Tiểu Tú Tài Đoạn Tụ

Chương 37


Sáng hôm sau, Lục Trường An nhập nhèm ngủ dậy, ngơ ngác ngồi trên giường định thần lại.

Đêm qua y bị tên Lý Mộng Ngư kia bắt kể về Lương Tuyển và các loại thuốc cao dưỡng da tới hơn nửa đêm, Lý Mộng Ngư là người cực kỳ thích chưng diện, ngoại trừ không có hứng thú với thuốc cao dưỡng hậu đình thì hắn đối với các loại thuốc dưỡng mặt dưỡng tay háo hức không thôi, nếu không phải hôm nay hắn còn tới thư viện học thì chỉ sợ đã theo Lục Trường An tới núi Thạch Oa tìm Lương Tuyển chế thuốc cho hắn.

Lục Trường An dụi mắt, đúng lúc bị Lý Mộng Ngư vừa vào cửa nhìn thấy, hắn lập tức khẩn trương nói: "Đừng nhúc nhích đừng nhúc nhích, ngàn vạn lần đừng bôi lên giường ta, cũng đừng mở miệng nói chuyện, mau cút ra rửa mặt súc miệng đi!"
Lục Trường An: "......"
Rửa mặt xong, Lục Trường An lại cùng Lý Mộng Ngư đi ăn điểm tâm với Lý phụ Lý mẫu.

Lý phụ luôn yêu thích tài hoa của Lục Trường An, Lý mẫu thờ Phật, từ năm ngoái nhận được một bức tranh vẽ Phật của Lục Trường An thì đã xem y như người nhà, vì vậy bữa điểm tâm này ăn rất vui vẻ.


Lý phụ hỏi han chuyện Lục Trường An tự học ở nhà, tha thiết dặn dò y nhất định không được lười biếng rồi bị người hầu thúc giục đến nha môn.

Lý mẫu hiền lành lôi kéo Lục Trường An không buông tay, con trai bà cái gì cũng chê bai, cái này không được cái kia cũng bất mãn, gần đây vì việc đính hôn khiến bà ăn không ngon ngủ không yên, vì vậy gặp Lục Trường An liền cảm thấy rất vừa ý.

Lục Trường An lớn lên hiền hòa đáng yêu, luôn được phụ nữ người già trẻ con yêu thích, thế nên rất dễ lấy lòng Lý mẫu.

"Phu nhân đừng nôn nóng, khoan nói đến Mộng Ngư có công danh có tài hoa, chỉ với tướng mạo thanh nhã tuấn dật này của hắn đã có thể làm không ít cô nương mê đắm, ngài cứ yên tâm."
Lý mẫu thở dài, thấy đứa con trai ưa bắt bẻ của mình thì lại phiền lòng, bà quay sang ân cần vỗ tay Lục Trường An: "Tiểu Trường An, con cũng không còn nhỏ nữa, năm nay mười tám tuổi rồi, cũng nên tìm một cô nương tốt để thành thân, cha mẹ con không còn, nếu con không chê thì để ta tìm giúp con được không?"
Lục Trường An vội vã khoát tay: "Không được không được, phu nhân cũng biết tính con rất ham chơi mà, không cần đâu ạ." Y duỗi chân đạp mạnh Lý Mộng Ngư bên cạnh.

Lý Mộng Ngư cau mày trừng mắt liếc y một cái, cố kìm lại ý muốn xốc khăn trải bàn lên nhìn xem giày mình có bị bẩn hay không, bất đắc dĩ nói với Lý mẫu: "Nương, ngài bớt lo lắng đi, nghe nói gần đây Hà phu nhân mời ngài tham dự lễ hội Thất Tịch mà, ngài đi chơi vui vẻ với các thím ấy đi, ngày nào cũng nhìn con chằm chằm thì chán lắm ạ."
Lý mẫu xoa huyệt Thái Dương: "Ai, bị con chọc giận đến gan cũng đau, thôi thôi, ta mặc kệ con, để cha con lo đi."
Hai người khó khăn lắm mới thoát thân, mau chóng thu dọn rồi cùng ra ngoài.

Lý Mộng Ngư phải tới thư viện, Lục Trường An thì phải về nhà.

Lý Mộng Ngư cưỡi ngựa, Lục Trường An cưỡi lừa, hai người chậm rãi đi về phía trước trong buổi sáng tinh mơ.

