Tiêu Tương Thủy Sắc

Chương 39

“Hoài…” Bạch Tang Vận gọi tên người nọ, lại gọi không ra, hắn không biết mình bây giờ còn có thể gọi hắn như vậy hay không.

“Tang Vận… Ngươi muốn làm cho ta càng tức giận sao?” Thấy Bạch Tang Vận lại có chút sợ hãi nhìn mình, lửa giận của Lưu Hoài Diệp lại dâng lên.

Đi đến trước mặt Lưu Hoài Diệp đang ngồi trên long ỷ, Bạch Tang Vận quỳ xuống, tay đặt ở trên đầu gối Lưu Hoài Diệp nói: “Hoài Diệp, ta biết ngươi tức giận, ngươi có thể mắng ta, đánh ta, nhưng hài tử… Hoài Diệp, ta cầu ngươi, lưu lại hài tử.”

“Tang Vận…” Khẩu khí Lưu Hoài Diệp rất lạnh, “Ở trong lòng ngươi, ta chung quy không đáng tin bằng Khuyết Dương, phải không? Nếu là y, ngươi có gạt? Nếu là y, ngươi có dùng ‘cầu’ với y? Nếu là y… ngươi có ngay cả tên cũng không dám gọi?! Nếu là y… ngươi có quỳ xuống trước mặt y không? Bạch Tang Vận! Lưu Tư Diệu không phải cốt nhục của ta, ta rất tức giận, nhưng ta giận nhất chính là ngươi đã biết nhưng lại không nói cho ta! Ngươi liệu có coi ta là nam nhân của ngươi! Hay là nói, bởi vì ta là hoàng thượng, cho nên ngươi căn bản là không tin ta!” Mắng hắn, đánh hắn, ở trong lòng hắn, gã đáng sợ như vậy sao? Lưu Hoài Diệp một nửa là giận, một nửa là oán.

“Hoài Diệp… Nếu là Khuyết Dương, ta vẫn sẽ gạt…” Bạch Tang Vận cúi đầu ghé vào trên đùi Lưu Hoài Diệp, chôn mặt vào đó, “Hoài Diệp, vô luận cha mẹ đã làm gì, hài tử… đều là vô tội. Nếu có thể, thân thế của Tư Diệu ta muốn giấu giếm cả đời. Hoài Diệp là hoàng thượng, nếu để cho người ta biết, mặt mũi của ngươi ở đâu? Mà Tư Diệu… sau này lại nên sống thế nào? Hoài Diệp, nguyên nhân chính là vì ngươi là nam nhân của ta, cho nên ta mới có thể cầu ngươi, bởi vì ta biết, nếu ta nói như vậy, ngươi chắc chắn sẽ đáp ứng ta. Hoài Diệp… Ta không phải không tin ngươi, mà là không tin chính mình… Ngươi là hoàng thượng… Hết thảy trong thiên hạ đều là của ngươi… Nhưng ta… tóc bạc, lại là một nam tử, cũng… không thể sinh hạ con nối dõi cho ngươi… Ta cũng không biết… ngươi là tại sao coi trọng ta? Ta cũng không biết… chính mình… có thể khiến cho ngươi yêu mến mấy năm…”

“Tang Vận…” Lưu Hoài Diệp nâng mặt Bạch Tang Vận lên, khuôn mặt tái nhợt đau đớn kia làm cho tim của hắn bỗng chốc siết lại, kéo Bạch Tang Vận tới, Lưu Hoài Diệp ôm người ngồi trên chân mình, “Tang Vận, chính là ngực lại đau?”

Ôm Lưu Hoài Diệp, Bạch Tang Vận không nói gì, nhưng mi nhíu chặt bảo cho Lưu Hoài Diệp biết vết thương của hắn đang đau.

