Tiểu Trượng Phu

Chương 31

Edit: Tiếu Tử Kỳ + Beta: Vũ Vũ

Huynh đệ Liễu gia không nói gì nhìn nhau kinh hãi một hồi lâu, Liễu Thanh Vân mới để ý tới một nam nhân cao lớn với vẻ mặt khờ dại đang đứng ở sau lưng đệ đệ của mình, nhìn tình huống của bọn họ xem ra còn rất thân mật. Không khỏi kinh ngạc vì vị đệ đệ của mình luôn không bao giờ cùng người mà nó không thích thân cận, nay tự nhiên lại thay đổi thái độ đột ngột, cùng một nam nhân ở trong sơn động tay nắm tay, để bị hắn phát hiện được, hơn nữa còn nắm chặt tới bây giờ cũng không chịu buông tay, hắn ho khan một tiếng, dò hỏi: “Nhị đệ, đệ không có chuyện gì là tốt rồi. Vị này là?”

“Chuyện này…”

Đột nhiên phát hiện vị đại ca luôn luôn nghiêm chỉnh này lại có bí mật gì đó với tam vương tử của Liêu quốc, Liễu Dật Hiên trong lòng cảm thấy kinh ngạc về đại ca không ít, trong lúc tinh thần nhất thời đang run sợ, nên không biết nói nên lời.

Chỉ có Thích Đại Dũng cuối cùng cũng biết quan hệ của bọn họ là huynh đệ nên rất vui vẻ, một lòng muốn lưu lại một ấn tượng thật tốt với ông anh vợ này, chạy thật nhanh tới ân cần chào hỏi “Đại Ca”, lập tức bị Liễu Dật Hiên lúc đó đã tỉnh táo lại trừng mắt một cái. Nhất thời cũng không dám tiến lên nữa đành lui sang một bên.

“Đại ca, hắn là … ân nhân cứu mạng của đệ.”

Không hiểu tại sao, ánh mắt thăm dò của đại ca y khiến y cảm thấy hoảng sợ, nhất thời không hề nhớ tới là hai người đã từng cùng chung sống trong mấy ngày tuyết rơi này rồi, đang lúc có người ảo não vì sự sợ hãi của mình mà bị quên mất. Liễu Dật Hiên nhẹ nhàng rút tay khỏi bàn tay to lớn ấm áp kia, khôi phục sự bình tĩnh thường ngày của mình.

” Võ công của đệ….? ”

Thấy được thân hình đệ đệ do chính một tay mình dãy dỗ đang bước tới gần mình nhưng không hề có sức, Liễu Thanh Vân đã có thể đoán ra khi đệ đệ rơi vào tay của Gia Luật Hồng Cơ đã gặp phải chuyện gì.

Nhìn thấy đệ đệ vì không có nội lực mà lạnh đến xanh cả mặt phải ở trong sơn động nhóm lửa, nhanh tay ngăn chặn không cho y kịp thời giải thích, thản nhiên nói:” Nơi này đã gần với biên giới của huyện Thuận Nghĩa rồi, ta tới nơi đó tìm một nơi để nghỉ trọ rồi hãy nói sau.”

Trăng sáng, nguyệt chiếu tây lâu.

Cùng là một vầng trăng. Khi chiếu xuống cánh đồng hoang sơ trải đầy tuyết thì lại sáng rọi bốn phía, trăng cùng người giống như là khồng hề có chút khoảng cách gì cả.

Chỉ là ở trong thành, qua khoảng cách từng lớp mái hiên, trăng ở trên cao mênh mông, ánh trăng từ trên cao chiếu xuống bóng cây mông mông lung lung mịt mờ như gần như xa.

Không ngờ cái tên Liễu Giang Quân lạnh lùng kia, thế mà lại vì đại ca khách sáo mời y về chỗ ở của hắn, sau khi Liễu Dật Hiên thay một bộ y phục mới đi ra, Thích Đại Dũng dường như là nhìn không thuận mắt.

