Đêm khuya, một mạt bóng đen né tránh hộ vệ trong viện, hướng sân của Bạch Tang Vận bay đi, còn chưa tới cửa, đã bị một thân ảnh nho nhỏ chặn lại. Sau khi hai người đối diện một hồi, cùng lúc chạy đi hướng hậu viện.
“Lam Khuyết Dương, chủ nhân đã biết thân phận của Bạch Tang Vận, vì thế cho dù ngươi có thể giết ta, Bạch Tang Vận cũng không sống được ta không muốn giết ngươi, hắn chẳng qua chỉ là nghĩa huynh của ngươi, ngươi không cần phải chết vì hắn chứ.” Hắc y nhân phía trước kia đè thấp giọng nói, nhưng y vẫn là rút đao ra, nhìn thấy Lam Khuyết Dương tiến lên mấy bước, hắc y nhân đang chuẩn bị xuất thủ, lại sửng sốt.
Lam Khuyết Dương “bịch” một tiếng quỳ gối trước mặt hắc y nhân, giơ chủy thủ trên người lên trước mặt hắc y nhân, “Dùng mạng của ta đổi mạng của hắn. Ca ta không biết võ, chỉ biết xem sổ sách, hắn sẽ không tạo thành uy hiếp đối với bất kỳ người nào, chủ tử ngươi nếu không yên lòng, ta sẽ an bài người mang hắn rời Huệ Diệu, để hắn vĩnh viễn cũng không có cơ hội gặp mặt chủ tử ngươi.” Chỉ cần có thể cứu mạng của ca, hắn thế nào cũng không hề gì.
“Lam Khuyết Dương… Ca ngươi hẳn là Lam Dục Dương mà không phải Bạch Tang Vận chứ.” Hắc y nhân cầm lấy chủy thủ trên tay Lam Khuyết Dương, trong mắt có chút nghiền ngẫm.
“Ta đúng là có một huynh trưởng kêu Lam Dục Dương, nhưng từ nhỏ ta và hắn đã thất tán, Bạch Tang Vận đã cứu mạng ta, hắn đối đãi ta như thân huynh đệ, vì thế, hắn chính là huynh trưởng của ta.” Quỳ trên mặt đất, Lam Khuyết Dương đối diện thanh chủy thủ phía trước kia không có chút nào sợ hãi.
“Lam Khuyết Dương, ta nói rồi, thiên hạ này ai cũng không cứu được Bạch Tang Vận, huống chi… mạng của ngươi cũng không đáng giá. Muốn trách, thì trách ngực hắn mọc ra bảy viên hồng chí kia.”
Nghe được lời nói của hắc y nhân, Lam Khuyết Dương từ mặt đất đứng lên, nếu đã như thế, vậy cũng không còn gì để nói, nghĩ đến khuôn mặt thay mình lo lắng kia, Lam Khuyết Dương phi thân hướng hắc y nhân tấn công.
“Xích Diễm, thiếu chủ mất tích, chủ tử lệnh chúng ta lập tức hồi phủ!” Phía trên đột nhiên truyền đến một đạo thanh âm, hai người đang đánh nhau phút chốc tách ra.
Ánh mắt hắc y nhân trầm xuống, sau đó đi đến trước mặt Lam Khuyết Dương đã bị thương thấp giọng nói, “Lam Khuyết Dương, nếu muốn cứu hắn thì nhanh chóng dẫn hắn đi, nếu không, hắn sớm muộn gì cũng phải chết.” Sau đó hắn dùng thanh âm để tên còn lại có thể nghe được nói, “Lam Khuyết Dương, Bạch Tang Vận nhất định phải chết, về phần ngươi, tuổi còn nhỏ công phu đã được như thế, chủ tử chúng ta là người tiếc tài, nếu ngươi có thể thuần phục chủ tử, ta có thể thay ngươi ở trước mặt chủ tử cầu tình lưu cho ngươi một mạng. Ngươi tuổi còn nhỏ, tội gì vì người không liên quan gì mà bỏ mạng?”
