Tiêu Vương

Chương 1.3

Edit: Hamano Michiyo(Momo)

Nguồn: Tử Vi Các

Nguyệt mi đảo là một đảo nhỏ bốn phía đều là biển, dân trên đảo ước tính có trăm người, đều dựa vào đánh cá mà kiếm sống, nam đinh trên đảo năm này tháng nọ đều ở trên biển kiếm ăn, còn lại không phải là phụ nhụ chính là lão nhân.

(Momo: giải thích tẹo, nam đinh là con trai trên 18 tuổi, phụ nhụ là phụ nữ và trẻ nhỏ^^)

Gia tộc Mộc thị là đại gia tộc đứng đầu Nguyệt Mi đảo, đương gia của nhà này cũng luôn là người kiêm nhiệm thân phận đảo chủ, hiện tại là do Mộc Đường Phong tiếp nối.

Nguyệt Mi đảo vốn là một hòn đảo nhỏ hiền hòa yên vui, nhưng hai mươi năm trước, Mộc Đường Phong bái sư học nghệ trở về, hơn nữa cưới về người vợ Nguyễn Tinh Trúc xinh đẹp sau liền bắt đầu nổi lên sóng gió.

Mộc Đường Phong và Nguyễn Tinh Trúc thật lòng yêu nhau, cho nên kết làm cành liền, nhưng cô ả Chu Lan Tâm luôn một lòng ái mộ Mộc Đường Phong thấy sư muội của mình đoạt đi mất người yêu liền không cam chịu, gây đủ thứ chuyện trên Nguyệt Mi đảo.

Cho đến bây giờ, chuyện đã qua hơn hai mươi năm, con gái của Mộc Đường Phong cùng Nguyễn Tinh Trúc đều đã sớm trưởng thành mà Chu Lan Tâm vẫn cố trăm phương nghìn kế muốn trừ bỏ sư muội của mình.

Thật đáng buồn sao, năm đó Chu Lan Tâm muốn dùng độc hại chết Nguyễn Tinh Trúc, không ngờ cuối cùng lại sai sót ngẫu nhiên khiến cho Mộc Đường Phong trúng phải làm nửa người dưới tê liệt, cả nửa đời sau này đều chỉ có thể trải qua ở trên giường.

Nguyễn Tinh Trúc từ nhỏ đã không có khiếu luyện võ, chỉ biết một ít công phu phòng thân cơ bản, sau khi Chu Lan Tâm dùng kế hại Mộc Đường Phong tàn phế rồi liền muốn nhân cơ hội này xâm chiếm Nguyệt Mi đảo, giam lỏng mẹ con Nguyễn Tinh Trúc để Mộc Đường Phong thống khổ cả đời.

Sao ngờ được, Mộc La Toa cùng Mộc Uyển Toa võ công kế tục Mộc Đường Phong, cùng những tỷ muội thân cận bên cạnh làm hộ vệ cũng như cánh tay đắc lực khiến cho mỗi lần Chu Lan Tâm tập kích đều không thể làm gì nổi.

Không nghĩ tới, lần này đám người Mộc La Toa ở trên Nguyệt Mi đảo bị thủ hạ của Chu Lan Tâm bức lui đến phòng tuyến hải vực, may nhờ có người thổi tiêu thần bí kia tương trợ, nếu không Nguyệt Mi đảo nhất định sẽ thất thủ.

Bảy người vừa bước vào Mộc Gia Trang, quản sự Dương bá liền mang vẻ mặt lo lắng lao đến tiếp đón.

“Tiểu thư, may mắn mọi người đều không sao, đảo chủ cùng đảo chủ phu nhân rất lo lắng cho mọi người.” Thấy các nàng bình yên vô sự, thần sắc của ông hòa hoãn đi không ít.

“ Ta cùng Uyển Toa sẽ đi thăm cha nương bây giờ.” Mộc La Toa nhìn muội muội gật đầu, sau đó quay lại nói với đám chị em tốt của mình: “Mẫn Nhi, mọi người đều đi xuống nghỉ ngơi đi, vất vẻ một hồi rồi, ai cũng đều mệt mỏi cả.”

“Được, La Toa tỉ.”

Nói xong, hai chị em liền hướng gian lầu phía sau đi tới.

