Tiêu Vương

Chương 9

Edit: Hamano Michiyo(Momo)

Nguồn: Tử Vi Các

“Đảo chủ, bọn chúng thật sự rất thông minh, biết tuyến phòng ngự của Nguyệt Mi đảo không đủ nên mới lẩn trốn ở chỗ này.”

Người mở miệng là Thụy Phúc, bọn họ đã nhận được hồi báo, mẹ con Chu Lan Tâm đem Mộc La Toa bắt tới nơi này, hơn nữa đem tất cả thủ hạ của mình phái tới tụ tập nơi đây.

Thậm chí, ả còn thông minh phái hai mươi ba nữ thuộc hạ bao vây khu vực phụ cận xung quanh nhà của Mộc đảo chủ, chờ thời cơ hành động, chỉ cần Chu Lan Tâm ra lệnh một tiếng sẽ tiến công Mộc Gia Trang.

Nơi này rừng cây dầy đặc vừa vặn che lấp huyệt động kia khiến bọn họ có thể ẩn mật tránh ở chỗ đó.

Hai người đang định tìm kiếm cách tiếp cận huyệt động kia, lặng lẽ trà trộn vào, đột nhiên một tiếng nói thanh thúy phát ra khiến cả hai nhất thời dừng lại cước bộ.

“Chúng ta quan sát một chút đã rồi hẵng hành động.”

Giang Nhược Viễn quan sát đến tình hình trong động, Lý Minh Ngọc cùng vị đại hán tục tằng kia đối mặt với động, mà hai mẹ con Chu Lan Tâm đang đứng đối diện với họ, cùng nhau cẩn thận đánh giá đối phương, hai mắt bỗng dưng sáng ngời nhưng lập tức lại bị một tầng u ám khiến người ta sợ hãi che khuất.

Mộc La Toa lui ở một góc sáng sủa kế bên, gương mặt có vẻ mỏi mệt không thôi, tóc tai bù xù, giống như đang không được tốt lắm.

“Đảo chủ……” Thụy Phúc cầm cánh tay Giang Nhược Viễn trấn an hắn.

Hắn nhìn ra được đảo chủ vừa nhìn thấy phu nhân bị tra tấn xong, thiếu chút nữa đã mất kiên nhẫn xông lên, hắn không thể không ngăn cản.

Giang Nhược Viễn liếc mắt nhìn hắn một cái, tỏ vẻ mình sẽ không hành động xốc nổi, hai người lại lần nữa đem lực chú ý di chuyển tới tình hình bên trong động.

“Chu Lan Tâm, Chu La Sát, các ngươi đừng tưởng rằng có thể dễ dàng đem ta làm vật hy sinh như vậy, ta cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt như thế đâu.” Lý Minh Ngọc cao ngạo nói với các nàng.

“Thì tính sao? Ta thật kinh ngạc vì sao Giang Nhược Viễn lại không giết chết ngươi đấy.” Chu Lan Tâm đối với điểm này có chút nghi ngờ. Tên kia làm sao có thể dễ dàng buông tha cho người đã giết chết vợ trước của mình như thế chứ?

“Đó là do ta phúc lớn mạng lớn, hãy bớt sàm ngôn đi! Nhân Nghĩa, chàng mau giúp ta giết chết hai con tiện nhân này đi!” Một câu, hai bên nhân mã lập tức hỗn chiến.

Bọn họ đánh nhau đến đỏ cả mắt, ai cũng không nhường ai, thậm chí đánh đến bên ngoài động, Giang Nhược Viễn lập tức tận dụng thời cơ, vội vàng cùng Thụy Phúc tiến vào trong động.

Thụy Phúc lui ở phía sau phòng thủ, còn Giang Nhược Viễn nhanh chóng tìm được Mộc La Toa, mở trói cho nàng.

“Nhược Viễn……” Nhìn thấy hắn, Mộc La Toa thực vui sướng, mấy ngày nay nàng bị bọn họ tha chạy khắp nơi, cả người đã thấy mệt mỏi vô cùng.

Lúc nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy vết thương cùng dấu ấn hồng hồng hiện rõ trên khuôn mặt, Giang Nhược Viễn thở dốc kinh ngạc, ngân mâu phút chốc mờ đi.

“Chết tiệt, bọn chúng dám đả thương nàng!” Hắn vươn tay khẽ vuốt ve gương mặt non mịn của nàng, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

“Ta vẫn còn tốt lắm, hiện giờ đã không đau nữa, chàng đừng tức giận” Nàng trấn an hắn nói.