Lam Khuyết Dương tinh tế suy nghĩ ý tứ của người này, sau đó quỳ xuống, “Đa tạ tráng sĩ, lúc trước là Lam Khuyết Dương hồ đồ, Lam Khuyết Dương ở chỗ này phát thệ nguyện thuần phục chủ nhân.” Người này, là đang giúp mình sao? Lam Khuyết Dương không biết người này tại sao lại thay đổi chủ ý, nhưng nói như vậy không chừng có thể kéo dài được một ít thời gian để hắn có thể mang ca ly khai.
“Được, hôm nay, ta lấy thân phận ám sứ nhận ngươi là Ưng Nhãn của Triêu Thiên giám.” Nói xong, hắc y nhân xé ống tay áo của Lam Khuyết Dương, lấy ra một cái ống trúc, mở nắp ra hướng về phía bả vai Lam Khuyết Dương ấn xuống, Lam Khuyết Dương chỉ cảm thấy bả vai giống như bị cái gì đó gặm cắn, đau như kim châm truyền đến, chóp mũi dần truyền đến mùi máu, nhưng hắn chưa kịp để ý tới những thứ này, trong lòng vì hàm ý chứa trong lời nói của hắc y nhân mà khiếp sợ, Triêu Thiên giám… thân vệ của đương kim hoàng thượng, thì ra… là hoàng thượng muốn giết ca! Một lát sau, hắc y nhân mới lấy ống trúc ra, mà trên vai Lam Khuyết Dương huyết nhục mơ hồ.
“Lam Khuyết Dương, trên người của ngươi có vết thương ‘Xích Lân’ cắn, kể từ hôm nay, ngươi chính là người của Triêu Thiên giám, trừ phi chết, chung thân không được rời đi, nếu có chút hai lòng, sẽ phải chịu hình phạt lột da, ngươi đã nhớ?”
“Lam Khuyết Dương hiểu.”
Ánh mắt phức tạp nhìn Lam Khuyết Dương một cái, hắc y nhân hướng đồng bạn ra dấu tay, phi thân rời khỏi Bạch gia trang. Che bả vai, Lam Khuyết Dương quỳ trên mặt đất rất lâu chưa động. Ca, nếu ngươi sau này biết, có giận ta?
“Xích Diễm, ngươi thực thích tiểu tử kia?”
“Ừm, hắn và Lam Dục Dương tuy là huynh đệ song sinh, nhưng bản tính lại chênh lệch khá xa, là một người chí tình chí nghĩa, ta rất muốn biết hài tử này tương lai sẽ như thế nào.”
“Xích Diễm, ngươi già rồi, lại nói ra những lời này. Vào Triêu Thiên giám, mạng liền không còn là của mình nữa, thật không hiểu ngươi là thích hắn hay là ghét hắn. Ngươi chẳng lẽ không sợ hắn mang theo Bạch Tang Vận chạy?”
“Triêu Thiên giám đã từng để cho ai chạy chưa?”
“… Đúng là không có…”
………
“Thiếu gia, nhị thiếu đã trở lại, còn mang về một người bị thương.” Tả Tường có chút tâm thần bất định, từ sau khi nhị thiếu tới, thôn trang dần dần không yên ổn, điều này làm cho hắn dị thường lo lắng cho an nguy của thiếu gia.
“Khuyết Dương có chuyện?” Bạch Tang Vận lập tức ra khỏi thư phòng.
“Thiếu gia yên tâm, nhị thiếu vẫn chưa có tổn thương gì, chỉ là người hắn mang về kia thương thế có chút nghiêm trọng, ta đã lệnh đại phu qua.”
“Vậy là tốt rồi.” Bạch Tang Vận nhẹ nhàng thở ra.
