Tiêu Vương

Chương 6.1

Edit: Hamano Michiyo(Momo)

Nguồn: Tử Vi Các

Bọn họ đi vào chuồng ngựa, người chăm ngựa lập tức tiến lên vội vàng chào đón, trên mặt còn có thể thấy được cả nét kinh ngạc vạn phần. Bởi vì bình thường đảo chủ luôn đến đây một mình, hôm nay tự nhiên lại mang theo cả thê tử lẫn nữ nhi, hắn làm sao không kinh ngạc cho được chứ?

“Đảo chủ?” Gã sai vặt cung kính chờ chỉ thị của Giang Nhược Viễn.

“Mang con ngựa mẹ màu trắng cùng con ngựa nhỏ màu rám nắng kia lại đây.”

“Vâng.”

Gã sai vặt nhanh chóng đem từ trong chuồng ra ba con ngựa, một con tuấn mã màu đen cao lớn ngẩng đầu tiêu sái bước đi ở phía trước, sau đó là con ngựa mẹ có bộ lông trắng muốt so với tuấn mã kia nhu thuận hơn nhiều, nhưng ánh mắt rực sáng không thua kém gì chú ngựa đực kia cả. Cuối cùng là một chú ngựa nhỏ trông vô cùng đáng yêu, Tiểu Trúc vừa nhìn thấy liền nhảy nhót chạy lên sờ sờ đầu Tiểu Mã(con ngựa nhỏ), vuốt ve bộ lông mềm mại bóng loáng của nó. “A! Phụ thân, nó thật là đáng yêu!”

“Nếu con đã thích nó như vậy, con ngựa này phụ thân đưa cho con, thế nào?”

“Oa! Cám ơn phụ thân!” Tiểu Trúc cao hứng vươn hai tay ôm chầm lấy cái cổ rám nắng của Tiểu Mã, vui vẻ nhảy nhót không ngừng.

“Chúng ta mau đi cưỡi ngựa hóng gió đi thôi.” Tiểu Trúc khẩn cấp thúc giục hai người.

Giang Nhược Viễn nhìn thấy gương mặt nữ nhi sáng bừng lên, hạnh phúc dào dạt, đáy lòng cảm giác như có một dòng nước ấm đang từ từ chảy qua, dòng nước ấm này chính là hạnh phúc sao?

Hắn lắc đầu ý bảo gã sai vặt giúp Tiểu Trúc lên ngựa, còn hắn xoay người muốn hỗ trợ Mộc La Toa nhưng thấy nàng đã một cước leo lên lưng ngựa, an vị trên đó hết sức đường hoàng.

Động tác của nàng thông thuận lưu loát, liền mạch dễ dàng, có thể thấy được nàng đối với việc cưỡi ngựa vô cùng thuần thục.

Thấy hai người đều đã thuận lợi lên ngựa, hắn cũng nhanh chóng nhảy lên theo, nhẹ nhàng thúc một cái, tuấn mã tiêu sái chậm rãi chạy đi.

Ba con ngựa, một trước hai sau chạy ra khỏi khu vực nuôi, tiến vào thảo nguyên xanh tươi, đồng cỏ mướt mát, Mộc La Toa vui sướng giục ngựa chạy như điên, hưởng thụ ngự mã quý hiếm, làn gió thổi phần phật bên tai khiến nàng cảm thấy hết sức tuyệt vời, những tiếng cười như chuông bạc từ miệng cứ thế vang lên không ngừng.

Sau đó, nàng lại giục ngựa chạy vòng quanh hai cha con Tiểu Trúc khiến cô bé thét chói tai liên tục.

Ba người bắt đầu đùa giỡn, trêu chọc nhau, đến tận khi Mộc La Toa cùng Tiểu Trúc mệt mỏi chịu không nổi mới dừng lại, hai người xuống ngựa, tùy ý để nó dạo chơi thẩn thơ, nhấm nháp cỏ xanh còn bọn họ thì vui vẻ ngã xuống mặt cỏ nghỉ ngơi một lát.

Giang Nhược Viễn cùng xuống ngựa, ngồi xuống chỗ hai người đang nằm.

Tiểu Trúc đột nhiên nhảy dựng lên, bổ nhào vào trên người hắn, cười vui vẻ làm nũng nói: “Phụ thân, người bỏ mặt nạ ra đi mà, được không~ ”

Trước kia phụ thân rất ít cùng cô bé nói chuyện, cũng hiếm khi cùng bé đi chơi, trên người lúc nào cũng mang theo hơi thở lạnh lẽo khiến bé không dám tiếp cận, nhưng bây giờ mọi thứ đã không còn giống như lúc trước nữa rồi.

Mộc la toa ngạc nhiên nhìn Tiểu Trúc, lại đem ánh mắt chuyển sang hướng chồng mình, phát hiện quả nhiên toàn thân hắn đều buộc chặt, căng cứng lại.