∞∞∞∞∞∞∞∞∞

“La Toa, Uyển Toa, các con đều không sao cả, nương an tâm rồi.” Một thiếu phụ xinh đẹp, giọng điệu dịu dàng động lòng người cất tiếng, thấy các nàng liền vui mừng nói.

“Cha đã ngủ chưa ạh?” Mộc La Toa liếc mắt nhìn vào nội thất bên trong.

Nguyễn Tinh Trúc lắc đầu, khuôn mặt xinh đẹp hiện ra một tia sầu lo. “Cha con biết Chu Lan Tâm lại phái người đến quấy rối nên tâm tình chịu ảnh hưởng không ít.”

“Con đi vào thăm cha một chút.” Mộc La Toa quan tâm nói.

“Muội cũng đi.” Con ngươi đen láy linh hoạt động lòng người của Mộc Uyển Toa nhanh như chớp chuyển động, nàng từ bé đã hoạt bát đáng yêu, luôn luôn lấy lời nói của tỷ tỷ làm điểm xuất phát và nơi quy tụ.

Nguyễn Tinh Trúc đưa hai tỷ muội đi vào gian trong, một người đàn ông trung niên đang tựa vào đầu giường, thấy các nàng tiến vào, ánh mắt đột nhiên sáng ngời có lực, không có chút bệnh trạng nào của kẻ ốm yếu nên có.

“La Toa, nhìn thấy các con không có việc gì, cha an tâm rồi, nếu không phải cha là cái người tàn phế sẽ không để cho con cùng Uyển Toa xuất đầu lộ diện, vì dân trên đảo cũng vì cha mà bảo vệ cái ghế đảo chủ này.” Nói đến đây, con mắt tinh nhuệ của Mộc Đường Phong có chút ảm đạm.

“Cha, người đừng nói như vậy, con là nữ nhi của người, vì người phân ưu giải lao cũng là việc nên làm mà.” Trong mắt Mộc La Toa đã hàm chứa lệ quang.

“Lần sau có lẽ sẽ không dễ dàng đối phó như vậy nữa.” Mộc Đường Phong biết, Chu Lan Tâm sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ như vậy, chỉ cần nghĩ đến đó, tâm tình của ông liền không thể nào thoải mái được.

Mộc La Toa thấy thế, chần chờ không biết có nên đem chuyện về nam nhân mang mặt nạ màu bạc kia giúp các nàng đánh lui kẻ địch nói ra hay không.

Phụ thân là đảo chủ tốt, cũng là một trượng phu có trách nhiệm, một người cha gương mẫu, tuy rằng ông không thể cử động được nhưng đối với mọi chuyện lớn nhỏ trên đảo đều quan tâm xử lí chu toàn, tận tâm tận lực. Ông cho rằng thân thể của mình tuy tàn, nhưng tâm và ý nghĩ thì không thể tàn được.

Cha đối với nương luôn là tình nồng thắm thiết, đối với tỷ muội các nàng lại từ ái hiền hoà, cũng không đem cảm xúc cá nhân trút lên người kẻ khác, luôn một mình yên lặng chịu đựng.

Do dự trong chốc lát, Mộc La Toa quyết định vẫn là không nói thì hơn, bởi vì nàng cùng nam tử thần bí khó dò kia, có lẽ không còn có ngày gặp mặt.

“Cha, đừng nghĩ nhiều như vậy, người mau nghỉ ngơi đi! La Toa nhất định sẽ giúp người, tuyệt không để cho Nguyệt Mi đảo rơi vào trong tay Chu Lan Tâm.”

Lời hứa kiên định của Mộc La Toa làm cho Mộc Đường Phong hết sức vui mừng, nhưng cũng làm cho ông có chút lo lắng, đứa nhỏ này đem mọi gánh nặng đổ hết lên người mình như thế, ngày một trở nên đạm mạc hơn, thời thanh xuân của tuổi hai mươi mốt đều bị người cha già này liên luỵ.

“Con cũng đi nghỉ ngơi đi! Uyển Toa, con cùng tỷ tỷ ra ngoài đi.” Mộc Đường Phong than nhẹ một tiếng nói.

Ra khỏi phòng cha mẹ, Mộc La Toa cùng Mộc Uyển Toa tách ra, tự trở về phòng của chính mình.