“Ai… Tang Vận, sau này… ta ngươi đừng cãi nhau nữa, lại thêm mấy lần, ta cũng thật ăn không tiêu.” Trên mặt Lưu Hoài Diệp sớm đã không thấy tức giận, “Tang Vận… Biết hài tử kia không phải của ta, ta rất giận; Nhưng ta càng giận ngươi lại gạt ta. Ta ngươi là người thân cận nhất, vô luận là chuyện gì, ta cũng hi vọng ngươi có thể nói cho ta biết, chẳng sợ sẽ làm ta mất mặt, ta hi vọng ngươi thực sự coi ta là nam nhân của ngươi.”

“Hoài Diệp… Là ta không phải…” Đau nhức ở ngực bắt đầu tiêu tan, Bạch Tang Vận vô lực nằm trong lòng Lưu Hoài Diệp.

“Tang Vận, ta là hoàng thượng, toàn bộ thiên hạ này đều là của ta… Chỉ cần ta hạ chỉ, toàn bộ nữ tử chưa xuất giá của kinh thành đều là nữ nhân của ta.” Lưu Hoài Diệp cuồng ngạo nói, sau đó, hắn hôn lên đôi môi phát run của Bạch Tang Vận, “Nhưng ta… chỉ muốn ngươi. Đừng hỏi ta vì sao, lúc ngươi hút độc cho ta, ta nhưng lại muốn cởi áo quần của ngươi, đè ngươi dưới thân… Tang Vận… Ngươi là người định mệnh của ta, lúc nhìn thấy ngươi ta liền muốn ngươi.” Không có nguyên nhân, người này nằm trên người hắn hút độc cho hắn, hắn vốn luôn luôn lãnh đạm ở mọi việc, lại cảm thấy tư thái người này cực kỳ xinh đẹp, khiến cho hạ thân hắn có chút phát đau.

Bạch Tang Vận lông mi run mấy cái, “Hoài Diệp… Lúc hút độc cho ngươi… Ta… tim cũng đập đến kịch liệt…” Lúc ấy chạm tới người này, tim của hắn lần đầu tiên đập nhanh đến như vậy. Cũng là từ sau lần đó, hắn biết mình thích nam tử.

“Tang Vận, xem ra ta ngươi cả đời này là nhất định dây dưa cùng một chỗ… Ngươi còn không tin bản thân mình?” Dưới bàn tay, là bảy viên hồng chí kia, “thất tinh tích hồng”, “tai kiếp” của Lưu Hoài Diệp hắn.

“Hoài Diệp… Lưu lại Tư Diệu.” Lần này, Bạch Tang Vận không có cầu.

“Tang Vận, vậy phải xem biểu hiện của ngươi.” Lưu Hoài Diệp nheo mắt lại, xốc vạt dưới long bào lên, chỉ chỉ hạ thân của mình, “Đừng quên, ngươi còn nợ ta một chuyện.”

Bạch Tang Vận y sam xốc xếch quỳ đến giữa hai chân Lưu Hoài Diệp, hơi thở không xong cởi trù khố, lý khố… tiết khố vàng sáng của y…

“Tang Vận…” Lưu Hoài Diệp thúc giục người chỉ nhìn vào mình kia. Sau đó, phân thân của hắn được người ngậm vào miệng, hắn lập tức phát ra tiếng rên rỉ thoải mái…

Lúc này, mọi người lo lắng chờ đợi ở ngoài điện căn bản không tưởng tượng nổi một màn nóng bỏng trong điện.

“Ưm…” Lưu Hoài Diệp một tay đè đầu Bạch Tang Vận lại, một tay nắm thật chặt tay ghế, trên mặt là biểu tình thống khổ lại sung sướng, “Tang Vận… Sâu một chút…” Thanh âm dâm mỹ bên tai khiến cho tình dục của Lưu Hoài Diệp thăng tới đỉnh điểm. Lưu Hoài Diệp nhịn không được nắm lấy tóc Bạch Tang Vận dùng sức đè đầu của hắn, để cho hắn ngậm càng sâu, nhanh hơn.

