Tiểu Tú Tài Đoạn Tụ

Chương 11


Lúc trở về, vì sợ bị dân làng dò hỏi nên Lục Trường An đành chọn đường núi để đi.

Quy nô kia trái lại rất thích thú, cứ thoải mái ngồi trên lưng lừa, chỉ khổ cho thư sinh yếu đuối tay trói gà không chặt như Lục Trường An.

"Không được!" Lục Trường An thở hồng hộc dừng lại, không sợ mất thể diện mà đặt mông ngồi phịch xuống tảng đá lớn ven đường: "Mệt chết ta rồi."
Quy nô leo xuống nói: "Ngươi cứ cưỡi lừa đi, ta có gậy trúc nên có thể đi được."
Lục Trường An tức giận nói: "Đại phu đã nói không cho ngươi đi lại nhiều, lỡ vết thương trên chân ngươi nặng thêm thì lại phải tốn tiền, này, gia nói cho ngươi biết, lần này vì ngươi mà ta đã tiêu gần hết ngân lượng rồi, sau này ngươi phải hầu hạ ta cho tốt đấy!"
Quy nô khẽ gật đầu, không nhiều lời nữa.

Lục Trường An quạt nửa ngày vẫn thấy vừa nóng vừa khát, y liền nhét cây quạt vào tay quy nô: "Không có mắt nhìn à! Mau quạt cho gia đi!"

Thế là quy nô liền dùng sức quạt mát cho y.

Lục Trường An lấy khăn ra lau mồ hôi trên trán: "Trời tháng năm càng ngày càng nóng."
Mây đen dày đặc trên trời bị thổi tan, ánh nắng chói chang rọi xuống, quy nô chống gậy trúc đổi sang chỗ khác tiếp tục quạt cho Lục Trường An.

Lục Trường An trốn trong bóng râm do quy nô dùng thân thể cao lớn che lại mím môi thầm nở nụ cười.

"À đúng rồi, tên ngươi là gì? Trên văn tự bán mình ghi là Quy Thập Nhất, rất khó nghe!" Lục Trường An ngước lên nhìn nam nhân cao lớn trước mặt.

Quy nô nói: "Ta vốn tên là Lương Tuyển."
Lục Trường An hừ một tiếng: "Tên này còn có ý nghĩa, Tuyển nào?"
"Tuyển trong "tuyển người tài đức"."
"Í?" Lục Trường An nhướn mày hỏi: "Xem ra ngươi cũng biết chữ nhỉ?"
Lương Tuyển gật đầu: "Lúc nhỏ đi học mấy năm, sau đó gia cảnh sa sút nên không học tiếp nữa, chỉ biết vài chữ thôi."
Lục Trường An cười ha ha: "Vậy quy lão Lục có biết ngươi biết chữ không?"
Trong mắt Lương Tuyển cũng mang theo chút ý cười: "Không biết."
Lục Trường An đắc ý: "Nếu quy lão Lục biết chuyện này thì bảo đảm sẽ đấm ngực dậm chân hối hận đến phát điên!"
Trước khi lập ra triều Đại Phúc, chư hầu phân tranh náo loạn suốt một trăm năm, dân chúng mỗi ngày vội vàng lấp đầy bụng tránh né chiến loạn, lấy đâu rảnh rỗi để đọc sách, hiện giờ Đại Phúc đã tồn tại ba mươi năm, còn nhiều thứ phải chấn chỉnh nên rất cần nhân tài, biết đọc biết viết là cũng ghê gớm lắm rồi.


Lục Trường An nhướn mắt nhìn hắn khẽ nói: "Nhưng dù ngươi có biết chữ thì giờ đã là người của ta, sau này đừng nghĩ mấy chuyện này nữa, chỉ cần hết lòng hầu hạ gia cho tốt là được, biết chưa?"
Lương Tuyển "ừ" một tiếng.

Lục Trường An lại lau mồ hôi trên trán, trong lòng đang nghĩ xem sau này làm sao điều giáo Lương Tuyển thì chợt nghe một tiếng rít.

Y ngẩng đầu nhìn thì bỗng nhiên trợn to mắt, chỉ thấy trên đỉnh đầu là một con rắn lục vắt vẻo trên cây đang nham hiểm nhìn y chằm chằm!
Trong nháy mắt Lục Trường An toát mồ hôi, đang muốn nhấc chân bỏ chạy thì Lương Tuyển đứng trước mặt y lại lanh tay lẹ mắt, thu quạt lại rồi "bốp" một tiếng ném vào chính giữa cái đầu tam giác của rắn lục!
Con rắn bị đánh trúng làm đầu óc choáng váng, thân rắn cựa quậy vài cái rồi mềm nhũn gục đầu xuống.

Lương Tuyển chống gậy trúc tiến tới một bước, bàn tay to chụp đầu rắn rồi bóp vào chỗ bảy tấc trên thân rắn vặn một cái xé toạc da, lưu loát moi mật rắn, con rắn lục chết không toàn thây.

Động tác này liền mạch như nước chảy mây trôi, Lục Trường An còn đang nhấc mông muốn tránh nguy hiểm thì bên này Lương Tuyển đã thuần thục giết chết con rắn độc!

Lục Trường An vừa mừng vừa sợ nhìn hắn: "Ngươi, ngươi còn biết công phu quyền cước nữa sao?" Lúc nãy hắn dùng cây quạt đánh đầu rắn cực kỳ chính xác, lúc bắt rắn động tác dứt khoát quả quyết, nhìn không hề đơn giản chút nào!
Lương Tuyển vặn đầu rắn vứt đi, sau đó đưa thân rắn quấn thành một đống cho Lục Trường An: "Có thể ăn rồi."
"!!!" Lục Trường An run lên một cái, vội vàng khoát tay nói: "Lấy ra lấy ra! Gia sợ nhất là thứ này, muốn ăn thì ngươi cầm về luộc cho mình ăn đi."
Lương Tuyển gật đầu nhét thân rắn xanh đậm vào vạt áo.

Toàn thân Lục Trường An lạnh lẽo nổi da gà: "Được rồi được rồi, chúng ta đi nhanh lên đi, nhìn mây trên trời e là chẳng mấy chốc sẽ đổ mưa, đến lúc đó càng nhiều rắn hơn."
Lương Tuyển lại leo lên lưng lừa, hai người bắt đầu xuất phát.

Đi một hồi Lục Trường An mới nhớ tới một chuyện, y ngẩng đầu khẽ nói: "Sau này ngươi vẫn giữ tên cũ đi, Lương Tuyển.".

Bình Luận (0)
Comment