“Khuyết Dương.” Đẩy cửa, Bạch Tang Vận ngay lập tức tìm kiếm thân ảnh của đệ đệ, tìm được người, hắn sải bước tiến lên nhìn cẩn thận đệ đệ phía trước phía sau, “Khuyết Dương, ngươi không sao chứ.” Mặc dù Tả thúc đã nói, nhưng hắn còn phải tận mắt nhìn một cái mới được.
“Ca, ta không sao.” Nét mặt Lam Khuyết Dương không có gì khác thường, nhưng nhìn thấy ca lo lắng cho mình như thế, trong lòng hắn lại phá lệ vui mừng.
Thấy Lam Khuyết Dương xác thực vô sự, Bạch Tang Vận lúc này mới chuyển tầm mắt tới trên thân người trên giường nọ, thấy người toàn thân là máu, sắc mặt tái nhợt nhìn mình, Bạch Tang Vận mở miệng hỏi người bên giường, “Quách thúc, hắn không sao chứ?”
“Thiếu gia, vết thương trên người y không sao, nhưng y trúng độc, nếu không nhanh chóng đẩy ra, sợ sẽ gặp nguy hiểm.” Ngữ khí Quách đại phu nghiêm túc, vẻ mặt có phần khó xử. Người trên giường nghe hắn nói như vậy, chỉ nhíu mi, tựa như cũng không lo lắng cho sinh tử của mình.
“Quách thúc, có cái gì cần người cứ mở lời.” Nhìn thấy người này Bạch Tang Vận liền nhớ tới Lam Khuyết Dương, hắn không nỡ để người này cứ như vậy mà chết.
“Thiếu gia, độc này cần phải lập tức hút ra, rồi phối với nhân sâm ngàn năm thu mệnh, sau bảy bảy bốn mươi chín ngày, mới có thể hoàn toàn chữa khỏi, nhưng độc này nếu không cẩn thận hút vào bụng, người hút độc kia sẽ cực kỳ nguy hiểm, nhân sâm ngàn năm lại là vật cực kỳ hiếm…” Quách đại phu nói xong liếc nhìn Bạch Tang Vận sắc mặt ngay lập tức đại biến mà hô lên, “Thiếu gia! Lão phu tuyệt đối không cho phép ngươi mạo hiểm!” Hắn hiểu rất rõ người này, rõ ràng là thương nhân, lại có tâm địa Bồ Tát.
Nghe ra ý tứ của Quách đại phu, Lam Khuyết Dương biến sắc nắm lấy Bạch Tang Vận, “Ca! Ta tới hút độc cho hắn!”
“Thiếu gia!” Tả Tường hai bước tiến lên ngăn phía trước Bạch Tang Vận.
“Các ngươi đây là đang làm gì?” Bạch Tang Vận cười kéo Tả thúc ngồi xuống bên giường, “Tả thúc, ngươi phái người đi hỏi thăm xem chỗ ai có ‘nhân sâm ngàn năm’, cần bao nhiêu bạc, ngươi trực tiếp đến trướng phòng (1) lĩnh.”
“Thiếu gia…”
“Tả thúc, bạc không còn, ta có thể kiếm lại, nhưng người không còn… bao nhiêu bạc cũng không mua lại được.” Nắm chặt tay đệ đệ, Bạch Tang Vận nhàn nhạt nói, từ sau khi cha mẹ chết, hắn cũng không muốn phải nhìn bên cạnh có người chết nữa.
Sờ sờ khuôn mặt căng thẳng của Lam Khuyết Dương, Bạch Tang Vận đưa tay tránh ra, “Khuyết Dương, ngươi nếu thực coi ta là ca, thì nghe lời ca, sau này không có sự cho phép của ca, không được dính vào nguy hiểm, ca còn chờ ngươi sau khi lớn lên cùng ca đi buôn bán đấy.” Kéo y phục che nửa thân người trên giường ra, Bạch Tang Vận nhìn miệng vết thương rộng tanh hôi kia cúi đầu.
“Thiếu gia!”
“Ca!”
