Tiếu Tướng Quân

Chương 5

“Người ta nói thật mà, nếu có chút giả dối sẽ bị sét đánh chết không được tử tế!” Nàng biểu tình, uỷ khuất nhìn hắn, hắn trừng mắt cơ hồ muốn phun hoả, nhưng nàng cũng không thèm thoái nhượng đâu.

Nàng hiểu được hắn khó chịu, càng không muốn nói đến vết sẹo, nhưng như thế nàng càng muốn hắn biết, là nàng sẽ không để ý điều đó.

Sư phụ thường dạy, đánh giá người phải đánh giá tâm, không trông mặt mà bắt hình dong nha!

Đoàn Ngự Thạch thật sự tức giận, trừng mắt nhìn nàng hồi lâu sau đó giận dữ xoay người tiếp tục đi về phía trước.

Tô Dung Nhi lè lưỡi, nàng biết hắn mặc dù rất giận nhưng là sẽ không nhẫn tâm, ở chung với hắn càng lâu nàng phát hiện được người này ngoài mặt lạnh lùng, nhưng kỳ thực tâm hắn rất ôn nhu tốt bụng.

Nàng lại bắt đầu không sợ chết mà hướng hắn giúp hắn sửa đổi quan niệm.

“Nam nhân trên người có sẹo là bình thường mà, người khác thì thiếu tai, thiếu mũi hay chỉ còn có một con mắt, so với huynh còn xấu hơn bội phần, huynh vẫn còn tốt lắm mà, không những thế vết sẹo còn giúp huynh thoạt nhìn trông càng uy vũ bức người hơn nữa đó!”

Ánh mắt hung hãn lại bắn về phía nàng.

“A… trên mặt huynh có bụi nè!”

Nàng giương cánh tay trắng muốt nhỏ bé giúp hắn phất đi bụi trên mặt.

Đoàn Ngự Thạch cứng đờ, thoáng chốc biến thành một khối tảng đá, trố mắt nhìn nàng.

“Tốt, sạch sẽ rồi nha!”

Nàng cười thật tươi, tự như việc phục vụ hắn cũng là một sự kiện làm nàng hào hứng.

Hắn biểu tình cứng ngắc, bởi vì chưa bao giờ có nữ nhân lớn mật như thế, dám chạm vào mặt hắn.

Hắn quay đầu, quyết định mau mau đem nàng đưa trở về, vào Hổ thành hắn lập tức sẽ hồi quân doanh, không muốn cùng nữ nhân này du sơn ngoạn thuỷ nữa.

Nhưng có người lại cố tình không muốn rời đi khỏi hắn.

“Đoàn đại ca.”

Người đi đằng trước không thèm đáp lại.

“Đoàn đại ca.”

Vẫn là không quan tâm.

Được, cố ý coi thường nàng, không thèm quan tâm nàng ư?

Ý tưởng loé lên trong đầu, nàng đơn giản đứng lên, xác định mục tiêu, sau đó phi người lên lưng hắn, ôm chặt.

“Cô nương làm gì vậy?” Hắn sắc mặt căng thẳng, trừng mắt nhìn nữ nhân trên lưng đang không khác gì một chú khỉ con.

Nàng lên tiếng cáo trạng.

“Tại huynh không thèm quan tâm muội!”

“Có chuyện gì thì nói thẳng, ngươi… buông ra mau.”

Nàng không muốn buông, bởi vì nàng phát hiện, cưỡi ngựa mặc dù thoải mái, nhưng cưỡi “kỵ nhân” thì càng thích hơn nha!

“Người ta nói chuyện mà huynh không thèm trả lời!”

Ánh mắt hắn tựa giống như muốn ăn thịt người, không nhịn nữa nói: “Cô nương chẵng lẽ một chút cũng không cảm thấy mắc cỡ sao? Thỉnh cô nương tự trọng!”

Hơi thở thơm mát, thân mình mềm mại, cánh tay trắng muốt ôm trụ cổ hắn, khắp nơi đều nhắc nhở hắn rằng nàng chỉ là một nữ nhân, dụ hoặc một thân nhuyễn ngọc ôn hương vậy mà lại dễ dàng ôm trụ được hắn.

Dù sao mãnh hổ chỉ biết há mồm rống, căn bản không dám cắn nàng, nàng vui vẻ tiếp tục ý đồ xấu a!

“Người ta muốn việc kia!”

“Việc gì?” Hắn khẩu khí bực bội.

“Chính là việc kia thôi!”

Hắn mày nhíu thật sâu, mệnh lệnh: “Nói rõ ràng!”

Nàng đô miệng, mặt oán trách nhìn vẻ mặt của hắn: “Con người có ba nhu cầu, người ta hơn nữa là con gái, như thế nào không biết xấu hổ, huynh muốn nói rõ ràng à?”

Đoàn Ngự Thạch cứng đờ, rốt cục hiểu được nàng muốn gì, ngậm chặt miệng tựa như con trai ngậm ngọc (ngọc trai ở biển ý mà ^^), nửa ngày cũng không phun ra được một chữ, nói chi đến việc mắng chửi người. (Đoàn ca ca coi vậy mà… nhát, bị Dung Nhi tỷ… hù một cái là chết đứng a >”
“Người ta cũng mắc cỡ chứ bộ, không lẽ nói thẳng là muốn đi tiểu a!” (Có thấy tỷ mắc cỡ đâu cơ chứ >”
“Im miệng!!!”

Chỉ nội trong ngày hôm nay, vì nàng mà hắn không biết đã phải giữ cố gắng hội giữ bình tĩnh biết bao lần.

“Huynh hung hăng cái gì chứ, không biết rằng lúc tức giận huynh trông thật là đáng sợ nha, người ta sẽ sợ tới mức tè ra quần đó…!” Nói chưa dứt câu, cái miệng nhỏ nhắn của nàng đã bị tay người nào đó nhanh chóng bịt lại, hắn gương mặt đỏ rực bộ dáng trông thật thống khổ.

Đoàn Ngự Thạch thần sắc biến dạng, hướng rừng cây mang nàng đi đến, tìm được gốc cây đại thụ cành lá rậm rạp, phía sau thập phần ẩn mật, vừa vặn thích hợp làm ‘phương tiện’.

“Nhanh đi!” Hắn mệnh lệnh.

Nàng nhảy xuống, hắn lập tức xoay người đưa lưng về phía nàng.

Đi vài bước, đột nhiên nghĩ đến, nàng nhỏ giọng hỏi:

“Huynh không nhìn lén chứ?”
Bình Luận (0)
Comment