Bọn họ đều đã sớm mất đi lý trí, Chu Lan Tâm lại thấy bộ dạng nàng rất giống mẫu thân Nguyễn Tinh Trúc, tự nhiên tâm sinh oán hận, luôn vô cớ đánh nàng, nhưng nàng không hy vọng hắn vì vết thương ấy mà nổi giận.

“Nhược Viễn, chàng dìu ta đứng lên trước đã, ngồi lâu như vậy, chân ta đã tê rần hết rồi.” Nàng nhanh chóng tìm một lý do để bình ổn lửa giận của hắn.

Quả nhiên, nghe vậy Giang Nhược Viễn liền nhanh chóng nâng nàng dậy, để nàng tựa vào trên người hắn.

“Đảo chủ, chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi nơi này, Lý Minh Ngọc cùng tên đại hán kia đã bị đả thương, chỉ sợ tính mạng khó mà giữ được, chúng ta thừa dịp cơ hội này mau trốn đi thôi.”

Lo lắng cho sự an toàn của Mộc La Toa, Giang Nhược Viễn quyết định trước đem nàng đưa về chỗ Mộc đảo chủ, như vậy mới có thể chuyên tâm đối phó với mẹ con Chu Lan Tâm được.

Giang Nhược Viễn dìu Mộc La Toa rời đi, không nghĩ tới hai chân Mộc La Toa mềm nhũn thiếu chút nữa té ngã.

Hắn nhướn mày hỏi “Làm sao vậy?”

“Chân của ta đã bị thương, có khả năng không thể đi được.” Mộc La Toa dùng ánh mắt xin lỗi nhìn hắn.

Giang Nhược Viễn không nói hai lời, khom người đem nàng ôm vào trong ngực, “Chúng ta đi thôi!”

Thụy Phúc ở phía trước làm hộ vệ cho bọn họ an toàn đi ra khỏi động, nhưng vừa mới ra bên ngoài, mẹ con Chu Lan Tâm liền vây quanh bọn họ, chỉ thấy Chu Lan Tâm vừa phất tay, sáu nữ tử khác lập tức đã nhảy ra.

Mộc La Toa nhận ra bọn họ, đó chính là các nữ tử đã sử dụng thất thải lăng đoạn, xem hai người bị bao nhiêu kẻ gắt gao vây quanh, nàng không khỏi có chút trách cứ bản thân đã liên lụy đến bọn họ, nàng cũng chú ý tới Lý Minh Ngọc cùng tên nam tử kia đã đuối sức bỏ mình, nằm dài trên mặt đất……

“Nhược Viễn, chàng thả ta xuống dưới đi.” Nàng không muốn làm cho Giang Nhược Viễn phân tâm.

“Đừng lo lắng, nàng chỉ cần ôm ta thật chặt, ta vẫn có thể ứng phó.” Giang Nhược Viễn bình thản ung dung nói, không có chút khẩn trương nào cả.

Mộc La Toa an tâm không ít. Xác thực, võ công của hắn đã đến tình trạng xuất thần nhập hóa, nếu không không có khả năng chỉ thổi tiêu mà có thể đả thương người, thậm chí cứu người nữa.

Chu La Sát thấy trên tay hắn đang ôm Mộc La Toa bị thương, hiểu rằng hắn không thể lấy tiêu ra thổi vào lúc này, sự kiêng kị trong lòng đối của Giang Nhược Viễn thiếu đi vài phân, khẩu khí cũng theo đó cuồng vọng hơn hẳn. “Hôm nay chúng ta nhất định phải bắt hết các ngươi để trả lại toàn bộ sỉ nhục ngày trước.”

Chu Lan Tâm cũng từng nghe qua khả năng của Giang Nhược Viễn, biết hắn là Tiêu Vương lấy tiếng tiêu để cứu sống vô số người tốt, trừng trị kẻ ác, trong lòng đối với hắn cũng là vừa hận vừa sợ. Hiện tại, lòng của mụ cũng giống như Chu La Sát, thấy tay hắn ôm Mộc La Toa, không thể lấy tiêu ra thì không cần phải cố kỵ kẻ này nữa.