∞∞∞∞∞∞∞∞∞

“Đảo chủ, mấy ngày nay vì chuyện của Nguyệt Mi đảo mà đã liên tục mấy đêm không thể an ổn yên giấc, sau đó liền theo dõi chuyện ở đại lao từ bọn thuộc hạ, ta tin tưởng cái nữ nhân Chu Lan Tâm kia tạm thời sẽ không phái người đi quấy rầy bọn họ nữa đâu.”

Một nam tử mặc quần áo xanh đen nói chuyện với một người khác đang dựa lưng trên ghế, mang một chiếc mặt nạ màu bạc.

Nam tử mang mặt nạ bạc không nói gì, trong đại sảnh có hơn mười người chỉ biết im lặng nín thở, trước khi đảo chủ lên tiếng không dám nhiều lời câu nào.

Giang Nhược Viễn nhìn về phía thủ hạ trung thành và tận tâm đang đứng bên cạnh mình, tâm tư lại trôi dần về bóng dáng của nữ nhân xinh đẹp bất ngờ gặp gỡ ở buổi chiều hôm qua. Dung mạo của nàng làm cho hắn nhớ tới người mà hắn từng yêu, nhưng hắn biết, đó không phải là nàng.

Giang Nhược Viễn sâu kín thở dài một hơi, suy nghĩ lại lời thủ hạ nói ban nãy, chậm rãi lên tiếng: “Thuỵ Phúc, chuyện này liền nhờ ngươi vậy.”

Giúp Nguyệt Mi đảo là nhiệm vụ mà sư phụ đã công đạo cho hắn, hắn đã phái Thuỵ Phúc đi điều tra chân tướng mọi chuyện rõ ràng, tin tưởng Thuỵ Phúc thay thế mình thực hiện là vô cùng thoả đáng.

“Thụy Phúc nhất định sẽ không phụ nhờ vả của đảo vương.” Hắn hy vọng như vậy có thể làm cho đảo chủ cùng tiểu thư có thể ở bên nhau nhiều hơn một chút.

Mới nghĩ như vậy, bất ngờ một người đàn bà vội vàng chạy tới, vẻ mặt lo lắng nói với Giang Nhược Viễn: “Đảo chủ, không hay rồi, tiểu thư nhốt mình trong phòng đã gần một ngày, không cho bất luận kẻ nào đi vào, cũng không ăn cái gì, như vậy làm sao có thể chống chọi được?”

Giang Nhược Viễn nhìn bà vú liếc mắt một cái, câu nào cũng không nói, chỉ im lặng suy nghĩ xa xôi.

Hành động của hắn làm cho mọi người chỉ có thể đứng một chỗ mà lo lắng, không biết nên làm như thế nào cho phải.

Tiểu thư tuy rằng chỉ có mười tuổi nhưng bộ dạng đã thanh tú xinh đẹp, cực kỳ giống đảo chủ, đáng tiếc, bảy năm trước đây, cũng chính là lúc nàng tròn ba tuổi, phải chứng kiến câu chuyện bi thảm đó, tính tình liền thay đổi, không muốn tiếp cận bất luận kẻ nào, đem chính mình phong bế lại, không muốn mở lòng với bất kỳ ai.

Mà Giang Nhược Viễn sau khi biết được nữ nhân mà mình âu yếm đã phải chết thảm cũng phong bế chính mình trong thế giới đau thương và tưởng niệm, chưa bao giờ quan tâm quá đến nữ nhi của bản thân, vì thế tạo nên tính cách của tiểu thư bây giờ.

Trong đầu Giang Nhược Viễn đột nhiên thoáng hiện qua hình bóng cô gái có gương mặt trẻ con, cùng với nữ nhi nhu thuận mà thâm trầm im lặng, sau đó bỗng hiện lên gương mặt xinh đẹp của Mộc La Toa.

Hắn bỗng nhiên đứng lên, nhanh chóng đi đến viện ở sau nhà, trong lòng âm thầm quyết định mà hắn không hề biết nó sẽ làm đảo điên cuộc sống của mình sau này.

Mọi người thấy hắn đi về phía nhà sau thì không khỏi vui mừng, bây giờ cũng là lúc đảo chủ nên làm tròn trách nhiệm của một người cha rồi, bằng không tiểu thư còn nhỏ như vậy sẽ phải làm sao mà lớn lên ah?

Bọn họ chân thành hy vọng có người đến để giải cứu tiểu thư cùng đảo chủ ra khỏi nỗi đau thương trong quá khứ này.
Bình Luận (0)
Comment