Tiêu Tương Thủy Sắc

Chương 63

Ngày hôm đó, Bạch Tang Vận đang cùng tiểu nhi tử chơi cờ, một gã thái giám đột nhiên chạy vào, kích động nói: “Quốc công, có hai gã nô tài không hiểu quy củ chọc thái tử gia cùng vương gia tức giận, hiện giờ sắp bị đánh chết. Quốc công, ngày mai chính là tết, chuyện dẫn đến mạng người này đối với thái tử gia cùng vương gia chính là không tốt a.”

Ý ban đầu của tên thái giám này đến bẩm báo là không muốn để cho hai tiểu chủ tử phạm kỵ húy qua năm mới, nhưng nghe vào trong lỗ tai Bạch Tang Vận lại là một ý tứ khác. Hắn lập tức đứng dậy mang tiểu nhi tử liền đi, nhi tử mới tám tuổi đã tàn bạo như thế. Lưu Tích Tứ thấy phụ thân luôn luôn ôn nhuận bỗng nhiên nghiêm mặt, nhu thuận kéo phụ thân không dám lên tiếng, nhưng đưa lưng về phía phụ thân nháy mắt với một vị tiểu thái giám, tiểu thái giám đương nhiên biết ý tứ của tiểu chủ tử, đi chậm mấy bước, đợi quốc công không chú ý xoay người chạy đi hướng ngự thư phòng.

Còn chưa tới nơi, Bạch Tang Vận đã nghe được tiếng kêu rên khẩn cầu, tiếng khóc thảm thiết kia càng khiến cho hắn lạnh mặt. Bước nhanh qua, chỉ thấy trưởng tử cùng thứ tử đứng ở nơi đó, dưỡng tử Bạch Hãn Triệt khóc hô bảo bọn thị vệ đánh người dừng tay, nhưng bé bị Vận Tranh cùng Vận Vanh kéo thật chặt.

“Vận Tranh! Vận Vanh!”

Bạch Hãn Triệt muốn tránh thoát vừa nghiêng đầu nhìn thấy phụ thân, nước mắt ào ào trào ra: “Phụ thân, bảo Vận Tranh và Vận Vanh đừng đánh, phụ thân…”

Phụ thân đến, Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh buông Bạch Hãn Triệt ra, thị vệ đang phạt côn hai nô tài cũng lập tức ngừng tay. Bạch Tang Vận ngồi xổm xuống ôm Bạch Hãn Triệt: “Triệt nhi, không sợ.” Hạ thân hai gã thái giám bị phạt trượng bị đánh đến huyết nhục mơ hồ, Bạch Tang Vận đầu tiên là sai người dẫn hai gã đi trị thương, sau đó nghiêm nghị hỏi: “Vì sao phải đánh bọn họ?!”

Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh không trả lời, khuôn mặt giận dữ, dưỡng tử thì ôm chặt mình toàn thân phát run. Bạch Tang Vận trấn an Bạch Hãn Triệt một phen, mệnh lệnh hai vị trưởng tử theo mình trở về.

Vừa vào phòng trong tẩm cung, Bạch Tang Vận ngồi xuống ôm dưỡng tử lên trên đùi: “Phụ thân từng nói với các con, không được ỷ vào thân phận của mình làm xằng làm bậy trong cung, đánh chửi cung nhân, các con đã quên?!”

“Phụ thân, hai tên nô tài kia đáng chết, không quy không củ, nói huyên thuyên.” Không có người ngoài, Lưu Vận Tranh mở miệng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt lại mang theo vài phần âm ngoan. Lam Vận Vanh lại mắt lộ ra hung quang mà nghiêng dựa vào cạnh bàn. Khi Lưu Vận Tranh đáp lời, Bạch Hãn Triệt lại run rẩy đến lợi hại, giống như sợ bị bỏ lại, bé không ngừng nhỏ giọng kêu “Phụ thân”.

Thấy thái độ của hai nhi tử như thế, Bạch Tang Vận lại càng tức giận, nhưng ngay khi hắn chuẩn bị giáo huấn hai nhi tử, có người người chưa tới tiếng đã nói trước.”Tang Vận, đây là có chuyện gì? Sắp sang năm mới cũng không thể tức giận?” Lưu Hoài Diệp tiến vào ôm Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh vào lòng: “Vận Tranh, Vận Vanh, các con lại làm cái gì chọc phụ thân tức giận?”

