Tiểu Tú Tài Đoạn Tụ

Chương 48


Lục Trường An bị ôm chặt trong lồng ngực to lớn rắn chắc của Lương Tuyển, nhưng sự thân mật mong ước đã lâu này lại khiến cả người y toát mồ hôi lạnh!
Bởi vì trước chân y không tới ba tấc là một mũi tên cắm sâu vào trong đất, vì lực bắn quá mạnh nên mũi tên không ngừng rung rinh!
Lương Tuyển vội vàng ôm Lục Trường An nấp ra sau cây tùng lớn, trong lòng cũng sợ hãi không thôi, dù bây giờ nhìn lại góc độ bắn tên thì dường như chỉ để cảnh cáo chứ không muốn lấy mạng nhưng trong chỗ tối có kẻ thiện xạ như vậy thì muốn lấy mạng bọn họ quả thực dễ như trở bàn tay!
Lục Trường An ngẩng đầu cắn răng gầm nhẹ với Lương Tuyển: "Ngươi chán sống rồi sao!"
Trong mắt y long lanh nước, xúc động nhón chân lên dán vào bờ môi Lương Tuyển cắn mạnh một cái: "Làm ta sợ muốn chết! Ngươi cái đồ ngốc này!"
Bên tai Lương Tuyển đỏ hồng, lại dùng sức ôm y chặt hơn rồi thấp giọng nói: "Đừng làm rộn!"
Hắn buông Lục Trường An ra rồi đè y xuống, ra hiệu cho y nấp kỹ không được cử động, sau đó tháo cung tiễn sau lưng rút ra mũi tên bằng trúc, nhắm ngay chỗ mũi tên mới phóng ra chậm rãi kéo dây cung.

Hơi thở của hắn chậm lại, giống như một con báo đang nhìn chằm chằm con mồi, ánh mắt sắc bén, môi mỏng khẽ nhếch, trên mặt hiện ra sát ý, sau đó hai tiếng "vút" một xa một gần vang lên, mũi tên trúc bắn ra, đồng thời đối diện phóng tới một mũi tên gỗ đầu sắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo!
Hai mũi tên gặp nhau giữa không trung, mũi tên đầu sắt bổ dọc mũi tên trúc, lực bắn không hề giảm mà xé gió lao thẳng tới mặt Lương Tuyển, nhưng Lương Tuyển đã sớm đoán trước nên kéo cung bắn ra mũi tên thứ hai ngay sau đó, cố gắng ngăn chặn mũi tên đầu sắt kia!

Mũi tên trúc thứ hai lần nữa bị xuyên gãy, may mà vẫn ngăn được mũi tên đầu sắt trong đường tơ kẽ tóc.

Lương Tuyển nhìn mũi tên dài trên mặt đất, trong lòng nổi lên nghi ngờ.

"Lương Tuyển! Ngươi lợi hại quá đi!" Lục Trường An dù đang sợ run nhưng vẫn nhìn Lương Tuyển với ánh mắt đầy tán thưởng.

Lương đầu gỗ thực sự quá oai hùng!
Nhưng sắc mặt Lương Tuyển lại ngưng trọng, trên lưng hắn chỉ còn lại ba mũi tên trúc, chẳng cầm cự được bao lâu nữa.

Lương Tuyển đè Lục Trường An không cho y cử động, sau đó lộ ra nửa người trầm giọng nói về phía đối diện: "Ta biết y thuật, chẳng phải hảo hán muốn ta đến đây xem vết thương cho ngươi à? Sao chưa chào hỏi gì mà đã bắn tên làm người bị thương rồi?"
Trong rừng cây phía trước có một cành cây khẽ rung, ngón tay Lương Tuyển giật giật, cố nén xúc động bắn tên tới đó, mở miệng nói lần nữa: "Giờ chỉ có hai chúng ta trên núi, tại hạ cũng không có ác ý gì cả, ta bằng lòng chữa trị vết thương cho hảo hán."
"Đại phu mà lại bắn cung giỏi thế sao?" Trong rừng cây vang lên một giọng nói thô thiển: "Không phải là quan sai đấy chứ?"
Con ngươi trong mắt Lương Tuyển chấn động, sắc mặt lập tức dịu đi, hắn như có điều suy nghĩ trả lời: "Ta đúng là không phải đại phu nhưng cũng không phải quan sai, một người bạn của ta bị ngươi mang đi, ta chỉ tới cứu người thôi."
Lục Trường An thò mặt ra lớn tiếng nói: "Ta là thư sinh tay trói gà không chặt thì sao có thể là quan sai được? Ta vì leo núi mà giờ còn tức ngực đây này!"
Y nói xong lại bị Lương Tuyển ấn xuống.

