Tiêu Tương Thủy Sắc

Chương 20

“Vương gia, đây là dược thiện lão nô bảo phòng bếp làm cho người, người ăn nhiều một chút, dược thiện này mùi vị mặc dù không ngon, nhưng có lợi đối với thân thể của người.” Từ sau lần trước nhìn thấy thiếu gia như thế, Tả Tường lại càng dụng tâm an bài ẩm thực hằng ngày cho thiếu gia.

“Tả thúc, người ngồi xuống đi, từ trước đến giờ trong phủ này ta còn chưa cùng người hảo hảo trò chuyện đâu.” Mạc Tang Ức kéo Tả Tường ngồi vào một bên, sau đó nói với hộ vệ canh giữ bên cạnh hắn, “Các ngươi không cần đều canh giữ ở chỗ này, ta cũng sẽ không ra ngoài, đi xuống dùng cơm đi, ta ở chỗ này tâm sự cùng Tả thúc.” Thấy hộ vệ vẫn không nhúc nhích, Mạc Tang Ức bất đắc dĩ nói, “Các ngươi nhìn ta, ta sao có thể nuốt trôi.” Nghe Mạc Tang Ức nói như vậy, mấy tên hộ vệ mới lùi ra xa, nhưng vẫn từ xa xa nhìn Mạc Tang Ức.

“Vương gia… Đây…” Tả Tường nhìn thấy rõ ràng nhiều hơn rất nhiều hộ vệ so với lần trước, có chút bận tâm nhìn về phía thiếu gia. Mạc Tang Ức cười khổ một tiếng nói: “Hoài Diệp hắn… hình như sợ ta chạy, lại phái nhiều người như thế trông chừng ta.” Lần thứ hai đi tới chỗ Khuyết Dương, thị vệ đi theo sau lại nhiều hơn gấp đôi, trong lòng Mạc Tang Ức biết Hoài Diệp chắc chắn đã nhận ra gì đó, chỉ là mình không nói, Hoài Diệp cũng không hỏi, nghĩ tới đây, Mạc Tang Ức có chút nhức đầu.

“Vương gia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tả Tường vừa nghe, cũng bất kể Mạc Tang Ức hiện giờ không nhớ hắn, vượt ra ngoài giới hạn hỏi.

Mạc Tang Ức ăn một ngụm dược thiện, xác định người chung quanh không nghe được lời hắn, mới mở miệng nói: “Tả thúc, ta… đã nhớ lại.”

Tả Tường vừa nghe, nhất thời trừng lớn hai tròng mắt, sau khi nhìn thấy ánh mắt Mạc Tang Ức bảo hắn không được làm ầm lên lập tức khôi phục thái độ bình thường, hơi quay người ngăn trở ánh nhìn phía sau, Tả Tường kích động khẽ hô: “Thiếu gia…” Trong lòng Tả Tường trăm mối cảm xúc ngổn ngang, hắn mừng rỡ vì thiếu gia đã nhớ ra mình, nhưng… hắn lại không muốn thiếu gia lại nhớ tới quãng thời gian đã trải qua kia.

“Tả thúc, Hoài Diệp và Khuyết Dương bọn họ hình như đã hơi phát hiện, ta hiện giờ không có phương tiện xuất môn, người có thể giúp ta làm vài sự tình không?” Mạc Tang Ức không nhìn Tả Tường, ăn dược thiện thấp giọng nói.

“Thiếu gia, có việc người xin cứ phân phó ta là được.” Tả Tường âm thầm bình tĩnh, giả bộ tùy tiện nói chuyện phiếm vơi Mạc Tang Ức.

Mạc Tang Ức nhìn quanh một vòng, đè thấp tiếng nói: “Tả thúc… Năm đó ta dẫn người tới Thất Hà trấn mua đất, người đã mua?”

“Thiếu gia, phân phó của người ta sao có thể không làm thỏa đáng, ta đã chiếu theo phân phó của thiếu gia mua ba trăm mẫu đất ở Thất Hà trấn, về sau thiếu gia người gặp chuyện không may, ta liền an trí những người không muốn đi trong thôn trang đến bên kia.” Tả Tường nghe thiếu gia lại hỏi chuyện này, trong lòng có kế hoạch.

“Tả thúc, ta muốn rời khỏi nơi này, người liệu có biện pháp mang ta ra ngoài?” Đối với Tả Tường từ nhỏ đến lớn chăm sóc mình, Mạc Tang Ức không chút nào giấu giếm nói ra tính toán của bản thân.

“Thiếu gia, người muốn đi khi nào?” Tả Tường không do dự hỏi.

“… Ba ngày sau…” Mạc Tang Ức giương mắt nhìn về phía Tả thúc, thấy đối phương khẽ gật đầu, hắn liền thở phào nhẹ nhõm, “Tả thúc, người cùng ta đi nhé.”