Bạch Tang Vận giận dữ hỏi: “Ai lại đi mật báo cho ngươi?” Mỗi lần hắn muốn trách phạt hai đứa nhỏ, hai người này có ít nhất một người sẽ “đúng lúc” xuất hiện.

“Sao có thể kêu là mật báo chứ, ta không phải sợ chúng nó chọc tức ngươi sao? Ngươi cũng biết cơ thể mình không tốt, cũng không thể tức giận.” Lưu Hoài Diệp kéo đứa nhỏ ngồi bên người Bạch Tang Vận, “Vận Tranh, Vận Vanh, mau nói với phụ thân, hai nô tài kia rốt cuộc làm cái gì chọc giận các con như thế, phụ hoàng biết các con sẽ không tùy tiện khi dễ nô tài trong cung.”

“Phụ thân… Là lỗi của Triệt nhi, Vận Tranh cùng Vận Vanh là bởi vì Triệt nhi mới đánh người.” Bạch Hãn Triệt ôm phụ thân cúi đầu khóc nói. Bạch Tang Vận vừa nghe, trong mắt có vài phần sáng tỏ, hắn vỗ nhẹ dưỡng tử nói: “Triệt nhi, con cùng Tứ nhi đến Thái Y viện đi tìm nhị thúc, giúp phụ thân đưa cái áo choàng này cho nhị thúc của con.” Hắn gấp xong áo bông Vận phường vừa mới đưa tới cho hắn giao cho dưỡng tử: “Nói cho nhị thúc, buổi tối cùng hoàng thúc dùng cơm trong cung.”

Bạch Hãn Triệt ôm áo choàng không muốn đi, không muốn rời khỏi phụ thân, đột nhiên, phụ thân hôn bé một cái, bé tức khắc không sợ nữa, lại ôm phụ thân một hồi, lúc này mới theo Lưu Tích Tứ cùng đi tìm nhị thúc.

Bạch Hãn Triệt và Lưu Tích Tứ vừa đi, Lưu Vận Tranh liền mở miệng: “Phụ thân, hai nô tài kia nói Hãn Triệt là nghiệt chủng mẹ hắn giấu phụ hoàng sinh hạ, nói là phụ thân tâm tính thiện lương mới muốn đi dưỡng, nếu không phải là hôm nay hài nhi tình cờ đi ngang qua, hai cẩu nô tài này còn không biết sẽ nói lung tung thế nào.”

“Phụ thân, lời người nói hài nhi cùng Vận Tranh đều nhớ rõ, hai nô tài kia nếu không nói lung tung, hài nhi cũng sẽ không đánh bọn chúng.” Lam Vận Vanh tiếp tục trả lời, “Hãn Triệt là của chúng con, lần sau hài nhi lại nghe thấy ai nói lung tung, hài nhi cũng đánh hắn!” Lam Vận Vanh vì chưa đánh chết hai nô tài kia mà tiếc hận.

“Các ngươi nghĩ như vậy có thể che miệng người khác lại?” Bạch Tang Vận cả giận nói, “Lá gan Hãn Triệt vốn đã nhỏ, các ngươi ngay trước mặt nó trượng đánh người khác. Nó vốn là nghe những lời đó, lại nhìn thấy tình cảnh như vậy, các ngươi làm như thế có gì khác với hai người kia? Trong cung này không nói có mấy ngàn người, ít nhất cũng có hơn trăm người, chẳng lẽ sau này các ngươi gặp người nào liền đánh người ấy?”

“Phụ thân!” Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh không phục, bọn họ sao có thể so sánh với hai nô tài kia.

“Vận Tranh, Vận Vanh, việc này các con xử lý xác thực không ổn.” Lưu Hoài Diệp thấy Bạch Tang Vận thật sự tức giận, vội vàng lên tiếng, thấy hai nhi tử lại càng bất mãn, Lưu Hoài Diệp nháy mắt ra dấu với các bé, “Các con trước hết nghe nghe ý tứ của phụ thân đã.”