Dù bây giờ không phải lúc nghĩ những chuyện này nhưng Lương Tuyển khẩn trương bảo vệ y như vậy, trong lòng Lục Trường An không khỏi cảm thấy ngọt ngào.


(Lý Mộng Ngư: Huynh đệ?)
Rừng cây đối diện lại rung lắc mạnh, một đại hán vạm vỡ để râu gần như che đi hơn nửa khuôn mặt khiêng Lý Mộng Ngư đi ra, hắn nhìn thấy Lương Tuyển thì cau mày dừng lại, vẻ mặt có chút do dự.

Lương Tuyển lạnh lùng nhìn hắn.

Đại hán kia thu hồi ánh mắt rồi nhổ một ngụm nước bọt pha lẫn máu quát lớn: "Các ngươi đừng hòng giở trò! Cút hết ra đây."
Lục Trường An thò đầu lên thấy Lý Mộng Ngư trên vai hắn toàn thân đầy bùn, trường bào thanh lịch loạn thất bát tao, còn bị thủng không ít lỗ!
"!!!" Lục Trường An thầm nghĩ má ơi! Lý Mộng Ngư tỉnh lại mà không nổi điên mới lạ!
Đại hán vạm vỡ kia thấy Lương Tuyển và Lục Trường An đi tới lại quát: "Ném đao và cung tên đi!"
Lục Trường An không phục nói: "Cung tên trong tay ngươi lợi hại hơn, chúng ta ném thì ngươi cũng phải ném!
Đại hán vạm vỡ đáp một câu: "Được thôi!"
Thế là hai bên nhao nhao ném vũ khí trên tay, Lương Tuyển ôm quyền nói: "Hảo hán, ta ở lại xem vết thương cho ngươi, để hai thư sinh bọn họ xuống núi trước được không?"
Đại hán vạm vỡ có đôi mắt vừa đen vừa sáng, nếu không phải bờ môi trắng bệch thì chẳng ai nhìn ra hắn bị thương, hắn giễu cợt: "Mẹ nó ngươi thân thủ tốt như vậy, lỡ để hai tiểu thư sinh này đi mà ngươi lại không chịu xem vết thương cho lão tử thì chẳng phải lão tử thiệt thòi quá sao?"

Lục Trường An nghiến răng: "Ta cũng ở lại! Nhưng sao bạn ta đến giờ vẫn chưa tỉnh?"
Đại hán vạm vỡ thờ ơ nói: "Mới tỉnh một lần, ồn ào quá nên lão tử lại đập hắn bất tỉnh rồi."
"......" Lục Trường An khiếp sợ nhìn hắn, thầm nghĩ khá lắm, chỉ sợ Lý Mộng Ngư hận chết ngươi.

Đại hán vạm vỡ nhíu mày như bị vết thương trên người làm đau đớn, hắn ném phứt công tử Lý Mộng Ngư giống như cá chết xuống đám lá tùng trên đất, sau đó giơ tay chỉ vào Lương Tuyển nói: "Mau tới xem vết thương cho lão tử, các ngươi đừng có hành động thiếu suy nghĩ, cổ của tiểu thư sinh này rất mảnh, ta không cần đao mà lấy tay vặn một cái là có thể tiễn hắn đi gặp Diêm Vương ngay đấy."
Lục Trường An oán hận liếc hắn rồi đành trơ mắt nhìn Lương Tuyển đi tới xem vết thương cho tên cướp kia.

Lương Tuyển tới gần mới phát hiện trên cổ bên trái của đại hán vạm vỡ này có hai vết sẹo giao nhau!
"Thì ra đúng là ngươi!".

Bình Luận (0)
Comment