Tiêu Tương Thủy Sắc

Chương 1.2

“Hoàng thượng, nô tài bên cạnh thái thượng hoàng Lâm Toàn báo lại, nói thái thượng hoàng mấy ngày nay thân mình có chút không khoẻ.” Trong ngự hoa viên, thái giám tổng quản Trương Chính nhỏ giọng bẩm báo phía sau hoàng thượng đang nhắm mắt trầm tư, “Hoàng thượng có đi xem thái thượng hoàng hay không?”

“Hôm nay là mùng mấy?” Hoàng đế Lưu Hoài Diệp không mở mắt hỏi.

“Bẩm hoàng thượng, hôm nay là mùng chín tháng bảy.” Trương Chính hạ mắt, che lại một tia thâm ý trong mắt, cung kính rót đầy trà cho hoàng thượng, sau mới nhắc lại, “Hoàng thượng, bên thái thượng hoàng…”

“Mùng chín…” Lưu Hoài Diệp lúc này mới chậm rãi mở mắt ra, ngón tay lần đến miệng chén, nhìn gốc cây trong hoa viên phía trước lộ vẻ bất ngờ, trước giờ trong hoàng cung không xuất hiện dâu tây dại.

“Trương Chính, xem dâu tây đó đã chín chưa, nếu chín, hái cho trẫm mấy quả lại đây.” Lưu Hoài Diệp cầm lấy một miếng điểm tâm cắn một ngụm, nói với Trương Chính phía sau, như căn bản không có nghe được chuyện về thái thượng hoàng.

Trương Chính trả lời một tiếng “Dạ”, liền vội vàng chạy đi, cẩn thận tìm tòi một phen, Trương Chính hái xuống mấy quả dâu tây to, đang chuẩn bị phân phó nô tài phía dưới lấy đi rửa sạch, chợt nghe hoàng thượng nói: “Đừng rửa, mang lại đây.” Trương Chính lại vội vàng đi tới trước mặt hoàng thượng, đặt mấy quả dâu tây lên khăn trên bàn bên cạnh hoàng thượng.

Lưu Hoài Diệp cầm lấy một quả dâu tây, cũng không có lập tức ăn, mà giơ lên trước mắt nhìn, sau một hồi lâu, Lưu Hoài Diệp đột nhiên nói: “Trẫm còn nhớ rõ hắn yêu nhất ăn loại dâu tây dại này, thường nói dâu tây trẫm đặc biệt làm cho hắn rất chua, không thể ăn.” Tựa như nghĩ tới cái gì, thần sắc Lưu Hoài Diệp vốn có chút lạnh nhạt đột nhiên nở nụ cười.

“Cũng không phải vậy sao, Bạch chủ tử thích ăn đồ chua ngọt, nhưng lại sợ thứ rất chua này.” Trương Chính hiểu rõ hắn mà hoàng thượng nói là ai, thuận theo hoàng thượng nói.

“Trương Chính, còn lại ngươi phái người hảo hảo trông, ngày mốt trẫm mang cho hắn, thiếu một quả, trẫm duy chỉ hỏi ngươi.” Lưu Hoài Diệp ăn dâu tây trong tay, giọng điệu lại khôi phục lạnh nhạt.

“Dạ, hoàng thượng.” Trương Chính thấy hoàng thượng ngừng miệng, vội lại gói kỹ mấy quả trên bàn.

“Bên thái thượng hoàng ngươi đến Thái Y viện, bảo bọn họ phái người đi xem, nếu không phải bệnh nguy kịch, đừng tới phiền trẫm.” Lưu Hoài Diệp nói xong, lại nhắm hai mắt lại.

Trương Chính đối với quyết định của hoàng thượng cũng không có biểu lộ gì kinh ngạc, chỉ im lặng đi xuống phân phó người đi truyền lời.

………

Ban đêm, bên trong ngự thư phòng, Lưu Hoài Diệp nhìn hai gã thần tử đứng trước mặt hắn, quân thần ba người, không khí trong lúc đó có chút nặng nề.

“Khuyết Dương vẫn là không tin tức sao?” Lưu Hoài Diệp đứng lên đi đến bên cửa sổ, nhìn bầu trời đầy sao, hỏi hai người phía sau.

“Không có, người được phái đi vẫn không tìm được hành tung hắn.” Trong mắt thống lĩnh thị vệ đại nội Trì Tuấn mang theo một tia đau đớn.