“Phụ thân, con muốn nhìn người, con muốn biết bộ dạng phụ thân của mình như thế nào mà–”

Ánh mắt của bé hết sức mong mỏi cùng chờ đợi làm Mộc La Toa nhìn mà đau lòng, sau đó nàng ngừng thở, nhìn hắn thật sự đem mặt nạ bỏ xuống, đặt ở bên hông.

Ánh mắt chuyên chú ngắm đứa con gái mình chưa từng nhìn kỹ trước mặt, bàn tay nhỏ bé mềm mại đang gắt gao ôm cổ hắn, ánh mắt trong veo giống hệt như hắn ngày trước, thần bí mà sáng rọi.

Khuôn mặt xinh đẹp nho nhỏ có vài nét giống hắn, cảm giác hệt như nhìn thấy mặt của mình vậy, hắn vươn tay vuốt ve làn da mềm mại kia, cảm xúc trong lòng trở nên vô cùng nhộn nhạo.

“Phụ thân! Bộ dạng của người giống con như đúc!” Tiểu Trúc tán thưởng nói, cũng cảm nhận được kích động trong lòng phụ thân, bé liền ôm chặt lấy thân thể cường tráng của cha, đột ngột nói: “Phụ thân! Người nhất định sẽ bảo vệ con, đúng không?”

Tuy rằng cảm thấy khá kỳ quái với yêu cầu bất thình lình này của con gái, nhưng Giang Nhược Viễn vẫn đồng ý.

Tiểu Trúc nghe vậy liền ngẩng đầu lên, cặp mắt to tròn, sáng trong nói: “Vậy người cũng nhất định phải bảo vệ Toa Toa nương, không thể để cho nàng bị khi dễ giống nương của con, cuối cùng không thể nào về được, được không?”

Lời của bé làm Mộc La Toa cảm thấy kinh ngạc, mà Giang Nhược Viễn nghe thấy những lời này, biểu tình trên mặt hết sức khó tin, hành vi cũng trở nên kích động lạ thường.

Hắn nắm chặt lấy bả vai của Tiểu Trúc: “Con biết nương của con là do ai giết chết sao?” Ánh mắt của hắn hừng hực lửa cháy, cảm xúc cũng bộc phát không kiềm chế được.

Tiểu Trúc bị dọa sợ, kinh hoảng kêu ầm lên, Mộc La Toa vội vàng chạy tới ôm cô bé vào trong lòng mình.

“Nhược Viễn, chàng dọa Tiểu Trúc rồi, bình tĩnh một chút.” Nói rồi, nàng cúi người xuống dỗ dành Tiểu Trúc.

Nhìn ánh mắt chờ đợi của phụ thân, cảm xúc cũng không còn cuồng nộ như khi nãy, Tiểu Trúc mới chậm rãi đem sự tình nói ra, giọng điệu vẫn còn mang chút sợ hãi.

“Hôm ấy phụ thân không ở nhà, con ở cùng nương trong phòng, nương dỗ con ngủ, sau đó đột nhiên có người gõ cửa, nương ra mở cửa, con không biết người đó là ai, nhưng nương nói chuyện cùng người đó rất lâu, giống như quen biết nhau vậy. Sau đó hai người chẳng biết vì sao lại cãi nhau, ầm ỹ lên. Rồi ánh nến bị một trận gió lạ thổi đến dập tắt, nương đột nhiên bị đầy vào trong, một đám người mặt đen thùi cũng tiến vào theo.”

“Nương chống trả lại hắn, rồi đẩy được kẻ đó ra ngoài, nhưng bọn hắn quyết không buông tha. Người che mặt ấy dùng đao chém nương bị thương, nương vì bảo hộ cho sự an toàn của con nên cố sức che chắn, cả đêm con trốn dưới gầm giường cho đến khi phụ thân tiến vào. Con còn nhớ rất rõ ràng đêm đó, có một người tiến đến gần giường của con, trên người kẻ đó có mùi hương rất đặc biệt, nếu có thể ngửi lại lần nữa, con nhất định biết kẻ đó là ai… ”

Lời của Tiểu Trúc làm cho hy vọng vừa nhen nhóm trong lòng Giang Nhược Viễn liền vụt tắt.

Mộc La Toa đặt tay lên trên lưng hắn: “Thì ra vợ trước của chàng là bị người ta giết chết sao?”

Giang Nhược Viễn nhìn nàng một cái: “Nếu nàng đã biết được chuyện này, ta cũng không cần thiết phải giấu giếm đoạn kí ức đau thương đã qua kia nữa.”

Mọi tâm tư của Mộc La Toa đều đem đặt lên trên người hắn, nàng thật sự muốn biết nguyên nhân vì sao trên người hắn luôn mang theo sự đau thương trầm trọng như vậy.

