Tiểu Tuyết Chi Lương

Chương 12

Ban hỏa tiễn thi đầu vào, trước khi thi cuộc thi cuối cùng, nói cách khác, chỉ cần ngươi thông qua cuộc thi lên lớp, sau này không cần tiến hành cuộc thi nữa trực tiếp về nhà chơi đều được.

Cuộc thi có sức hấp dẫn cực lớn đối với những phụ huynh học sinh, tham gia cuộc thi chỉ có học sinh năm lớp sáu và ban Hỏa Tiển của trường tiểu học XX. Chỉ cần đủ điểm thì được tuyển thẳng lên trung học. Nói là cơ hội, đối với học sinh lớp năm ban Hỏa Tiển mà nói hoạt huyết lớn hơn một chút, bởi vì năm lớp sáu mặc dù không có ban Hỏa Tiễn, nhưng quả thật học sinh mười lớp chỉ mong lọt vào danh sách mười học sinh xuất sắc có hạn, mà lớp năm ban Hỏa Tiển có tổng cộng 40 người, trong đó cũng chọn ra 10 học sinh xuất sắc nhất. Còn dư lại 30 người kém hơn thì năm sau tiếp tục thi cùng với những học sinh khác là được, vẫn còn cơ hội rất lớn. Như vậy tính ra, trong số toàn bộ học sinh, được tuyển thẳng đều là học sinh Hỏa Tiển.

Cuộc thi lên lớp này rất BH (BH = bưu hãn = trâu bò), bởi vì đây là kỳ thi khảo nghiệm của nội bộ trường, cách ra đề như thế nào cũng không ai biết, vì vậy ngữ văn và số học hai môn cơ bản này dứt khoát liền bị hủy bỏ, đổi thành quốc văn và thi đấu Olympic toán học, cộng thêm một môn thi nữa là Anh văn. Nếu nói quốc văn, chính là bài thi đầy đủ tác phẩm văn cổ, Vạn Tiểu Tuyết đời trước là sinh viên khoa văn, trải qua kỳ thi tốt nghiệp trung học, quốc văn so với học sinh tiểu học là cần phải khó. Thành tích thi đấu Olimpic toán học không tồi, cô phiền nhất chính là Anh văn.

Vạn Tiểu Tuyết thật không may chính là người học Anh văn kém, kiếp trước và kiếp này thân thể vẫn là của mình, không có Tá Thi Hoàn Hồn đầu đột nhiên phát linh quang như thế, nếu như cô không may sinh ra ở các nước nói tiếng Anh, như vậy những người như cô có một tên gọi chuyên dụng: chứng khó đọc. May mắn cô được sinh ra ở Trung Quốc, không đem tiếng Anh như một môn ngữ nói, thế nhưng Vạn Tiểu Tuyết như cũ không che dấu nổi đối với Anh văn bất lực

Tuy nói học sinh tiểu học chỉ dạy Anh văn chút từ ngữ đơn giản, cùng lắm thì thuộc mấy câu đối thoại thường dùng, phần lớn lúc này ngay cả các chương trình học Anh văn của Tiểu Tuyết nêu ra cũng không được mở. Nhưng trường học của Tiểu Tuyết đã trực tiếp bỏ chế độ dạy học truyền thống, truyền dạy 《 không khí Anh văn 》. Đối với Anh văn, Tiểu Tuyết thật đúng là cảm thấy giống như là trên mây. Triệu Dận Thành về phương diện Anh ngữ thì ngược lại với Vạn Tiểu Tuyết, hắn không chỉ có năng khiếu bẩm sinh —— thông minh, đồng thời còn không có bỏ qua lúc lớn lên—— sinh ra ở Mĩ quốc. Tuy nhiên, một người có năng khiếu bẩm sinh như vậy, được dạy dỗ ở tiểu học Anh văn không lâu sau vẫn như cũ tuyệt vọng. Cuối cùng, Triệu Dận Thành nói Vạn Tiểu Tuyết: “ Hay là cậu thử gian lận đi, có lẽ sẽ được.”

Vạn Tiểu Tuyết không thể chấp nhận tương lai có thể so với Chi Lương cùng Triệu Dận Thành thấp hơn một bậc được, nhưng thiên phú của cô trong Anh văn gần như bằng không. Lúc này, Chi Lương lại cung cấp một biện pháp: “Học bằng cách nhớ đi.”

Suy nghĩ một chút, hình như cũng chỉ có cách đó thôi. Chi Lương nói Anh văn của tiểu học sẽ không quá khó khăn, trừ khả năng nghe, từ đơn, câu ở ngoài, Vạn Tiểu Tuyết chỉ có cửa ải ngữ pháp này là khó trôi. Bất đắc dĩ, đời trước ngữ pháp Anh văn của Vạn Tiểu Tuyết bị hổng một lỗ to. Phương pháp học tập của Vạn Tiểu Tuyết cho tới bây giờ không có mạch lạc, theo lời như lời mọi người chính là không học tập nữa, muốn cho cô ở trong đầu sắp xếp lại các câu trọng điểm không bằng trực tiếp bảo cô thuộc hết cả quyển sách.