“Rút người về đây đi, ngày mốt là ngày giỗ hắn, hắn sẽ không thể không trở lại.” Lưu Hoài Diệp nói hai từ hắn, dù chưa chỉ tên, nhưng hai người còn lại cũng nghe minh bạch. Chính là khi nghe Hoàng thượng nói đến hai chữ “ngày giỗ” kia, ánh mắt hai người đều trầm xuống.

———

Mảnh rừng trúc phía sau hoàng cung, là cấm địa mà mỗi người trong cung đều biết đến, nơi đó chôn một người, người này là ai, tất cả mọi người đều rõ, chính là về người kia, không ai dám nhiều lời.

Lưu Hoài Diệp nhìn ngôi mộ chôn quần áo và di vật được trông nom rất sạch sẽ trước mặt thật lâu không nói gì, hai người đứng sau hắn cũng không nói được một lời. Trương Chính dọn xong đồ thờ cúng, mang một vò rượu đặt trên mặt đất, sau mới im lặng đứng qua một bên.

Trên tấm bia đá trước mộ có khắc mấy chữ: Bạn thân của ta Vệ Quốc hầu Bạch Tang Vận chi mộ. Lạc khoản (1) rõ ràng là đương kim hoàng thượng Lưu Hoài Diệp.

“Khuyết Dương, trẫm còn tưởng rằng ngươi vĩnh viễn sẽ không xuất hiện chứ.” Lưu Hoài Diệp không có quay đầu lại, mà khi một gã tố sam nam tử lặng yên xuất hiện ở phía sau bọn họ, Lưu Hoài Diệp lại mở miệng nói ra thân phận người đến.

“Lam Khuyết Dương khấu kiến bệ hạ.” Thanh sam nam tử mặt không chút thay đổi quỳ trên mặt đất thỉnh an với hoàng thượng.

“Đứng lên đi, ngươi ở trước mặt hắn làm như vậy, là muốn làm cho trẫm khó xử sao?” Lưu Hoài Diệp vẫn như trước không có quay đầu lại, ánh mắt nhìn ngôi mộ kia lại mang theo tia khó khăn. Lam Khuyết Dương đứng lên, dừng mắt ở ngôi mộ lẻ loi kia, lại cũng không nói một câu gì.

“Tang Vận, ta biết ngươi hận ta, oán ta, nhưng ta còn là hy vọng ngươi có thể thác cho ta giấc mộng, nói cho ta biết ngươi hiện tại ở nơi nào, ta sẽ đi đón ngươi về… Ngươi ở bên ngoài, ta không yên lòng. Nếu ngươi không muốn trở về cũng được, ta liền đắp cho ngươi chỗ mới ở bên ngoài, cho ngươi có thể an tâm mà ngủ…” Lưu Hoài Diệp vuốt mộ bia của Bạch Tang Vận nhẹ giọng nói, không tìm được hài cốt Tang Vận vẫn làm cho y ăn ngủ không yên, y biết rõ Tang Vận đã chết, chết ngay ở trước mặt y, nhưng… Tang Vận cho dù là đã chết, y cũng không nguyện để hắn lưu lạc ở bên ngoài.

Trì Tuấn rót chén rượu mơ cho Bạch Tang Vận, rửa một đám dâu tây dại. Ngô Trác Quần cắt bánh gạo Bạch Tang Vận thích ăn thành miếng nhỏ đặt trước mộ, trước mặt người này, bọn họ nói cái gì cũng là dư thừa. Trương Chính sớm ở một bên khóc không thành tiếng, che miệng lại không cho chính mình phát ra âm thanh. Lam Khuyết Dương vẻ mặt sương lạnh đứng ở nơi đó vẫn không nhúc nhích, hai tròng mắt phiếm hồng biểu hiện ra bi thương của hắn lúc này, mà tia sáng phức tạp trong mắt, khiến cho người ta không biết hắn đang nghĩ đến cái gì.

……

“Khuyết Dương, ngươi vẫn là muốn đi? Vận phường là tâm huyết của hắn, ngươi đâu thể tùy tiện giao cho người khác như thế?” Trong Tử Tuyên điện, Lưu Hoài Diệp không vui nhìn Lam Khuyết Dương.

“Ta muốn đi tìm đại ca.” Lam Khuyết Dương nói một câu, làm cho Lưu Hoài Diệp không nói gì nữa.

Thở dài một tiếng, Lưu Hoài Diệp từ trong ngực lấy ra một cái vòng ngọc màu đen, sau đó đưa ra ngoài: “Vật này ngươi cầm, mặt trên có khắc tên trẫm, có lẽ dùng được.”

