Tiểu Tú Tài Đoạn Tụ

Chương 23


Lục Trường An dắt lừa đến hàng thịt mua một miếng thịt to và mấy cục sườn rồi mới vui vẻ chạy về nhà.

Cuối cùng thì ngày y được điều giáo sắp bắt đầu rồi!
Khi Lục Trường An về đến nhà, Lương Tuyển đã cần mẫn làm xong cái ghế đặc thù kia.

Trong lòng Lục Trường An mừng rỡ, mặc kệ những thứ khác, lập tức bảo Lương Tuyển khiêng ghế vào phòng y.

Mặc dù rất muốn để Lương Tuyển đứng xem tại chỗ nhưng Lục Trường An biết dục tốc bất đạt, tính tình Lương đầu gỗ vẫn còn bướng bỉnh lắm, không nên ép hắn.


"Ngươi ra ngoài trước đi!"
Chờ Lương Tuyển đi rồi, Lục Trường An lập tức đóng cửa lột sạch áo quần rồi nằm lên ghế thử xem hiệu quả thế nào.

Khi nằm ngửa dạng chân ra có thể gác lên tay vịn hai bên được cố ý làm cao, còn thành ghế lại làm nghiêng, thuận tiện đến lúc đó y nằm trên ghế có thể thấy rõ Lương Tuyển hầu hạ mình thế nào, hì hì.

Lục Trường An nghĩ vậy nên trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, y vui vẻ nhổm dậy chuyển sang tư thế đứng.

Y nằm sấp trên ghế, thân trước dựa vào ghế, thành ghế lại có hai tay vịn để y nắm chặt mượn lực.

Sau đó mới là tiết mục đặc sắc! Lục Trường An vừa xoay đỉnh tròn trên ghế thì tay vịn hai bên liền vươn ra hai móng vuốt bằng gỗ chụp lên mông y, sau đó Lục Trường An điều khiển đỉnh tròn, chậm rãi dùng móng vuốt tách mông mình sang hai bên, lộ ra nụ hoa đỏ tươi diễm lệ bên trong.

Da thịt Lục Trường An mềm mại trắng nõn như một khối dương chi bạch ngọc thượng hạng, giờ phút này eo thon của y cong xuống, cột sống hoàn mỹ nhô lên cái lưng trơn bóng và kéo dài đến bờ mông tròn trịa đang chổng cao, ở giữa lại có nụ hoa mỹ lệ chớm nở, cảnh đẹp nóng bỏng thế này chẳng biết tên đầu gỗ kia thấy được có động tâm hay không.

Lục Trường An chơi thỏa thích rồi mới mặc lại quần áo, mở cửa đem gói thuốc ra ngoài ném cho Lương Tuyển, ném xong y lại nghĩ tới một chuyện rất quan trọng: "Ngươi giơ tay ra xem nào!"

Hơn nửa ngày nay Lương Tuyển hết bào gỗ lại đục đẽo, mệt đến nỗi mồ hôi đầy người, trên tay cũng hơi bẩn, hắn chần chờ giây lát rồi mới duỗi tay ra, Lục Trường An lật xem lòng bàn tay hắn, cẩn thận sờ soạng: "Ừm, dưỡng cả tháng rồi, ngày ngày ngâm nước nóng rồi bôi bách hoa cao xem như có chút công hiệu, sờ vào không đau nữa."
Khi bàn tay trắng nõn thon dài của Lục Trường An sờ vào mình, Lương Tuyển cảm thấy như đang sờ trứng gà luộc, vừa trơn láng vừa mềm mịn, vành tai Lương Tuyển đỏ lên, muốn rút tay về nhưng bị Lục Trường An kéo lại.

Lục Trường An nắm chặt hai ngón tay hắn, cố ý hỏi khẽ: "Sờ tay thấy mềm hơn một chút rồi, vậy giúp ta bôi thuốc cao......!có được không?"
Lương Tuyển chỉ thấy thanh âm mang theo giọng mũi của Lục Trường An như muốn chui vào tai mình, hắn nghiêng đầu cố tránh nhìn người trước mặt đang mở to mắt cười với mình: "Ta tập chế thuốc cao phải cần thêm chút thời gian, đến lúc đó......!chắc tay ta đã dưỡng khá hơn rồi."
Lục Trường An mím môi cố nén ý cười: "Được, vậy ngươi phải cẩn thận dưỡng tay mình cho tốt, không được lười biếng thoa bách hoa cao đâu đấy!"
Y lại kéo tay Lương Tuyển áp lên mặt mình: "Ngươi cảm nhận cho kỹ đi, da trên người ta còn mềm hơn da mặt nhiều, đến lúc đó ngươi đừng làm ta bị thương nhé."
Lương Tuyển rút tay về, mắt dán chặt xuống đất trả lời: "Vâng."
Lục Trường An quay đầu ôm bao đồ vào phòng, vừa đóng cửa liền nhào lên giường cắn chăn cười thầm.

Đến lúc nhập cuộc có sung sướng như trong thoại bản miêu tả hay không thì y không biết, nhưng Lục Trường An đã bắt đầu tìm thấy niềm vui và thỏa mãn khi thỉnh thoảng trêu chọc dụ dỗ Lương Tuyển.


Hơn nữa còn nghe nói nửa cự tuyệt nửa nghênh đón là chọc người nhất, nửa kín nửa hở càng quyến rũ, củi khô lửa bốc tất nhiên là thống khoái nhưng sao bì được với khát vọng thăm dò sóng xuân chảy ngầm này chứ!
Lục Trường An đắc ý trở mình, mặc dù Lương Tuyển là người ý chí kiên định, cứng mềm đều không ăn nhưng Lục Trường An lại rất tự tin.

Y không tin Lương Tuyển có thể kiên quyết không đoạn tụ từ đầu đến cuối!
Hừ, dựa vào cái gì mà chỉ có mình y cả ngày lẫn đêm mong nhớ Lương Tuyển mà không được?
Bất kể thế nào y cũng phải cho Lương Tuyển nếm thử tư vị này!.

Bình Luận (0)
Comment