“Ta và Minh Tuyết vốn là thanh mai trúc mã với nhau, tình cảm của hai người cũng rất ổn định, vì thế tự nhiên đến năm mười tám tuổi liền bái đường thành thân.” Ánh mắt của hắn thâm thúy mà sâu thẳm như đang đắm chìm vào trong dòng chảy của hồi ức.

Minh Tuyết là một người con gái thiện lương, thiên chân lại nhu nhược khiến hắn sinh ra sự ham muốn được che chở cho nàng, mà Minh Tuyết cũng luôn luôn chăm sóc hắn chu đáo.

“Một năm sau đó, Minh Tuyết sinh hạ Tiểu Trúc, đồng thời ta cũng bắt đầu tiếp nhận trọng trách trở thành đảo chủ nơi này, khi đó ta vì an toàn cùng cuộc sống bình yên của cư dân trên đảo, lúc nào cũng làm việc đến nửa đêm, nàng ấy cũng không oán trách, không đòi hỏi, luôn yên lặng thừa nhận.”

Nhắc về quá khứ xưa, biểu tình trên mặt hắn giãn ra rất nhiều, thân thể cũng không còn buộc chặt như lúc nãy nữa khiến Mộc La Toa bỗng cảm thấy hâm mộ người con gái tên Minh Tuyết kia. Nàng ấy lúc nào cũng ở trong lòng của Nhược Viễn, thậm chí chàng còn vì nàng mà biến thành kẻ lạnh lùng, xa cách kẻ khác như ngày hôm nay.

Hắn càng nói nhiều về Minh Tuyết hơn, ánh mắt thâm tình, giọng điệu ôn nhu, tất cả đều khiến cho Mộc La Toa càng cảm thấy mình không có cách nào tiến vào trái tim của hắn được.

“Từ khi Tiểu Trúc sinh ra đến năm nó ba tuổi, ba năm này, công việc ở đảo vô cùng bận rộn, đôi khi có việc quan trọng phải làm đến tận sáng sớm hôm sau mới có thể trở về. Đêm đó, đột nhiên có người đến báo, miền Tây của đảo xảy ra đại hỏa, nơi đó có khá nhiều ngư dân, ta vì gấp rút muốn cứu người, không thể không đi ra khỏi nhà.”

“Khi ta chạy tới nơi đó thì mới phát hiện đó chỉ là một đám cháy nhỏ ở ven đường mà thôi, căn bản không có ai bị mắc kẹt trong lửa cả, nhưng lúc ta về đến nhà liền nhìn thấy Minh Tuyết ngã vào trong vũng máu, còn Tiểu Trúc đang trốn trong gầm giường kinh sợ vô cùng, sau đó con bé cũng không bao giờ mở miệng nói chuyện nữa. ”

Nhắc đến chuyện cũ bi thương ngày xưa, hai tay hắn nắm chặt thành đấm, ánh mắt phẫn nộ không thôi: “Càng làm cho ta tức giận hơn là, bảy năm rồi, ta có tra thế nào cũng không ra kẻ đã giết hại Minh Tuyết, để cho hung thủ nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật bảy năm, không thể vì nàng mà báo thù rửa hận được.”

“Nhược Viễn, đây nhất định là một âm mưu, hung thủ dùng kế điệu hổ ly sơn dụ chàng đi ra khỏi nhà. Hắn có thể giết Minh Tuyết được như vậy mà không khiến người khác chú ý, chắc chắn đó là người quen của chàng, hoặc là kẻ đã quen thuộc với địa hình bên trong phủ mới có thể dễ dàng thực hiện được.”

Lời nói của Mộc La Toa khiến Giang Nhược Viễn chú ý đến, hắn cho tới bây giờ đều không nghĩ hung thủ sẽ là người mà mình quen biết, vẫn cứ cho rằng đó là kẻ địch gây ra, vì cũng cố an toàn cùng với quét sạch lục đục trong nội bộ của đảo, hắn tạo ra không ít kẻ thù, cho nên mới luôn nghĩ rằng hung thủ là kẻ địch của mình ra tay với thê tử của hắn.

“Ý của nàng là, hung thủ có thể là kẻ mà ta cùng Minh Tuyết đều quen sao?”

Mộc La Toa gật gật đầu. “Chàng đừng quá thất vọng, ít nhất Tiểu Trúc cũng để lại chút ít manh mối mà.”

“Nhưng không biết hung thủ là ai, ta cũng chẳng có tài cán gì, chúng ta chỉ có thể chờ đợi.”

Mộc La Toa chợt hỏi: “Vậy vì sao chàng lúc nào cũng mang mặt nạ?”