“Giang Nhược Viễn, ngươi cũng đừng trách chúng ta tâm ngoan thủ lạt, lấy nhiều đánh ít, thời gian trước ngươi phái người đả thương ta, mối hận này vô luận thế nào lão nương cũng phải cùng ngươi tính toán. Còn có, đây vốn là chuyện giữa ta với vợ chồng Mộc Đường Phong, ngươi muốn nhúng tay vào, hôm nay chúng ta ở đây sống chết với các người.”

Lời nói Chu Lan Tâm vô cùng ác độc, không hề lưu lại một con đường sống nào.

“Chu Lan Tâm, nói lời tạm biệt nhanh vậy thôi sao, ngươi nhưng là bại tướng dưới tay thủ hạ của ta cơ mà. Đảo chủ đã cho mẹ con các người một cơ hội, các người lại chỉ chăm chăm đi tìm đường chết, đừng trách chúng ta thủ hạ không lưu tình.” Thụy Phúc lên tiếng nói.

Mà Giang Nhược Viễn – người hiểu rõ tâm tư mẹ con bọn chúng, một câu vô nghĩa cũng không nguyện nhiều lời, chỉ lạnh lùng đề phòng.

Chu Lan Tâm cũng không quên chuyện mình bị Thụy Phúc đả thương, mụ cười lạnh một tiếng nói: “Đừng tưởng rằng quân của ta có từng này người, chỉ cần ta ra ám hiệu một cái, hơn mười người nữa sẽ chạy tới cứu viện ngay, cho dù các ngươi võ nghệ cao cường tới đâu cũng không có cách nào lấy ít đánh nhiều.”

“Hãy bớt sàm ngôn đi, mau ra tay!” Giang Nhược Viễn đã không còn kiên nhẫn với mấy kẻ chỉ biết khua môi múa mép này, nói mãi mà một động tác cũng chẳng có.

Chu Lan Tâm thấy thái độ cuồng vọng, không coi ai ra gì của hắn, trong lòng tức giận, dùng ánh mắt ý bảo bảy người bao vây quanh Giang Nhược Viễn cùng Mộc La Toa, mà mụ thì chuyên tâm đối phó với Thụy Phúc, lần này mụ đã có phòng bị trước, tuyệt đối không để cho Thụy Phúc có cơ hội đả thương mình lần thứ hai.

Bảy người bắt đầu phát động công kích, lần này không có tiếng tiêu xen ngang, chỉ có tiếng thất thải lăng đoạn xé gió vù vù trong không khí.

Giang Nhược Viễn cũng không phải kẻ dễ bắt nạt, dù một tay ôm Mộc La Toa vẫn có thể thoải mái tự nhiên đánh trả công kích của mấy người.

Chỉ thấy hắn thi triển khinh công, khi thì bay lên, khi thì né tránh, tuy rằng lụa mỏng dầy đặc bao quanh nhưng hắn vẫn thành thạo hết mức, Mộc La Toa ở trong lòng coi như không có sức nặng, không chút ảnh hưởng gì hết tới hắn.

Thất thải lăng đoạn càng hung hiểm hơn hướng bọn họ bắn ra, ngay tại khi bọn chúng đắc ý vì sớm trói được hai người thì nháy mắt, bóng dáng Giang Nhược Viễn biến ảo, hóa thành mười người.

Khi các ả vẫn còn đang hoa mắt chóng mặt thì chợt cảm thấy thắt lưng bị đụng một chút, trong chốc lát đã không nhúc nhích được gì, chỉ có thể không cam lòng trợn mắt nhìn chằm chằm phía trước.

Lại nghe thấy vài tiếng bàn tay đánh, vừa vang vừa to, động tác của Giang Nhược Viễn rất nhanh cho bảy nữ tử mỗi người một chút giáo huấn, chỉ có điều thủ pháp quá mau lẹ khiến người ta không thể nhận ra rốt cuộc có bao nhiêu cái đánh nữa.

Tiếp theo, hắn nhảy vào giữa thế trận giằng co của Thụy Phúc, đem Mộc La Toa đổ lên người Thụy Phúc, muốn hắn bảo hộ nàng, còn mình thì cùng Chu Lan Tâm bắt đầu đánh nhau.

Hai người song chưởng gặp nhau, Chu Lan Tâm rút lui vài bước, Giang Nhược Viễn thừa thắng xông lên, vung một chưởng vào ngực của mụ, Chu Lan Tâm nhất thời phun ngụm máu tươi, trong mắt hiện lên vẻ không cam lòng và phẫn hận.