“Thiếu gia, người đi đâu, ta liền theo tới đó, đây là ta năm đó đáp ứng lão gia cùng phu nhân, thiếu gia yên tâm, ba ngày sau ta nhất định mang người ra ngoài.” Ở Tả Tường xem ra, thiếu gia hẳn nên sớm ly khai nơi này.

“Tả thúc, người lại giúp ta chuẩn bị chút thuốc…” Mạc Tang Ức khẽ nói mấy câu, đã thấy vẻ mặt Tả Tường nhất thời trở nên có phần ngây ngô, không giải thích thêm, thấy Lam Khuyết Dương đi tới Mạc Tang Ức yên lặng ăn hết dược thiện, Tả Tường đè xuống kinh ngạc trong lòng, trong đầu có phần bi thương.

“Ca, trò chuyện gì với Tả thúc thế?” Nghe người bẩm báo Mạc Tang Ức tống hết hộ vệ ra, Lam Khuyết Dương hỏi.

“Khuyết Dương, Hoài Diệp ba ngày sau muốn tới chỗ ngươi, ta muốn cùng Tả thúc học mấy món ăn, nghe Hoài Diệp nói ta còn chưa bao giờ làm đồ ăn cho các ngươi đâu.” Mạc Tang Ức đưa dược thiện chưa ăn xong tới, “Tả thúc làm cho ta quá nhiều dược thiện, ngươi thay ta ăn chút.”

“Ca, sao đột nhiên muốn nấu ăn cho chúng ta? Thân mình ngươi vừa khỏe, việc này vẫn là giao cho đầu bếp đi.” Lam Khuyết Dương giúp Mạc Tang Ức ăn dược thiện, nghe nói người này muốn đích thân xuống bếp, trong lòng phá lệ vui mừng.

“Khuyết Dương, chuyện này ngươi cũng đừng ngăn ta, ta cũng muốn cho mình chút chuyện để làm, đến lúc đó, nếu ca làm khó ăn, ngươi cũng phải cổ vũ nha.” Mạc Tang Ức tinh tế nhìn khuôn mặt Lam Khuyết Dương, dường như muốn chặt chẽ ghi tạc bộ dáng người nọ trong đầu.

“… Ừm, ca làm cái gì ta cũng ăn.” Bị Mạc Tang Ức nhìn khuôn mặt có chút nóng lên, Lam Khuyết Dương cúi đầu ăn miếng lớn. Tả Tường ở bên cạnh nhìn thiếu gia, trong lòng tràn đầy không nỡ với thiếu gia.

………

Lam phủ ba ngày sau

“Mấy ngày trước Tang Ức nói hắn muốn đích thân xuống bếp, trẫm chỉ xem như hắn thuận miệng nói nói, không nghĩ tới hắn thật đúng là xuống bếp… Không biết tay nghề thế nào…” Trong vườn, Lưu Hoài Diệp đầy chờ mong nói, mệt mỏi một ngày có thể ăn đồ ăn người nọ tự mình làm, thật sự là hạnh phúc vô cùng.

“Hoàng thượng, ca ta hắn trước kia chính là một người không chịu ngồi yên, bây giờ tuy rằng thân mình không tốt, nhưng chung quy cũng không thể để cho hắn ngây ngô trong phòng, chờ hắn hồi cung, người an bài việc vặt gì đó cho hắn đi, bằng không một mình hắn rất buồn, cũng dễ nghĩ ngợi lung tung.” Gần đây tâm thần luôn luôn không yên, thấy người nọ mỗi ngày không phải ngồi ở chỗ kia hồn không biết đã bay đến nơi nào, thì lại là một mình xoay quanh cái vườn, cũng không xuất phủ, Lam Khuyết Dương càng nhìn càng lo lắng, biết đâu cho hắn có việc để làm, có lẽ hắn có thể cao hứng chút.

“Trẫm cũng đang có ý đó, Tang Ức không chỉ một lần nói với trẫm hắn muốn làm chút chuyện, lúc trước thân mình hắn quả thực rất tệ, chờ thêm hai ngày thái y nói hắn không ngại, trẫm liền an bài cho hắn chút việc vặt nhẹ nhàng.” Lưu Hoài Diệp nghĩ nghĩ, cảm thấy lời của Lam Khuyết Dương rất có lý, bất luận người nọ đã nhớ ra hay chưa, hắn đều phải vạn phần chú ý.

“Hoàng thượng, phường chủ, Mạc vương gia mời hai người ngài đi Nhã Hiên các dùng cơm.” Tả Tường đi tới nói với hai người, cũng nhân tiện dò xét thị vệ bốn phía.

“Ha hả, xem ra Tang Ức đã chuẩn bị xong, trẫm lập tức đi ngay.” Lưu Hoài Diệp vừa nghe, vội vàng đứng dậy đi hướng về phía viện của Mạc Tang Ức, trong mắt Lam Khuyết Dương lóe lên niềm vui. Thấy hai người đã đi xa, Tả Tường ra dấu tay với một người trong góc, xoay người đi về phía ngược lại.