Lam Khuyết Dương do dự một hồi, tiến lên tiếp nhận chiếc vòng, sau mới đặt vào trong vạt áo, yên lặng lui về chỗ cũ, không có hành lễ, càng không có tạ ơn. Nhưng Lưu Hoài Diệp cũng không có chút mảy may hờn giận, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, ngữ khí Lưu Hoài Diệp trở nên có chút trầm thấp: “Ngươi đi tìm hắn, trẫm không phản đối, nhưng Vận phường dù sao cũng là thứ quan trọng nhất với hắn, trẫm không hi vọng nhìn thấy Vận phường hủy trong tay ngươi, trẫm cũng không hy vọng lại khiến cho hắn khổ sở.”

“Hoàng thượng, Vận phường xin hoàng thượng thay đại ca bảo quản đi.” Lời nói của Lam Khuyết Dương chẳng những không có làm cho Lưu Hoài Diệp cao hứng, trái lại làm cho trên mặt Lưu Hoài Diệp hiện lên một tia giận dữ.

“Hoàng thượng, ta không xứng tiếp quản cái gì của đại ca.” Cho dù đối mặt đế vương đang trong cơn phẫn nộ, mặt Lam Khuyết Dương vẫn lạnh lùng không chút thay đổi.

“Ngươi đây là chế nhạo trẫm sao?” Lửa giận trong mắt Lưu Hoài Diệp dần tăng, mà ngữ khí lại trở nên cực kỳ bình tĩnh.

“Hoàng thượng, nếu tìm được đại ca, ta sẽ không trở lại, đến lúc đó ta sẽ phái người đưa tin tức hồi cung. Thỉnh hoàng thượng có thể niệm ở công lao Khuyết Dương trước kia, để Khuyết Dương có thể ở bên cạnh đại ca. Khuyết Dương không xứng đồng táng cùng đại ca, cầu có thể ở một chỗ bên cạnh đại ca.” Thanh âm Lam Khuyết Dương vẫn là không có một tia phập phồng, tựa như hắn chính là đang nói tới chuyện sống chết của người khác.

Lửa giận trong mắt Lưu Hoài Diệp tan biến, nhắm mắt lại, Lưu Hoài Diệp đợi cảm giác đau nhói trong ngực kia rời đi, mới mở hai mắt, trong mắt lại không có gì khác.

“Ngươi phải biết rằng, Lưu Hoài Đức cũng không tìm được, sống hay chết, ngươi không muốn làm cho rõ ràng sao? Người trẫm phái đi tháng trước truyền lại tin tức, nói tại Bỉnh Đông từng có người nhìn thấy người có bề ngoài như Lưu Hoài Đức.” Nói về đệ đệ của chính mình, giọng điệu Lưu Hoài Diệp mang theo chút chán ghét.

“Lưu Hoài Vĩ cùng Lam Dục Dương đâu?” Khi nói về hai người kia, lạnh lùng trong thanh âm của Lam Khuyết Dương có chút rạn nứt.

“Bây giờ còn chưa phải thời điểm để bọn chúng chết.” Khẩu khí của Lưu Hoài Diệp trở nên lạnh như băng, sau đó y thay đổi chủ đề, từng tiếng với Lam Khuyết Dương gằn, “Ngươi cho rằng ngươi chết, là hắn có thể tha thứ cho ngươi sao? Lam Khuyết Dương, ngươi giống trẫm không có gì khác với bọn chúng. Nếu thật muốn nói ai tổn thương hắn nhất, ngươi ta đều là thứ nhất. Thời điểm hắn chết trước mặt trẫm, trẫm liền biết, đây là trừng phạt của hắn với trẫm, cũng là trừng phạt với ngươi.”

Hai tay Lam Khuyết Dương nắm chặt, toàn thân hàn ý lan ra bốn phía, mà Lưu Hoài Diệp lại phá lên cười, chính là trong tiếng cười chua xót lại làm cho người ta nghe thấy khó chịu. “Lam Khuyết Dương, ngươi không cần lại lừa mình dối người, đi đi, mau chóng tìm đem Tang Vận trở về, bất quá ngươi phải nhớ, Tang Vận căn bản không hi vọng thấy chúng ta, ngươi cũng cũng đừng phiền hắn nữa.”

Lam Khuyết Dương chết lặng xoay người ly khai Tử Tuyên điện, trên mặt đất đi qua để lại một giọt máu, nhuộm dần trên tấm thảm dày, đâm vào mắt, đâm vào tim.

Chú thích

(1) lạc khoản: dòng chữ nhỏ ghi ngày tháng thường là ở góc phía dưới, ghi tên người vẽ tranh, ghi câu đối, dựng bia, v.v. ↑
Bình Luận (0)
Comment