Lý Mộng Ngư ghét bỏ nhìn con lừa của Lục Trường An: "Đầu to tai dài kêu lại khó nghe, thật không biết sao ngươi lại mua lừa cơ chứ, mua ngựa không tốt hơn à."

Lục Trường An vội vàng bịt tai con lừa: "Ai nha, Lý đại công tử, ngươi mau ngậm miệng đi, con lừa này thông minh lắm, coi chừng nó giận lên lại không chịu cho ta cưỡi nữa."
Lý Mộng Ngư xùy một tiếng rồi nói: "Chẳng phải ngươi nói muốn xóa nô tịch của Lương Tuyển sao, ta bảo cha ta một tiếng, ngươi có rảnh thì dẫn hắn lên nha môn là được."
Lục Trường An bĩu môi: "Xóa thì phải xóa, nhưng trước hết ta phải mài bớt tính xấu của hắn đã."
Hai người đang nói chuyện thì một nha sai cầm cuộn giấy từ đối diện đi tới, nha sai ân cần chào hỏi Lý Mộng Ngư, ngay cả Lục Trường An cũng được vấn an.

"Ngươi muốn đi đâu?" Lý Mộng Ngư tò mò hỏi, dáng dấp nha sai này đoan chính nên thái độ của Lý Mộng Ngư cũng không tệ lắm.

Nha sai mở cuộn tranh ra nói: "Tới thành Tây dán lệnh truy nã, thương hội Trương gia đi buôn hàng gặp cướp, hiện giờ Trương lão gia lành lại vết thương mới mô tả kỹ tướng mạo của đạo tặc rồi bảo họa sĩ vẽ lên lệnh truy nã, nói là muốn treo thưởng."
Lục Trường An tò mò nhìn lại, chỉ thấy trên đó vẽ một đại hán dữ tợn, mắt to mũi cao, đặc biệt là trên má trái còn có một vết sẹo to!
"Trông cũng rất hung thần ác sát đấy nhỉ." Lục Trường An lại xem chữ nhỏ phía dưới: "......!Tai trái mất một......!góc!!!" Y đọc thấy hàng chữ này thì chợt giật mình, bởi vì vành tai trái của Lương Tuyển cũng bị mất một góc!
Lý Mộng Ngư phất tay bảo nha sai: "Hừ, tên cướp này dáng dấp thật chẳng ra sao, đi làm việc của ngươi đi."
Nha sai cười cầu hòa rồi đem lệnh truy nã đi.

Lý Mộng Ngư nhắc lại chuyện lúc đầu: "Đêm Thất Tịch thư viện cho nghỉ, ta sẽ tới núi Thạch Oa tìm ngươi, nhưng ngươi......!Lục Trường An?! Ngươi có nghe ta nói gì không đấy?"

Lục Trường An bừng tỉnh, y gãi đầu nói: "Hả? À, ngươi cứ tới đi, đến lúc đó ta sẽ bảo Lương Tuyển chuẩn bị kỹ càng."
Lý Mộng Ngư thỏa mãn gật đầu.

Đi đến chỗ rẽ, mỗi người phải đi một ngả, Lý Mộng Ngư đến thành Nam đi học, Lục Trường An thì đến thành Tây để ra ngoại ô.

Chờ Lý Mộng Ngư đi rồi, Lục Trường An mới bất an nghĩ thầm chuyện Lương Tuyển và đạo tặc trong lệnh truy nã cùng mất một góc tai trái là trùng hợp sao?
Thương hội Trương gia bị cướp hồi tháng Tư, mà y mua Lương Tuyển vào tháng Năm, lúc đó trên đùi Lương Tuyển có vết thương, bảo là bị thương hơn một tháng rồi, thời gian này sao lại trùng khớp như vậy?
Nhưng trên mặt Lương Tuyển không có sẹo, huống hồ......!ngay cả thuốc cũng mua không nổi, nếu không phải mình kịp thời mua hắn rồi khám bệnh mua thuốc cho hắn thì chỉ sợ cái chân kia đã bị tàn phế, người như vậy sao có thể cướp bóc thương hội Trương gia chứ?
Nghĩ thế Lục Trường An mới yên tâm lại, huống hồ y tự tin mình rất giỏi nhìn người, tên Lương đầu gỗ này tuy bướng bỉnh cứng đầu nhưng nhất định không phải là người dám gây ra tội ác tày trời!.

Bình Luận (0)
Comment