Tối hôm đó, sau Vạn Tiểu Tuyết khẩn cấp làm hết tất cả bài tập, bắt đầu hướng tới trên bàn học làm thâu đêm, chỉ cầu có thể học thuộc được mấy từ đơn, mấy đoạn chữ viết. Nếu như không để ý thân thể Vạn Tiểu Tuyết chưa phát triển, đa số mọi người đều cho là nhà cô có ba sinh viên tốt nghiệp. Vạn Tiểu Tuyết tập trung tinh thần thuộc nhiều từ đơn, cô trực tiếp buông tha cho ngữ pháp rồi, vì vậy khi mẹ đi tới sau lưng cô, cô mới phát hiện.

“Làm gì đó, chăm chỉ học tập như vậy?” Mẹ có chút đau lòng, Tiểu Tuyết dù sao mới lớp năm, đã bị ép học thành như vậy. Không quan tâm, vấn đề Vạn Tiểu Tuyết quan tâm căn bản không phải có thể hay không và được trường trung học đứng đầu, mà là không muốn so với Chi Lương thấp hơn một lớp.

“Thuộc từ đơn mà.” Vạn Tiểu Tuyết ngẩng đầu nhìn vào mắt mẹ, sau đó lập tức lại cúi đầu trở về giữa đại dương từ đơn Anh văn.

“Cái này cho con?” Mẹ đưa tới một quyển vở nhỏ.

“Cái gì thế ạ?”

“Tiểu Lương vừa mang đến, nhờ mẹ đưa cho con.” Mẹ đem quyển vở giao cho Vạn Tiểu Tuyết xong liền đi ra ngoài, đóng cửa vẫn không quên dặn dò: ”Ngủ sớm một chút đi, còn nhỏ mà đã ngủ muộn hơn cha con rồi.” ( cha mỗi ngày mười giờ rưỡi, Tiểu Tuyết bị quy định chín giờ rưỡi ngủ. )

Tiểu Tuyết dạ một tiếng, thấy mẹ đóng cửa lại rồi, liền mở quyển sách chi Lương đưa tới. Tiểu Tuyết đại khái đoán được là bản ghi chép, nhưng cô nhớ Chi Lương chưa từng có thói quen ghi chép?

Mở ra vừa nhìn, Tiểu Tuyết liền vui vẻ, đây chính là bản ghi chép a, hoàn toàn chính là đề cương chứ sao. Sớm đã có lời đồn nói về đề thi Anh văn trường tiểu học, là thầy giáo trung học số một ra đề , các thầy giáo cũng phát qua mấy bộ bài thi đợt trước cho các cô làm, nhưng là tài liệu vẫn còn quá ít. Bản ghi chép của Chi Lương cũng chỉ có chừng mười tờ, ngay cả một phần ba quyển sách cũng chưa tới, lại toàn là đề gốc. Vạn Tiểu Tuyết không biết Chi Lương cho cô cái quyển sách này cụ thể là ý gì, chẳng lẽ là để cho cô học thuộc hết? Tiểu Tuyết quyết định sáng sớm ngày mai ngày hỏi thêm hắn một cái.

Sáng sớm ngày thứ hai, Vạn Tiểu Tuyết trực tiếp chạy đi gõ cửa phòng Chi Lương, thường ngày luôn là Chi Lương ở dưới lầu đợi cô , hôm nay bởi vì gấp gáp muốn biết chuyện quyển sách kia, Vạn Tiểu Tuyết động tác lưu loát chuẩn bị rửa mặt.

Hai người mới vừa xuống lầu, Vạn Tiểu Tuyết lại hỏi: “Quyển sách ngươi cho ta chính xác là để làm gì a?”

“. . . . . .” vẻ mặt Chi Lương lúc này nhìn thật ngu ngốc.

“Cái đó, không phải cậu định để cho tớ học thuộc chứ, nhiều như vậy. . . . . .” Thật ra thì đã rất ít rồi, Chi Lương cho đều là đề, mười mấy tờ viết lên cũng là ba hoặc bốn bài trọng điểm, so với con mắt của Tiểu Tuyết tuyệt đối là một quyển sách tốt.

“Đưa quyển sách kia cho ta.” Chi Lương nói.

Vạn Tiểu Tuyết ngoan ngoãn từ trong túi xách đem quyển sách đưa tới.

“Đưa tớ chiếc bút.”

Vạn Tiểu Tuyết lại từ trong túi xách luyến tiếc lấy ra chiếc bút hình dưa hấu to.

Chi Lương ở trên quyển vở viết viết một vài chỗ, Vạn Tiểu Tuyết nghĩ tới chẳng lẽ là viết các câu trọng điểm?

Nhưng là, Chi Lương đồng học không có viết cho Vạn Tiểu Tuyết bất kỳ trọng điểm nào, bởi vì trên quyển sách này của hắn đã là trọng điểm rồi, hắn chỉ có thể rất bất đắc dĩ sắp xếp một chút những vấn đề không nặng lắm, dùng cái này giảm bớt gánh nặng cho Vạn Tiểu Tuyết đầu gỗ kia. Lấy xong rồi lại lần nữa đem quyển sách đưa cho Vạn Tiểu Tuyết: “Bố tớ có một người bạn có con học trường tiểu học XX.”