Tay Lưu Hoài Diệp đè động càng lúc càng nhanh, chợt nghe hắn hô to một tiếng: “Tang Vận, ăn đi!” Sau đó, tiếng gầm nhẹ truyền ra, Lưu Hoài Diệp phun trào trong miệng Bạch Tang Vận.

“Khụ khụ…” Bạch Tang Vận khuôn mặt đỏ bừng rời khỏi dưới thân Lưu Hoài Diệp, có chút không vui lấy long bào của Lưu Hoài Diệp lau miệng.

“Tang Vận… Xin lỗi…” Kéo người đến ngồi xuống bên cạnh, Lưu Hoài Diệp hôn lên Bạch Tang Vận, miệng tràn đầy hương vị của chính mình, “Không thể tưởng được miệng của Tang Vận cũng thoải mái như nơi này.” Tay lần mò hướng về phía sau của Bạch Tang Vận, trên mặt Lưu Hoài Diệp vẫn tràn đầy dục tình.

“Tang Vận…Ta phải phạt ngươi… Dám làm cho ta tức giận như thế…” Trên long ỷ rộng rãi, Lưu Hoài Diệp mặc sức phát tiết lửa giận và bất mãn của mình trên người Bạch Tang Vận.

………

Cửa đại điện sau khi Bạch Tang Vận đi vào hai canh giờ rốt cuộc cũng mở ra, nhìn thấy người được Lưu Hoài Diệp ôm vào trong ngực vẫn không nhúc nhích, ánh mắt Lam Khuyết Dương nguy hiểm.

“Trẫm mệt rồi, hôm nay không có chuyện quan trọng đừng tới quấy rầy trẫm. Hồi cung.” Bỏ lại một câu, Lưu Hoài Diệp ôm Bạch Tang Vận đi hướng về phía tẩm cung của hắn.

“Hoàng thượng.” Phía sau, Lam Khuyết Dương kêu một tiếng.

“Đại điện hạ Lưu Tư Diệu bệnh lâu không khỏi chết yểu, cung nữ thái giám phụ trách chăm sóc toàn bộ sung quân biên cương, Bạch hầu gia vì quá độ bi thương dẫn tới bệnh cũ, kể từ hôm nay chuyển tới Vĩnh Hoài cung tu dưỡng, không có sự chấp thuận của trẫm bất luận kẻ nào cũng không được quấy nhiễu. Quản Vân cũng dọn đến Vĩnh Hoài cung, gần người chiếu cố.” Trong chấn động của những người khác cùng hồ đồ của Thượng Quan Vân, Lưu Hoài Diệp ôm người đi.

“Trì Tuấn… Hoàng thượng vừa rồi nói chính là Vĩnh Hoài cung đi.”

“Ta nghe hoàng thượng nói chính là Vĩnh Hoài cung, Khuyết Dương, còn ngươi?”

“…”

“Vĩnh Hoài cung này làm sao vậy? Chẳng lẽ là lãnh cung?” Thượng Quan Vân cảm thấy tay chân một trận lạnh lẽo, “Tư Diệu… Tư Diệu có phải hay không…” Miệng vừa định hỏi liền bị ngăn chặn.

“Quản công tử, hoàng thượng đã nói rồi, đại điện hạ nhiễm bệnh chết yểu… Việc này, ngài cũng đừng nhắc lại, tránh cho hoàng thượng đau lòng.” Trương Chính che miệng Thượng Quan Vân nói, cũng nặn ra mấy giọt nước mắt, “Ai, xảy ra việc này, khó vượt qua nhất có lẽ là Bạch chủ tử, bất quá cũng may hoàng thượng là thật tâm thương yêu Bạch chủ tử, sau này Bạch chủ tử vào ở Vĩnh Hoài cung, ở trong cung này cũng coi là có thân phận.”

“Trương công công, Vĩnh Hoài cung này là địa phương nào?” Ra sức tóm lấy tay Trương Chính, Thượng Quan Vân vội vàng hỏi.