Bạch Tang Vận trừng mắt nhìn Lưu Hoài Diệp một cái, nếu không phải bọn họ, tụi nhỏ cũng sẽ không bị sủng đến tình trạng ngày hôm nay. “Vận Tranh, Vận Vanh, Hãn Triệt là dưỡng tử của phụ thân, đương nhiên sẽ có người lấy nó ra nói chuyện. Các con nếu thực sự muốn bảo vệ nó, thì ngày thường phải lấy cử chỉ huynh đệ đối đãi nó, kính nó, chỉ có các con từ trong lòng coi nó là huynh trưởng, là con của phụ thân, vậy những người khác dĩ nhiên là sẽ không nói lung tung cái gì về nó. Về phần thân thế của Hãn Triệt, mẹ của nó quả thực từng là phi tử của phụ hoàng các con, nhưng những chuyện đó không có quan hệ gì với Hãn Triệt, nguyên do trong đó chờ các con trưởng thành phụ thân sẽ cho các con biết. Nhưng đối với phụ thân mà nói, nó cùng ba huynh đệ các con giống nhau là con của phụ thân, các con đã hiểu chưa?” Bạch Tang Vận cũng không tính giấu con mình, hắn hi vọng bọn chúng có thể tiếp nhận toàn bộ của Hãn Triệt.

Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh vừa nghe vô cùng giật mình, Lưu Hoài Diệp thu được ánh mắt của Bạch Tang Vận mở miệng hỏi: “Vận Tranh, Vận Vanh, thân thế của Hãn Triệt đối với các con mà nói có gì khác biệt?”

“Không có.” Lưu Vận Tranh lập tức đáp lại, Lam Vận Vanh thì lại là ngáp một cái, lắc đầu. Hai đứa nghĩ rất đơn giản, dù sao mặc kệ mẹ của Hãn Triệt là ai, hắn đều là dưỡng tử của phụ thân, đều là của bọn họ.

“Chuyện Hãn Triệt, phụ hoàng trước kia là toàn quyền giao cho phụ thân của các con, vì thế việc này đến đó đình chỉ.” Lưu Hoài Diệp không muốn nói thêm cái gì về thân thế của Bạch Hãn Triệt.

“Vận Tranh, Vận Vanh, phụ thân không hi vọng sau này lại nhìn thấy các con vì chuyện gì đánh chửi cung nhân. Về phần lời nói lung tung kia, một là đừng làm chuyện gì để cho người ta nói huyên thuyên; hai là để cho người ta từ trong đáy lòng sẽ không muốn nói gì các con, cái này phải xem chính các con làm người xử thế ra sao.” Bạch Tang Vận vừa giáo dục nhi tử, vừa nghĩ nên như thế nào an ủi dưỡng tử, nghĩ đến đứa nhỏ tâm tư tinh tế lại mẫn cảm kia, hắn dị thường lo lắng.

Thu được ánh mắt của phụ hoàng, hai tiểu nhân hành lễ với phụ thân: “Hài nhi đã biết.” Lưu Hoài Diệp lập tức đứng dậy kéo hai nhi tử nói: “Tang Vận, ta mang Vận Tranh Vận Vanh đi ra ngoài, một hồi Hãn Triệt hẳn là sẽ trở lại.” Bạch Tang Vận gật gật đầu, Lưu Hoài Diệp mang hai nhi tử đi ngự thư phòng.

………

Vừa ra khỏi cửa, Lam Vận Vanh liền thu hồi ý buồn ngủ trên người, phẫn nộ nói: “Phụ hoàng, nếu không phải phụ thân đến đây, con định đánh chết hai nô tài kia.”

“Hừ! Hai nô tài kia không đánh sao có thể được, bằng không những nô tài khác còn không phản lại?” Lưu Vận Tranh lại trong nháy mắt ném lời nói của phụ thân ra sau tai.

Lưu Hoài Diệp thì lại là cầm tay hai nhi tử nói: “Lời này các con cũng đừng để cho phụ thân nghe được, còn có, chuyện ngày hôm nay các con trước tiên nên nhịn, đưa Hãn Triệt đi rồi hẵng trách phạt hai nô tài kia. Phụ thân yêu thương Hãn Triệt nhất, các con đánh người ngay trước mặt nó, còn không dọahỏng nó. Hơn nữa nha, nếu thật muốn chặn miệng người khác, đánh không như thế cũng không có tác dụng?” Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh lập tức mắt lộ ra hỏi thăm nhìn phụ hoàng.

Mang theo nhi tử vào ngự thư phòng, Lưu Hoài Diệp nói: “Lúc trước trong cung cũng có người nói phụ thân là nam sủng của phụ hoàng, các con có biết phụ hoàng là làm như thế nào?”

