Âm thanh trò chuyện dần dần biến mất, khi tiếng bước chân vang lên, Tống Vãn Huỳnh vẫn đứng ngẩn ngơ tại chỗ cho đến khi cánh cửa phòng mở ra, Minh Vi nhìn thấy Tống Vãn Huỳnh đang đứng ngẩn ngơ ngoài cửa.
Cô ấy dường như đoán được Tống Vãn Huỳnh đã nghe thấy cuộc trò chuyện của họ nhưng không vạch trần mà chỉ cười hỏi: “Vãn Huỳnh, sao vậy, tìm tôi có chuyện gì không?”
Tống Vãn Huỳnh định nói rồi lại thôi.
Một lúc lâu sau cô mới phản ứng lại, “Chị Minh Vi, xin lỗi, em vừa nghe thấy cuộc trò chuyện của anh chị nhưng em không cố ý nghe lén đâu.”
“Cô nghe thấy gì?”
“Em nghe chị nói chuyện bị phong sát trên mạng chị đã giải quyết xong rồi?”
Minh Vi gật đầu.
Tống Vãn Huỳnh không khỏi cảm thán, “Chị Minh Vi chị giỏi quá, tối qua em còn đang nghĩ xem làm thế nào giúp chị, không ngờ chị đã giải quyết xong rồi, giải quyết xong là tốt rồi.”
Nói đến đây, Tống Vãn Huỳnh hơi ngại không dám nhìn thẳng vào mắt Minh Vi, “Chị Minh Vi, xin lỗi, nếu không phải vì em thì chị đã không bị Tô Mạn Hi báo thù mà bị phong sát.”
“Cô biết là Tô Mạn Hi làm sao?”
Tống Vãn Huỳnh gật đầu, “Em đã nhờ người điều tra.”
“Không thể trách cô được, trước đây tôi có đắc tội với một nhà đầu tư, con gái của nhà đầu tư ấy là bạn thân của Tô Mạn Hi, lần này chỉ là nhân cơ hội trả thù tôi thôi, cô không cần để tâm đâu.”
Tống Vãn Huỳnh gật đầu.
“Có chuyện gì khác không?”
Tống Vãn Huỳnh lắc đầu, “Không có gì chị Minh Vi, hôm nay chị vất vả rồi, chị nghỉ ngơi sớm nhé.”
“Cô cũng vậy, nghỉ ngơi sớm đi.” Nói xong Minh Vi quay người vào phòng và đóng cửa lại.
Nhìn cánh cửa phòng khép chặt, nụ cười trên mặt Tống Vãn Huỳnh dần dần biến mất. Cô trở lại phòng ngồi lên giường nhìn những tin nhắn mà Hà Cảnh Minh gửi qua WeChat.
“Anh vừa nhận được tin nội bộ, chuyện của Minh Vi đã xong rồi, nghe nói có vẻ như trưởng bối nhà họ Tô cho rằng chuyện này quá vô lý, nếu truyền ra ngoài sẽ thành trò cười.”
Tống Vãn Huỳnh trả lời ngắn gọn một câu cảm ơn, lòng cảm thấy trống rỗng.
Cô không biết phải diễn tả tâm trạng của mình lúc này như thế nào.
Lúc trước cô rất vui mừng vì Minh Vi đã giải quyết xong chuyện phong sát nhưng giờ không hiểu sao lại thấy hơi chán nản.
Dù cô đã biết Minh Vi là nữ chính mạnh mẽ quyết đoán thông minh sáng suốt, mọi âm mưu quỷ kế đều không thể qua mắt chị nhưng cô vẫn không nghĩ rằng chuyện bị Tô Mạn Hi phong sát lại được Minh Vi giải quyết dễ dàng như vậy.
Còn bản thân cô phải suy nghĩ rất nhiều, giống như đang đối mặt với một kẻ thù lớn, cuối cùng lại phải dựa vào sự giúp đỡ của Tống Chính Huy và Văn Nghiên mới có thể giải quyết ổn thỏa.
Thực ra cũng không thể gọi là giải quyết dễ dàng, nếu không có Văn Nghiên ở câu lạc bộ, cô hoàn toàn không thể tự mình giải quyết được chuyện này với Tô Ngự.
