Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ

Chương 88

So với những đối tác trong công việc, mối quan hệ bạn bè giữa Văn Nghiên và Tô Ngự có vẻ thích hợp hơn để giải quyết chuyện này.

Sau khi suy nghĩ một lúc, Tống Vãn Huỳnh quyết định không vòng vo nữa trực tiếp nói với Văn Nghiên: "Vì anh và anh ta là bạn bè, vậy tôi sẽ nói thẳng, tôi không biết giữa bạn của anh và chị Minh Vi có hiểu lầm gì nhưng việc anh ta muốn phong sát chị Minh Vi có phải là quá đáng không?"

"Phong sát? Chuyện gì vậy?"

"Tôi làm sao biết chuyện gì, hôm nay tôi lên mạng, toàn bộ các thông tin về chị Minh Vi đều là tin tức tiêu cực, tôi đã hỏi bạn bè rồi, đây mới chỉ là bước đầu thôi, Tô Ngự nói muốn toàn ngành phong sát chị Minh Vi, oán thù lớn như vậy sao? Người khác có thể không biết chị Minh Vi nhưng chúng ta sao có thể không biết chị ấy là người như thế nào? Chị ấy có làm gì để bị người khác thù hằn đến mức này?"

Văn Nghiên nhíu mày, "Sao có thể như vậy được, theo tôi biết Tô Ngự và Minh Vi họ chẳng có liên hệ gì với nhau, sao cậu ấy lại dùng quan hệ để phong sát Minh Vi, việc không có lợi như vậy cậu ấy sẽ không làm đâu."

"Anh không tin? Anh có thể gọi điện hỏi anh ta xem có chuyện này không!" Tống Vãn Huỳnh tức giận nói, "Chị Minh Vi là người không có bối cảnh và chỗ dựa trong giới giải trí, làm việc vất vả mấy năm nay khó khăn lắm mới có được ngày hôm nay, không ngờ lại bị người ta phong sát, không phải tôi muốn kích động đâu nhưng bạn anh sao mà vô liêm sỉ thế, đối xử như vậy với một cô gái không có bối cảnh, anh ta còn là đàn ông sao?"

Tống Chính Huy bên cạnh cũng thắc mắc: "Chắc là có hiểu lầm gì đó? Tô Ngự không phải người sẽ làm chuyện này, chẳng có lợi gì cho anh ta cả, Vãn Huỳnh, con nghe tin này ở đâu vậy?"

"Chính là bạn thân của con, Hà Cảnh Minh, ba biết anh ấy mà, chú anh ấy trước đây vào giới giải trí, sau này mở công ty giải trí, những chuyện nội bộ thế này anh ấy vẫn biết."

"Hà Cảnh Minh nói à? Nếu cậu ấy nói thì chắc chắn không sai."

"Hà Cảnh Minh?" Văn Nghiên nhìn Tống Vãn Huỳnh.

Tống Chính Huy cười giải thích: "Là một người bạn của Vãn Huỳnh, từ nhỏ hai đứa chơi với nhau, hồi nhỏ thường xuyên đến nhà chơi."

Văn Nghiên nâng lông mày không nói gì.

"Anh đứng đó làm gì, nếu không tin lời tôi thì gọi điện cho bạn anh hỏi rõ xem sao."

"Không vội," Văn Nghiên cầm ly rượu lên, "Cùng ba uống rượu mới là quan trọng."

Tống Vãn Huỳnh nhìn Văn Nghiên với ánh mắt kiểu "anh sẽ phải trả giá vì cái miệng này thôi", sự việc cấp bách mà còn uống rượu, đúng là một kẻ phản diện, chẳng mấy chốc sẽ chết vì nói quá nhiều!

Tống Chính Huy hiểu rằng nếu tiếp tục uống rượu nữa, con gái cưng của ông sẽ không vui nên vẫy tay nói: "Không uống nữa, đủ rồi."

Thấy bố vợ lên tiếng, Văn Nghiên cũng thôi không uống nữa.

“Vãn Huỳnh, tối nay con có ngủ ở đây không? Ba không động vào đồ đạc trong phòng con đâu.”