“Làm thế nào?” Hai đứa vội hỏi.

Lưu Hoài Diệp nói cho nhi tử năm đó mình là làm như thế nào, sau đó nói: “Vận Tranh, Vận Vanh, để cho người khác sợ con, không phải nói con đánh hắn một trận là được, các con phải làm cho người khác từ trong đáy lòng sợ các con. Người này nếu sợ, dĩ nhiên là sẽ quản được tốt miệng mình.” Lưu Hoài Diệp chỉ chỉ chỗ tim hai nhi tử: “Khí do tâm sinh, nơi này lợi hại, người tự nhiên cũng sẽ lợi hại, người khác cũng sẽ sợ các con; nhưng để người ta sợ không cũng không được, còn phải làm cho người ta chịu phục mới được. Biết làm thế nào đối xử với chó hoang không? Trước tiên lấy roi đánh nó một hồi, làm cho nó sợ, rồi mới bắt lấy nó đến bên người điều giáo thật tốt, làm cho nó cam tâm tình nguyện làm nô tài.” Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh còn bé nghe là chưa hiểu rõ hết, nhưng vẫn là chăm chú nhớ kỹ lời nói của phụ hoàng.

“Vận Tranh, Vận Vanh, tương lai các con một đứa kế thừa giang sơn của phụ hoàng, một đứa kế thừa Vận phường của phụ vương, đạo đế vương này, đạo khống chế này, cần phải học cho tốt. Sau này hai người các con giúp đỡ cho nhau, Huệ Diệu mới có thể càng chạy càng xa.”

“Dạ, phụ hoàng.”

Hai tiểu gia hỏa bắt đầu suy tư trong đầu, đối với hai nô tài kia, bọn chúng nên xử trí như thế nào? Lưu Hoài Diệp không quản phương pháp của hắn trái ngược với một người chút nào, hắn lo lắng nhất chính là tính tình đứa nhỏ giống người nọ, bây giờ xem ra, hắn không cần lo lắng nữa.

………

“Phụ thân…Triệt nhi…” Bạch Hãn Triệt muốn hỏi, cũng không dám hỏi.

“Triệt nhi làm sao vậy?” Trên giường, Bạch Tang Vận vỗ nhẹ dưỡng tử, đêm nay hắn bỏ lại hai nam nhân bất mãn, chuyên tâm bồi Hãn Triệt, “Phụ thân của Triệt nhi là ai?”

“Phụ thân của Triệt nhi là Bạch Tang Vận.” Bạch Hãn Triệt nắm chặt tay phụ thân.

“Vậy Triệt nhi muốn mẹ sao?” Bạch Tang Vận xoay người ôm lấy Hãn Triệt. Bạch Hãn Triệt lắc đầu: “Không muốn, Triệt nhi chỉ muốn phụ thân cùng đệ đệ.” Thế nhưng đệ đệ vì sao luôn thích khi dễ bé? Bạch Hãn Triệt chưa đầy mười tuổi không rõ.

“Triệt nhi, con đã nói phụ thân của mình là Bạch Tang Vận, vậy Triệt nhi còn sợ cái gì chứ? Phụ thân chính là thích Triệt nhi nhất, Triệt nhi hiểu chuyện hơn bọn đệ đệ, lại tri kỷ.” Nghe được phụ thân thích mình, Bạch Hãn Triệt ôm chặt phụ thân nở nụ cười.

“Phụ thân, phụ thân sẽ không bỏ lại Triệt nhi, đúng không?” Bạch Hãn Triệt không nghĩ thân thế của mình đến tột cùng là cái gì nữa, bé chỉ sợ phụ thân không cần bé.

“Phụ thân vì sao phải bỏ lại Triệt nhi? Triệt nhi, phụ thân sẽ không bỏ lại con, chờ Triệt nhi trưởng thành, phụ thân còn muốn dựa vào Triệt nhi dưỡng lão đấy.”

Trái tim hoảng loạn của Bạch Hãn Triệt rốt cuộc cũng buông xuống, khe khẽ gọi phụ thân, bé sợ cả một ngày ôm phụ thân yêu nhất ngủ. Mà một đêm này, Bạch Tang Vận cũng mãi đến khi trời hửng sáng mới nhắm mắt.
Bình Luận (0)
Comment