“Ha hả,” Trương Chính mới vừa rồi còn bộ mặt khó chịu lại có chút cao hứng cười, “Vĩnh Hoài cung này ấy à, chính là tẩm cung của hoàng hậu đấy.” Bỏ lại người có chút ngốc ra, Trương Chính vội vàng đi.

“Hoàng hậu… Khụ khụ…” Thượng Quan Vân bị nước miếng của mình làm sặc, vỗ Lam Khuyết Dương một cái, Thượng Quan Vân cao hứng bừng bừng lao đi, nơi hoàng hậu ở, hắn nhất định phải đi xem thử. Ở Thượng Quan Vân xem ra, Lam Khuyết Dương lúc nào cũng lạnh như băng thực sự không xứng với Bạch Tang Vận.

………

“Hoàng thượng, người đây là ý gì?” Trong Vĩnh Hoài cung, Lam Khuyết Dương mặt lạnh hỏi, hắn muốn coi Tang Vận làm nữ nhân tới nhìn sao?

Không giống với lạnh như băng của Lam Khuyết Dương, Lưu Hoài Diệp cả người lộ ra vẻ cực kỳ thoải mái, hắn chỉ chỉ ghế tựa trước người bảo Lam Khuyết Dương ngồi xuống, sau đó nói: “Khuyết Dương, trẫm cũng không có coi Tang Vận thành nữ tử, mặc dù Tang Vận hầu hạ dưới thân trẫm.” Lời nói của Lưu Hoài Diệp không có một tia ngăn giữ, mà sắc mặt Lam Khuyết Dương càng lạnh hơn.

“Khuyết Dương, trẫm không muốn hắn chịu một phần ủy khuất. Hắn ở trong cung, những người đó mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng đều cho rằng Tang Vận là nam sủng của trẫm, đám nữ nhân trong cung lại càng muốn xem hắn khi nào thì thất sủng, mà Tang Vận… hắn là nam tử, trong lòng sẽ bất an, lại nghĩ trẫm khi nào sẽ chán ghét hắn. Bây giờ, trẫm để cho hắn vào ở Vĩnh Hoài cung, chính là muốn an tâm hắn, cũng để cho những người khác biết địa vị trong cung này, địa vị trong lòng trẫm của Tang Vận. Trẫm nói như vậy, ngươi đã vừa lòng?”

“Hoàng thượng… Trong cung này không có bí mật, thân phận Tang Vận hôm nay thay đổi, chuyện ba người ta, hoàng thượng có thể bảo đảm không tổn thương đến hắn không?”

Lam Khuyết Dương hừ lạnh một tiếng, nhìn hai tròng mắt mang theo bất mãn của Lưu Hoài Diệp.

“Ngươi cho rằng Tang Vận không tiến vào Vĩnh Hoài cung sẽ không có người biết sao?” Lưu Hoài Diệp khinh miệt cười cười, “Biết thì lại làm sao? Tin trong cung này cũng không ai dám nói huyên thuyên trước mặt trẫm và hắn, chỉ cần trẫm không quan tâm không phải được rồi? Cũng là ngươi cảm thấy Tang Vận sẽ để ý?”

Lãnh ý trên người Lam Khuyết Dương rút đi, rót chén trà cho mình từ từ uống, “Chuyện hài tử kia nói như thế nào?” Hắn cũng không quên việc này.

“Đại điện hạ Lưu Tư Diệu nhất định phải chết, nếu không thể diện của trẫm ở chỗ nào, từ nay về sau, hài tử này liền gọi là Bạch Hãn Triệt, làm nghĩa tử của Tang Vận nuôi ngoài cung, chờ qua hai năm hài tử lớn, lại để nó tiến cung.” Đây là nhượng bộ lớn nhất hắn có thể làm.

“Ừ, nuôi ở Lam phủ đi, như vậy Tang Vận cũng yên tâm.” Đối với hài tử, Lam Khuyết Dương không có cảm giác gì quá lớn, chính là vì người nọ thích.

“Ừ, trẫm cũng là ý này.”
Bình Luận (0)
Comment