sự chú ý của cô. Cô đã thấy bức ảnh này trong văn phòng của Văn Nghiên trước đó. “Đây là Văn Nghiên và ba sao?”

“Ừ, đây là khi Văn Nghiên mười hai tuổi,” Văn phu nhân xoa xoa mặt Văn Nghiên trong bức ảnh, “Ba thằng bé thích chơi thuyền buồm, thằng bé cũng thích. Lúc đó công ty không bận nên ông ấy đã đưa thằng bé đi chơi thuyền một thời gian. Mặc dù bị cháy nắng đến lột da cả người nhưng thằng bé cũng không than thở lấy một câu. Tiếc là sau này công ty càng lúc càng bận, ba thằng bé cũng không thể chơi thuyền nữa.”

“Chắc là từ lúc đó, Văn Nghiên càng ngày càng ít nói.”

Tống Vãn Huỳnh lật tiếp album, nhưng dần dần khi Văn Nghiên và Văn Việt lớn lên, nụ cười trên khuôn mặt họ ngày càng nhạt dần. Cho đến khi mười tám tuổi, không còn bức ảnh nào của hai người họ chụp chung nữa khiến lòng cô có chút nghẹn ngào.

Trong tiểu thuyết mô tả tâm lý của Văn Nghiên quá ít, cô thực sự không hiểu anh ta đang nghĩ gì. Ngược lại những tham vọng và khát khao quyền lực của anh được miêu tả vô cùng rõ ràng. Cô đoán có lẽ tâm lý phản diện của Văn Nghiên bắt nguồn từ sự thiếu quan tâm và thiên vị từ nhỏ, có Văn Việt là người đối chiếu xuất sắc, không phát điên mới là lạ.

Lớn lên lại càng quá đáng hơn.

Văn Việt có thể tùy ý cưới cô gái mình thích, còn anh ta lại chỉ có thể cưới một cô gái giả mang thai, thậm chí các trưởng bối trong gia đình lại rất thích cô gái này, đặc biệt là Văn phu nhân còn ép anh phải yêu thương cô ta. Đến khi chuyện lừa đảo mang thai bị phát giác, anh đưa ra yêu cầu ly hôn hợp lý cũng bị bác bỏ.

Không ngạc nhiên khi Văn Nghiên ghét cô.

Nằm trên giường, Tống Vãn Huỳnh trằn trọc suy nghĩ có lẽ việc Văn Nghiên biến thành phản diện đúng là một điều đã được định sẵn.

Khi màn đêm buông xuống, cô nhìn ra ngoài cửa sổ tối om, cơn buồn ngủ ập đến, quyết định buông tha cho bản thân không tiếp tục dằn vặt vì những chuyện ngoài tầm kiểm soát nữa.

Những gì có thể làm cô đã làm rồi, những gì không làm được cô cũng đã cố gắng hết sức, những chuyện còn lại cứ để mặc cho số phận. Dù không thể ngăn chặn sự phát triển của cốt truyện... Tống Vãn Huỳnh thoải mái lăn qua lăn lại trên giường, thật sự rất sướng khi được ngủ một mình trên chiếc giường rộng hai mét!

Ngoài biệt thự, chiếc Bentley của Văn Nghiên đỗ trước cổng.

Trợ lý Phương mở cửa xe đỡ Văn Nghiên xuống.

Văn Nghiên uống hơi nhiều rượu, có chút say, nhìn vào biệt thự Văn gia, anh im lặng một lúc rồi nói với trợ lý Phương: “Sao lại đưa tôi về nhà?”

Trợ lý Phương khẽ đáp: “Tổng giám đốc Văn, lúc lên xe là chính ngài nói muốn đến biệt thự ngoại ô.”

Văn Nghiên ngẩn người, mệt mỏi xoa xoa trán khó hiểu nói: “Tôi nói vậy sao?”

“Xin lỗi, có thể tôi nghe nhầm,” Trợ lý Phương là người rất rõ lúc này cần làm gì, không phải sửa sai mà phải giải quyết vấn đề, “Bây giờ tôi sẽ đưa ngài về căn hộ.”

Sau khi trở về từ nước ngoài, Văn Nghiên không nghỉ ngơi được một ngày nào, hôm nay lại phải bàn công việc với Tống Chính Huy, buổi tối không thể từ chối lại uống thêm vài ly. Giờ đây cảm giác mệt mỏi lên đến đỉnh điểm.

“Thôi được rồi,” Văn Nghiên vẫy tay, “Cậu về đi, hôm nay vất vả rồi.”

“Vâng, không có gì.”

Ánh đèn trong vườn biệt thự vẫn sáng nhưng bên trong lại tối om.

Anh lười bật đèn, mò mẫm vào nhà, mệt mỏi bước lên cầu thang mở cửa phòng, nhìn thấy Tống Vãn Huỳnh đang ngủ say trên giường.

Cũng thật lạ, mỗi lần nhìn thấy Tống Vãn Huỳnh ngủ, cảm giác bất an trong lòng anh lại dần dịu đi.

Nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong thời gian qua, anh bỗng tò mò không biết Tống Vãn Huỳnh đã xảy ra chuyện gì mà một người phụ nữ quen thói nói dối như vậy lại có sự thay đổi lớn, như thể biến thành một người hoàn toàn khác, không còn giống cô ấy nữa.

Liệu có phải như cô ấy nói, biết sai rồi nên quyết tâm làm lại?

Nghĩ đến đây, Văn Nghiên không kìm được mà cười.

Làm lại?

Tống Vãn Huỳnh làm lại?

Nếu là trước đây, anh không tin nổi, cô ấy sẽ nhận sai?

Nhưng giờ đây có lẽ cô ấy thật sự nghĩ mình sai rồi.

Anh đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nụ cười trên mặt dần biến mất.

Được mọi người yêu thích, ưu ái, dù có làm sai cũng có người đứng ra che chở, vì vậy muốn làm người xấu thì làm xấu, muốn làm người tốt thì làm lại, dù sao thì luôn có người tha thứ và bao dung cho cô ấy.

Cảm giác này không thể nói rõ.

Văn Nghiên thở dài, đưa tay tháo chiếc cà vạt trên cổ vứt lên ghế sofa.

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ đêm tối, cảm giác mệt mỏi dâng lên, cũng không còn quan tâm đến hình tượng nũa mà ngồi một cách mệt mỏi trên sofa, nhắm mắt lại lắng nghe tiếng côn trùng trong khu vườn biệt thự rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.

Bình Luận (0)
Comment