Áo choàng lông trắng, bên ngoài còn gắn một lớp lông ở phía cổ áo, bên hông buộc một dải lụa màu xanh ngọc, thần khí xinh đẹp, cùng quý khí quanh thân y không hẹn mà cùng hòa hợp lại với nhau, nhớ tới khi mình để cho y mặc một bộ trang phục bằng vải bố cồng kềnh hoa lam cũ kỹ, Thích Đại Dũng có chút xấu hổ. Mặc dù trong lòng đang tiếc công sức mình vất vả để may nên bộ y phục đó mà y chỉ mặc có hai tháng đã bị bỏ quên, nhưng thoạt nhìn, chiếc áo lông này so với bộ y phục kia còn ấm áp hơn, hắn thức thời không hỏi gì mà để bộ y phục xuống đất.

“Vị Thích công tử này……, tại hạ có chút chuyện muốn nói nhị đệ, nếu không phiền mời công tử sang phòng bên nghỉ trước có được hay không? Nếu cần rượu cùng điểm tâm, cứ tự ý sai bảo hạ nhân ở nơi này đưa lên là được.”

Liễu Thanh Vân đẩy cửa vào đã thấy Liễu Dật Hiên chuẩn bị xong hết rồi, quay đầu khách khí đón tiếp Thích Đại Dũng còn đang ngây ngốc đứng sững sờ ở một bên. Nhị đệ mất tích lâu như vậy, hắn còn muốn cùng y nói chuyện gia đình, chuyện quốc sự, chuyện thiên hạ, tất nhiên là không thể để một người ngoài ở lại đây được.

“A?A, ác….”

Ánh mắt còn đang lưu luyến nhìn Liễu Dật Hiên sau khi thay sau y phục đi ra đang cau mày, rõ ràng là hi vọng y sẽ giữ mình ở lại, nhưng nhìn thấy y gật đầu, ý bảo mình nên nghe lời của đại ca mà tự động rời khỏi đây, Thích Đại Dũng rầu rĩ không vui mà đẩy cửa đi ra, sau khi suy nghĩ thì đi tới nhà bếp, tính toán là trong mấy ngày hành tẩu trong tuyết, Liễu Dật Hiên trong lúc đó không có được ăn ngon, Thích Đại Dũng muốn làm chút gì đó cho y ăn.

Lũ hạ nhân ở nhà bếp chỉ biết công tử quê mùa lạc hậu này là thượng khách của nhị thiếu gia, tuy rằng trong lòng mỗi người đều cảm thấy kỳ quái, một đại nhân như hắn tự nhiên lại chạy tới nhà bếp, nhưng cũng không có ai ngăn cản hắn, nữ phó bếp sau khi chỉ cho hắn vị trí của từng loại gia vị liền tự nhiên bỏ đi, mặc kệ hắn ở trong nhà bếp sử dụng rau xanh cùng đồ dùng thế nào. Thích Đại Dũng cho tới bây giờ chưa từng thấy đầy đủ heo bò gà dê liền bị sự phong phú trong nhà bếp kia làm kinh ngạc, lập tức cảm thấy tự tin tràn đầy, sắn tay áo bắt đầu nhóm lửa thái rau, trổ tài sở trường của bản thân.

“Nhị đệ, sau khi đệ rời khỏi, trận này quân Tống như rắn mất đầu, vì đệ bị trúng kế mai phục của quân Liêu mà lâm nguy, đội ngũ đại bại quay về triều, tam quân Hạ Lan lần thứ hai thất thủ. Quân Tống chỉ còn lại năm vạn chấn thủ ở nơi yếu hiểm của núi Kỳ Liên, nhưng chỉ đến khi mùa xuân đến tuyết tan, cửa ải quan trọng này sớm muộn gì cũng sẽ bị người khác đánh hạ mà thôi.”
Bình Luận (0)
Comment