Tô Ngự chỉ đồng ý giải quyết hòa bình chuyện này vì đã nể mặt Văn Nghiên. Cô có thể nhìn ra rằng Tô Ngự thực ra chẳng coi cô ra gì.
Khoảng cách giữa cô và Minh Vi giống như một vách ngăn khó có thể vượt qua.
Cô nhớ lại những lời mà Tống Chính Huy đã nói trong văn phòng hôm ấy: “Hôm nay vì chuyện của Minh Vi mà đến cầu xin bố, mai có chuyện gì lại đến cầu xin bố? Bố không sao nhưng sau này bố không còn nữa, con còn muốn cầu xin ai? Không muốn dùng khả năng của mình để giải quyết sao?”
Minh Vi có khả năng nên tự mình giải quyết, còn cô, Tống Vãn Huỳnh không có khả năng nên phải dựa vào người khác.
Cô bỗng hiểu ra lý do vì sao Văn Nghiên lại kiên trì giữ vững vị trí của mình ở nhà họ Văn, nắm trong tay đủ nhiều tài nguyên để khiến người ta phải nể phục. Nếu hôm nay không phải là Văn Nghiên cầm đầu nhà họ Văn, liệu Tô Ngự có nể mặt người bạn cũ này không?
Tống Vãn Huỳnh chui vào chăn.
Từ xưa đến nay các nhân vật chính trong tiểu thuyết hay phim truyền hình đều phải có tài năng đặc biệt hoặc trí tuệ hơn người chứ không có ai chỉ ăn không ngồi rồi. Một người lúc nào cũng yếu đuối vô dụng thì sẽ không thể đi xa cùng các nhân vật chính.
Cô cũng muốn trở thành một Tống Vãn Huỳnh có thể sánh vai cùng họ chứ không muốn mãi là vợ của Văn Nghiên, người không biết cầm gậy chơi bi-a.
Sáng hôm sau, Tống Vãn Huỳnh lái xe đến tòa nhà Trung Tuấn trực tiếp lên tầng giám đốc.
“Bố, con đến làm rồi đây.”
Sáng sớm nhìn thấy Tống Vãn Huỳnh đứng trước mặt ăn mặc gọn gàng, Tống Chính Huy đang uống loại trà đặc biệt do Văn Nghiên gửi đến vẫn chưa kịp phản ứng lại, “Hôm qua con bảo đến làm việc với bố mà hôm nay đã đến, mặt trời dạo này mọc ở hướng Tây à?”
Tống Vãn Huỳnh vẻ mặt nghiêm túc, “Bố, đừng đùa với con nữa. Sau khi con về nhà đã suy nghĩ lại lời của bố, con cảm thấy bố nói rất đúng, con không thể suốt đời dựa vào bố, con cũng muốn tự dùng sức mình để giải quyết những khó khăn mình gặp phải.”
Lời Tống Vãn Huỳnh nói ra khiến Tống Chính Huy vô cùng ngạc nhiên, ông nghiêm túc nhìn cô như để chắc chắn rằng những lời vừa rồi là cô nói.
“Được, giờ mới giống con gái của bố chứ. Nói đi, con muốn vào bộ phận nào?”
“Con không muốn vào bộ phận khác, con chỉ muốn ở cạnh bố thôi. Tự mình hiểu không bằng tìm một người thầy tốt mà học, chẳng phải vậy sẽ hiệu quả hơn sao?”
Tống Chính Huy cười lớn, “Được, nếu con muốn ở bên bố thì cứ ở đây học cho tốt, nhưng bố phải nói trước, nếu con đến công ty để học thì bố sẽ không nương tay đâu, làm sai việc cũng phải bị mắng, lúc đó không được khóc lóc đâu đấy nhé.”
“Bố yên tâm, làm sai việc thì bố mắng con, đừng coi con là con gái, cứ coi con là nhân viên đi.”
Cách giải quyết cảm giác tiêu cực tốt nhất là hành động ngay lập tức.
Cứ nằm trong chăn mà than thở mình không bằng người khác thì chi bằng dậy sớm giải quyết vấn đề từ gốc rễ.