Tả Tường, Quách đại phu cùng Lam Khuyết Dương muốn đi tóm lấy hắn, Bạch Tang Vận lại kề miệng lên. Nhiều bạc hơn nữa cũng không mua mạng người về được, nếu đã vào Bạch gia trang này, hắn sẽ không thể trơ mắt nhìn có người chết đi.
Chịu đựng cảm giác nôn mửa, Bạch Tang Vận cẩn thận hút máu độc tanh hôi kia ra, Khuyết Dương, ngươi đừng khóc, ca sẽ không bỏ lại ngươi mà đi, ca còn phải nuôi nấng ngươi lớn lên chứ; Tả thúc, người đừng sốt ruột, Tang Vận đã đáp ứng dưỡng lão tống chung (2) cho ngươi, sao có thể không yêu quý chính mình?
Máu hút ra không còn có mùi tanh hôi nữa, Bạch Tang Vận nhổ ra búng máu cuối cùng trong miệng, nhận lấy trà Lam Khuyết Dương bưng tới bắt đầu súc miệng, đợi miệng đã mất đi vị khác thường, hắn lại lập tức ăn giải độc hoàn Lam Khuyết Dương đưa đến bên miệng. Cầm tay lạnh ngắt của Lam Khuyết Dương, Bạch Tang lau khô nước mắt trên mặt y, “Khuyết Dương, ca không có việc gì, xem ngươi, để cho mấy tiểu nha đầu trong trang này nhìn thấy, sẽ xấu hổ ngươi.”
“Ca!” Ôm chặt lấy ca, Lam Khuyết Dương hung dữ nhìn người trên giường kia từ đầu chí cuối cũng không nói lời nào, sớm biết rằng sẽ như thế này, hắn cứ mặc cho người này ở trong rừng bị sói ăn.
“Được rồi được rồi, ca đây không phải là không có việc gì sao?” Ôm Lam Khuyết Dương, Bạch Tang Vận đứng lên, “Quách thúc, còn lại giao cho người, ta đây liền phái người đi tìm ‘nhân sâm ngàn năm’, trong trang có mấy cây nhân sâm rất tốt, người trước tiên nhìn thử xem có được hay không.” Bảo Tả thúc đi lấy nhân sâm, Bạch Tang Vận cười cười với người trên giường, mang theo Lam Khuyết Dương vẻ mặt sương lạnh đi ra ngoài. Khuyết Dương, ngươi vừa rồi cuối cùng mới giống một hài tử. Bất quá, ca cũng không muốn nhìn thấy ngươi khóc, ca sẽ đau lòng.
Sau khi Bạch Tang Vận đi rồi, người trên giường mới mở miệng, “Hắn là ai?” Lời nói mang theo vài phần cường thế, khiến cho Quách đại phu cực kỳ bất mãn, có phần tức giận trả lời, “Hắn là thiếu gia, chủ tử Bạch gia trang chúng ta — Bạch Tang Vận, thiếu gia của chúng ta chính là đã cứu một mạng của ngươi, là ân nhân cứu mạng của ngươi, ngươi sau này cần phải báo đáp thiếu gia chúng ta!” Thật sự là người vô lễ, thiếu gia mạo hiểm nhiều như vậy hút độc cho hắn, người này lại ngay cả một câu cảm ơn cũng không có.
“Bạch Tang Vận…” Lưu Hoài Diệp ở trong lòng niệm một lần, không nghĩ hắn lại tình cờ gặp được “thất tinh tích hồng”… Người kiếp số của hắn sao… Liếc mắt nhìn độc thương ở ngực, Lưu Hoài Diệp có chút mệt mỏi nhắm mắt lại, Bạch Tang Vận…
Chú thích
(1) trướng phòng: phòng kế toán ↑
(2) dưỡng lão tống chung: chỉ việc con cái phụng dưỡng khi cha mẹ còn sống và mai táng sau khi cha mẹ chết ↑