“Hoài Diệp, Khuyết Dương, đến nếm thử tay nghề của ta thế nào? Ta chính là cùng Tả thúc học trọn hai ngày đấy.” Thấy hai người đi tới, Mạc Tang Ức rót đầy rượu cho bọn hắn, đón hai người ngồi xuống.

“Tang Ức, chưa nói đến hương vị thế nào, chỉ nhìn màu đồ ăn này thôi cũng biết chắc chắn ăn rất ngon.” Lưu Hoài Diệp mặt thật thưởng thức nói, sau đấy cầm lấy chiếc đũa gắp chút thịt băm bỏ vào trong miệng, tinh tế nhai một hồi, Lưu Hoài Diệp giơ ngón tay cái lên với Mạc Tang Ức, “Tang Ức nha, đồ ăn của ngươi đây theo kịp đồ ngự trù trong cung làm đấy.”

“Hoài Diệp, ngươi quá đề cao ta, ta đây mới học mấy ngày, sao có thể so với sư phó trong cung.” Tuy biết Lưu Hoài Diệp là cấp mặt mũi cho mình, nhưng thấy hắn thực thưởng thức ăn mấy miếng, Mạc Tang Ức vẫn là không ngừng được nở nụ cười.

Lam Khuyết Dương đem mỗi món ăn đều nghiêm túc nếm nếm, sau đó nói: “Ca, thật sự ăn rất ngon, nếu không biết ngươi chưa từng xuống bếp, ta còn tưởng ngươi trước kia từng học qua đấy.” Lần đầu tiên ăn đồ ăn ca làm, Lam Khuyết Dương thưởng thức thực tinh tế.

“Nếu thật sự ăn ngon, các ngươi liền ăn nhiều chút.” Mạc Tang Ức càng không ngừng gắp thức ăn hướng trong bát hai người, sau đó nâng lên chén rượu nói, “Hoài Diệp, Khuyết Dương, ta mời các ngươi một ly, tình nghĩa các ngươi đối với ta, Mạc Tang Ức ta kiếp này sợ là không đáp lại được, nguyện kiếp sau, ta còn có thể gặp được các ngươi, sẽ báo nợ kiếp này mắc các ngươi.” Nói xong, Mạc Tang Ức liền uống cạn chén.

Lưu Hoài Diệp và Lam Khuyết Dương ngừng đũa, kéo tay Mạc Tang Ức qua, Lưu Hoài Diệp nói: “Tang Ức, lời này của ngươi là nói từ đâu ra?” Lưu Hoài Diệp tỉnh táo lại nhìn thấu khác thường trong mắt Mạc Tang Ức.

“Hoài Diệp, Khuyết Dương, ta chỉ là bộc lộ cảm xúc thôi, tối nay sắc đêm đẹp, ăn xong, chúng ta vào vườn ngắm trăng đi.” Chỉ chỉ cái chén của hai người, Mạc Tang Ức ý bảo bọn họ uống rượu, hai người nhìn Mạc Tang Ức một lát, lúc này mới cầm chén rượu lên.

………

Mang hai người đã mê man ên trên giường, trên khuôn mặt cười cả một đêm của Mạc Tang Ức đã không còn chút ý cười, thay vào đó là thương cảm ly biệt cùng lo lắng của hắn.

“Thiếu gia…” Không đành lòng thấy thiếu gia khổ sở như vậy, Tả Tường khẽ gọi.

“Tả thúc, đều an bài xong xuôi rồi chứ?” Đi đến bên cạnh đốt chút dầu thơm, Mạc Tang Ức từ trong ngực lấy ra một cái bình sứ, sau khi mở ra tách miệng hai người đút vào.

“Đã chuẩn bị thỏa đáng, thiếu gia.” Để nước ấm Mạc Tang Ức phân phó hắn chuẩn bị một bên, Tả Tường muốn khuyên Mạc Tang Ức thay đổi chủ ý, lại nhìn thấy hành động lúc sau của hắn, lại nuốt lời nói trở về… Thiếu gia hắn, chung quy vẫn là đi tới bước này.

“Tả thúc, nếu giờ sửu ta còn chưa tới, người quay lại đón ta.” Thâm tình nhìn chăm chú vào hai người trên giường, Mạc Tang Ức cởi ra ngoại sam của bọn họ.

“… Thiếu gia…” Tả Tường thở dài, từ trong tay áo lấy ra hộp thuốc mỡ,” Thiếu gia, thuốc này… có thể làm cho người đỡ chịu khổ hơn.” Dứt lời, bỏ thuốc xuống, Tả Tường mở cửa ngầm bên giường đi ra ngoài.

Cởi toàn bộ y phục của Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương ra, Mạc Tang Ức vào lúc hai người chuyển tỉnh, cầm lấy thuốc mỡ kéo màn xuống.
Bình Luận (0)
Comment