“Ha ha, cám ơn cậu.” Trong lòng Tiểu Tuyết biết, cha Chi lương tuyệt đối không vui khi con trai mình giúp đỡ người khác bằng “đường tắt”, lập tức thật lòng cảm tạ Chi Lương.

“Không có gì.” Khóe miệng Chi Lương khẽ giơ lên, biểu hiện tâm tình của cậu rất tốt. Thực không biết cha Chi Lương chỉ vì hắn tìm tới một xấp dày bài thi, Chi Lương lại từ một xấp bài thi chọn lựa ra loại đề sẽ xuất hiện, sửa sang lại thành sách. ( Vạn Tiểu Tuyết cho là cha Chi Lương mang cho con trai của mình cuốn sách này, không biết trong tay cô cầm chính là quyển sách mà Chi Lương cẩn thận biên soạn ra, thế gian chỉ có một bản O(╯□╰)o)

Cuộc thi lên lớp đang yên lặng mà không khí đã khẩn trương. Chi Lương cùng với Triệu Dận Thành dĩ nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, Vạn Tiểu Tuyết cũng gần cuối cuộc thi chạy nước rút sau đó đã được như nguyện được tuyển thẳng vào trung học.

Kết quả Cuộc thi sau khi đưa ra, một nhà Vạn Tiểu Tuyết thật vui mừng. Mụ mụ liên tục hơn một tuần lễ mỗi bữa ăn cũng làm phải làm một bàn đầy các món Tiểu Tuyết thích ăn, cha Vạn Tiểu Tuyết càng thêm khoa trương gặp người liền khen con gái mình thông minh khả ái. Mời khách ăn cơm, đi thăm bạn bè là không tránh khỏi, Vạn Tiểu Tuyết bị ép buộc, cảm thấy cha mẹ làm quá mức, không phải là bay lên cấp trung học đệ nhất thôi sao, thế nào không thấy một nhà Chi Lương bị ép buộc đây. Thực không biết, Vạn Tiểu Tuyết cùng Chi lương bên trái hàng xóm bên phải bỏ giữa sớm đã bị phân chia thành không cùng đẳng cấp, Chi Lương tuyển thẳng vào trung học đệ nhất đó là chuyện thực, Vạn Tiểu Tuyết được tuyển thẳng chỉ có thể nói là mèo mù vớ được cá rán. Trùng sinh những năm này, Vạn Tiểu Tuyết ỷ vào mình là người trưởng thành thông minh, tự cho là đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, ở tại giữa quê nhà, nàng nhiều lắm chỉ được xem là cơ trí khả ái. Phải biết, mặc dù Vạn Tiểu Tuyết vừa được hai mươi lăm tuổi, đơn thuần ngây thơ từ này dùng để hình dung nàng cũng không sai.

Tóm lại, Vạn Tiểu Tuyết thi xong liền hoàn toàn dễ dàng, nếu nói chấp nhận giáo dục S chính là như vậy, trong trường học học được điều gì đó vĩnh viễn không tiến vào được cuộc sống, loại hoàn cảnh này học được cái gì thì cứng rắn mà đến thoải mái mà đi, Vạn Tiểu Tuyết giải thích điểm này rất tốt. Cùng cô ngược lại, cuộc thi đi qua Chi Lương trôi qua vẫn như cũ khổ cực, bởi vì là học sinh tuyển thẳng thậm chí có thể không hề đi trường học tham gia sau cuộc thi cuối kỳ nữa, phần lớn lựa chọn trước rời đi trường học bắt đầu cuộc sống nghỉ hè, Chi Lương không chút ngoài ý muốn là người đầu tiên tiến vào bi thảm nghỉ hè, nội dung an bài như sau: Thứ hai đến thứ tư, thi đấu Olympic toán học; thứ năm, thứ sáu học Anh văn; thứ bảy buổi sáng học Piano; chủ nhật phải lấy một ngày nghỉ ngơi ở nhà làm tác nghiệp. Kể từ khi biết Chi Lương nếu nói sau kế hoạch kỳ nghỉ hè, Vạn Tiểu Tuyết sinh ra một loại gọi là cảm xúc nhất đau lòng, vì vậy khó có được hướng lão mẹ thỉnh cầu cho đi học Piano, mẹ gật nhẹ lập tức đồng ý. Vạn Tiểu Tuyết nghĩ qua, Anh văn là khắc tinh của cô, thi đấu Olympic toán học là thuộc lĩnh vực của Chi Lương, Piano cô tự hỏi trước kia có chút cơ sở ( còn nhớ rõ vạn Tiểu Tuyết học qua đàn điện tử sao ^_^), cho nên liền chọn Piano, thật ra thì trong tiềm thức, Vạn Tiểu Tuyết vẫn như cũ không có quên âm nhạc là mơ ước của cô.
Bình Luận (0)
Comment