“Bởi vì ta có một thân võ nghệ cao cường mà vẫn không có cách nào bảo vệ thê tử của mình, đeo mặt nạ này bởi vì ta không còn mặt mũi nào mà đối diện với linh hồn của Minh Tuyết trên trời cao, cũng là khiển trách sơ suất nhất thời của bản thân khiến nàng mất đi tính mạng.”

“Chàng thật sự yêu cô ấy, đúng không?” Mộc La Toa thật sự không muốn hỏi như vậy, nhưng mà nàng nhịn không được. Chỉ cần có một tia cơ hội mỏng manh để nam nhân này có thể yêu thương mình, nàng đều muốn nắm chắc, nhưng mà nàng không biết mình có thể cùng với một linh hồn tranh giành được hay không, có thể lôi Giang Nhược Viễn ra khỏi bóng tối, chiếm được trái tim của hắn hay không.

Hắn nhìn nàng thật sâu một cái rồi nói:” Ta không thể phủ nhận mình thật sự vẫn còn yêu nàng ấy.”

Lời nói của hắn làm cho thân thể Mộc La Toa phút chốc cứng đờ.

“Nhưng anh cũng không thể phủ nhận lòng tốt của nàng đối với ta, cả dụng tâm đối với nữ nhi của ta nữa.”

La Toa luôn để ý, quản lí nhà cửa thật chu toàn, bất luận hắn có dùng thái độ lạnh nhạt như thế nào đối xử với mình, nàng vẫn như cũ chăm chỉ chuẩn bị đồ ăn khuya đưa đến thư phòng cho hắn, thậm chí còn dạy dỗ Tiểu Trúc rất tận tụy.

Quan trọng nhất là, hắn không thể nào trốn tránh tâm tư chính mình được nữa, cho dù trước kia hắn thật sự đã yêu Minh Tuyết, nhưng mà Mộc La Toa, cô gái này lúc nào cũng ở bên, hấp dẫn hắn thật sâu, khiến hắn lúc nào cũng không tự chủ được đưa tầm mắt đảo quanh người nàng.

Mỗi đêm không ôm nàng vào lòng, hắn liền khó có thể yên giấc, hắn biết loại cảm giác này là cái gì.

Nhưng, mối thù của Minh Tuyết còn chưa báo, hắn không thể mang theo nó tiếp nhận tình yêu của Mộc La Toa được, điều đó quả thực không công bằng với nàng.

“Vì thế, nàng có nguyện ý chờ ta báo thù cho Minh Tuyết xong, chúng ta lại cùng nhau bồi đắp cho mối quan hệ này không?. Bây giờ chúng ta trước đừng nói đến tình yêu gì hết, chỉ cần giữ nguyên mọi thứ như vậy thôi đã, được không?”

Lời của hắn tuy có chút vô lý nhưng vẫn khiến cho Mộc La Toa cảm động vô cùng, nàng biết đây không phải là đường cùng cho cả hai, mà là hy vọng về một mối quan hệ mới cho bọn họ.

Nàng gật gật đầu. “Được, thiếp nguyện ý chờ chàng, thiếp tin rằng Minh Tuyết đáng giá để thiếp chờ chàng thay nàng ấy báo thù.”

Lời của Mộc La Toa làm cho cảm tình của Giang Nhược Viễn đối với nàng tăng thêm một tầng nữa, hắn cảm thấy mình thật sự quá may mắn, mất đi Minh Tuyết rồi nhưng vẫn còn có thể gặp gỡ được người con gái thiện lương xinh đẹp lại tốt bụng như nàng.

“Sau này chàng đừng đeo mặt nạ nữa? Thiếp tin Minh Tuyết sẽ không mong chàng cứ sống tiếp như vậy đâu!”

Giang Nhược Viễn gật đầu: “Chúng ta trở về thôi!”

Mộc La Toa cúi đầu nhìn thấy Tiểu Trúc đã yên lặng ngủ say trong lúc hai người nói chuyện, có thể là vì đã chơi đến mệt mỏi kiệt sức rồi nên chịu không nổi đã ngủ quên luôn. Nàng ngẩng đầu bất đắc dĩ liếc nhìn tướng công một chút.

Giang Nhược Viễn đứng lên, vươn tay bế Tiểu Trúc vào trong ngực. “Để ta ôm con bé cho.”

Nhảy lên lưng ngựa, hắn đặt nữ nhi ở trước người mình, còn Mộc La Toa đi song song bên cạnh, một tay cầm dây cương của Tiểu Mã, ba người chậm rãi trở về chuồng ngựa.

Trên đường về, hai người thi thoảng lại trao đổi ánh nhìn thấu hiểu cho nhau, giờ phút này Mộc La Toa cảm thấy hết sức vui vẻ, tuy rằng vẫn chưa thể chiếm được tâm tư của hắn, nhưng nàng tin tưởng ngày đó nhất định sẽ đến thật nhanh thôi.
Bình Luận (0)
Comment