Từ khi kết hôn đến giờ, Tống Vãn Huỳnh vẫn chưa một lần về nhà, nghe vậy không khỏi cảm động gật đầu mỉm cười nói: “Được rồi, tối nay con sẽ ngủ ở đây, ba yên tâm sau này con sẽ thường xuyên về thăm ba.”

Tống Chính Huy vui mừng cười, "Người ta nói con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi nhưng con gái ba lại chu đáo như vậy!"

Tống Vãn Huỳnh mỉm cười với ông rồi quay sang nói với Văn Nghiên: “Anh về nhà rồi đừng quên chuyện của chị Minh Vi nhé, gọi điện hỏi bạn anh xem sao, bảo anh ta đừng làm những chuyện thiếu đạo đức như vậy nữa.”

Văn Nghiên im lặng nhìn cô không nói gì.

Tống Vãn Huỳnh khó hiểu, "Ý anh là sao? Cứ thế bảo vệ bạn anh à? Anh đừng quên chị Minh Vi là vợ của anh cả, chúng ta mới là gia đình. Bạn anh có thể làm những chuyện thiếu đạo đức như vậy chắc chắn là không có phẩm hạnh gì, khi chọn bạn bè anh có thể mở mắt cho kỹ vào không, đừng đối xử với ai cũng như bạn bè!"

Văn Nghiên vẫn im lặng.

“Rốt cuộc anh định làm gì? Nói đi chứ.”

Lúc này dì Vương ra can ngăn, cười nói: “Con gái à, Văn tiên sinh lần đầu tiên về nhà cùng con sao có thể để cậu ấy đi về một mình chứ?”

“...”

“Văn tiên sinh yên tâm, tôi đã thay chăn đệm trong phòng cô chủ rồi.”

Văn Nghiên: “Cảm ơn.”

“Không có gì.”

Tống Vãn Huỳnh không còn hứng thú tiếp tục nói chuyện với Văn Nghiên, ăn xong cô nằm lên ghế sofa lướt mạng xã hội một cách vô vị. Cuộc tấn công trên mạng đối với chị Minh Vi đang lên đến đỉnh điểm, ngày càng có nhiều tài khoản marketing và các phương tiện truyền thông lên tiếng, còn những người trong ngành cũng bắt đầu tiết lộ tin tức, đặc biệt là cuộc phỏng vấn với ông chủ hiện tại của Minh Vi, Tiêu Dược. Trong phỏng vấn, ông ta nói bóng gió về việc Minh Vi trước đây đã “làm mưa làm gió” trong công ty.

Nhìn thấy gương mặt tự mãn của Tiêu Dược, Tống Vãn Huỳnh tức giận đấm vào gối, không biết hiện giờ chị Minh Vi thế nào rồi.

Mang theo sự lo lắng đó, Tống Vãn Huỳnh gọi điện cho Minh Vi.

Minh Vi dường như đang bận, không nghe máy, khi Tống Vãn Huỳnh chuẩn bị nhắn tin cho chị thì điện thoại Minh Vi lại gọi đến.

“Vừa nãy bận không nghe được, có chuyện gì không?”

Tống Vãn Huỳnh ngập ngừng, từ từ ngồi thẳng người, “Chị Minh Vi, chuyện trên mạng em đã thấy, chị... ổn không, không sao chứ?”

Minh Vi cười nhẹ, “Không sao đâu, đừng lo.”

“Chuyện này có khó giải quyết không?”

Minh Vi thở dài một hơi, “Có chút khó khăn nhưng chị có thể giải quyết được.”

“Em tin chị có thể giải quyết, chị Minh Vi, nếu cần em giúp gì cứ nói nhé, em nhất định sẽ giúp!”

Minh Vi không nói thêm gì, chỉ nhẹ nhàng đáp “Ừ”.

Cuộc gọi kết thúc.

Dù nói như vậy nhưng tình hình bây giờ không giống như trong tiểu thuyết, chị Minh Vi là một ngôi sao không quyền không thế, làm sao có thể chống lại thế lực phía sau được?

Càng nghĩ càng lo lắng, Tống Vãn Huỳnh tìm video phỏng vấn Tiêu Dược chia sẻ và bình luận.

@Tống Vãn Huỳnh: Trong suốt chuyến đi dài ngày, chị Minh Vi đã rất chăm sóc mọi người, dù là trước ống kính hay sau ống kính chưa bao giờ chị ấy tỏ ra kiêu căng vì là ngôi sao. Tại sao chị ấy không nhận phim tiếp theo ông biết rõ hơn ai hết, sao lại ở đây làm ra vẻ ta đây?

Tuy nhiên bình luận này nhanh chóng bị chủ tài khoản xóa và cô bị chặn.

“Á! Tức chết tôi rồi!” Tống Vãn Huỳnh tức giận nhìn Văn Nghiên đang đi lại, “Anh định khi nào gọi điện cho bạn anh? Anh biết chị Minh Vi bị bôi nhọ như thế nào không! Nếu anh không gọi điện thì tôi không thèm quan tâm nữa!”

Cô vất vả lo lắng là vì cái gì? Cô không phải đang cứu Minh Vi mà là cứu những kẻ phản diện này!

Phản diện muốn tự hại mình có liên quan gì đến cô? Dù sao cuối cùng cũng không ảnh hưởng đến cô, nếu họ muốn tự hủy hoại thì cứ để họ làm, cô không quan tâm nữa!

Nhìn thấy Tống Vãn Huỳnh tức giận ôm lấy gối ngồi trên sofa, Văn Nghiên không nhịn được mà bật cười đi đến cửa sổ lấy điện thoại ra gọi.

Trong tầm nhìn của Tống Vãn Huỳnh, chỉ thấy anh nói vài câu rồi quay lại, cô lập tức tránh ánh mắt.

Văn Nghiên thản nhiên ngồi bên cạnh cô không nói lời nào.

“...” Tống Vãn Huỳnh nhịn một hồi cuối cùng không nhịn được nữa, khi dì Vương mang trái cây và bánh ngọt vào, cô hỏi Văn Nghiên: “Thế nào rồi?”

“Không phải nói là không quan tâm nữa sao?”

“Anh có thể bớt làm tôi tức giận một chút được không?”

“Đúng là anh ta làm…”

“Thấy chưa! Tôi đã nói mà! Lần sau anh chọn bạn bè cẩn thận một chút được không? Bạn anh là một người phẩm hạnh tồi tệ, miệng luôn muốn phong sát người khác, người ta đâu có làm chuyện gì tày trời, có cần phải hủy hoại cả tương lai và sự nghiệp của một cô gái không?”

“Tống Vãn Huỳnh, em không muốn biết tại sao anh ta làm vậy à?”

“Tại sao?”

“Vì em.”

“Tôi?” Tống Vãn Huỳnh không khỏi mở to mắt, “Cái này có liên quan gì đến tôi, tôi đâu quen biết gì Tô Ngự.”

“Tô Ngự có một cô em gái tên là Tô Mạn Hi, trước đây định tham gia chương trình ‘Thanh xuân lữ hành’ nhưng đột nhiên nhận được cuộc gọi từ tổ chương trình bảo không cần cô ấy nữa, sau khi điều tra mới biết là người do Minh Vi giới thiệu đã thay thế cô ấy.”

Tống Vãn Huỳnh im lặng.

Tô Mạn Hi cái tên này quả thật rất quen.

Trong tiểu thuyết cũng đúng là cô ấy tham gia chương trình đó, chẳng có liên quan gì đến Tống Vãn Huỳnh.

Vậy thì, nói cách khác chuyện này lại bắt nguồn từ cô sao?

“Là tôi thay cô ấy, sao cô ấy không tìm tôi gây chuyện lại đi tìm Minh Vi gây chuyện?”

“Vì người ta có lý do rõ ràng, biết em là người Minh Vi giới thiệu nên họ tìm Minh Vi tính sổ chứ không phải tìm em.”

“Chính là tìm người dễ bắt nạt thôi.” Tống Vãn Huỳnh lầm bầm, “Chỉ vì chuyện nhỏ này mà phải phong sát Minh Vi sao?”

Văn Nghiên lướt qua điện thoại thong thả nói: “Đối với em thì có thể là chuyện nhỏ nhưng đối với tiểu thư nhà họ Tô, đó là một sự nhục nhã lớn, một ngôi sao có thể thay cô ấy đi, không giận sao được?”

Bình Luận (0)
Comment