Giang Nhược Viễn nhanh chóng phát động nội lực, quăng Chu Lan Tâm vào chính giữa bảy người kia, sau đó di động thân mình, cho Chu Lan Tâm vài cái bàn tay, mặt của mụ thoáng chốc đã sưng đỏ y hệt bảy kẻ khác.

“Đây chính là ăn miếng trả miếng mà thôi!” Ngân mâu của hắn lãnh khốc lợi hại làm cho người ta sợ hãi. “Các ngươi đã có can đảm đụng đến người của ta, sẽ phải có tâm lý chuẩn bị việc ta trả thù chứ.”

Bảy nữ tử không thể nhúc nhích, nếu không bọn chúng thật muốn lẩn trốn đi thật nhanh.

Chu Lan Tâm thật sự kinh ngạc đối với hắn, không ngờ kẻ này trừ bỏ việc dùng tiêu bên người, võ nghệ cũng bí hiểm không kém.

Giang Nhược Viễn mị mắt, tức giận ngút trời, “Chu Lan Tâm, ngươi nhất định đã cho rằng ta không có tiêu thì sẽ không có gì đáng nguy hiểm đúng không?”

Không biết trả lời thế nào, Chu Lan Tâm nhất thời á khẩu không mở miệng ra được, chỉ đành cam chịu. “Hừ! Mọi chuyện còn chưa có chấm dứt đâu!”

Nói xong, mụ đột nhiên lấy một vật này nọ từ trong lòng ra, đốt cháy nó, quăng lên không trung, nhất thời một làn khói xanh lam lan tỏa ra trong không khí.

Khi mụ đắc ý quay lại nhìn Giang Nhược Viễn, phát hiện bộ dáng hắn vẫn ung dung như trước, không hề ngăn cản hành động của mình khiến mụ bất chợt bối rối. “Chờ viện binh đến, nhìn xem ngươi còn có thể ưu nhàn như vậy nữa hay không?”

Giang Nhược Viễn không nói lời nào, trong mắt hiện lên ý cười bỡn cợt.

“Ngươi!” Chu Lan Tâm đang muốn trách cứ hắn, vừa vặn nghe thấy tiếng bước chân lộn xộn đang tiến đến, khóe miệng của mụ nháy mắt giơ lên, đắc ý dào dạt nói: “Viện binh đã đến, lần nay ngươi đừng mơ tưởng thoát đi.”

Vừa mới nói xong, mụ lại phát hiện hai mươi ba tên thủ hạ của mình bị trói dẫn đến, phía sau chính là Mộc Đường Phong, Nguyễn Tinh Trúc cùng dân trên Nguyệt Mi đảo, sắc mặt của mụ nháy mắt trắng bệch, lần này thắng là không có khả năng rồi.

“Ngươi…… Ngươi không phải là không thể đi được hay sao?” Chu Lan Tâm chỉ Mộc Đường Phong.

Mộc Đường Phong hừ một tiếng, “Chân của ta nhờ ngươi ban thưởng mà không thể đi lại, bất qua, con rể Nhược Viễn của ta đã lấy tiếng tiêu trị khỏi cho chân ta rồi.”

“Làm sao có thể như vậy? Vì sao ta một chút cũng không hề hay biết?” Chu Lan Tâm không thể tin được chuyện này là thật.

“Đây là do Nhược Viễn đã nói, nó hy vọng ta không cần đem chuyện chân đã khỏi hẳn nói ra, hiện giờ ta đã biết dụng tâm của nó rồi. Ngươi khăng khăng một mực, lại còn muốn bắt nữ nhi tưởng uy hiếp ta, Nhược Viễn muốn ta cùng nó phối hợp, ta dẫn người bắt thủ hạ của ngươi trước còn nó tản đi cứu La Toa.”

“Các ngươi…… Các ngươi……” Mụ khổ tâm bày ra trận chiến này, hao hết hơn chục năm thanh xuân, không nghĩ tới tất cả đều bị nam nhân kia làm hỏng! Nhất thời không thể chấp nhận sự thật, mụ cơ hồ phát điên lên.

Mộc Đường Phong ý bảo thủ hạ đem tất cả những kẻ liên can áp giải đi.

Giang Nhược Viễn đến bên người Thụy Phúc đem Mộc La Toa ôm vào trong ngực, quyết định trước hết sẽ ở lại trên Nguyệt Mi đảo để Mộc La Toa nghỉ ngơi cho tốt.

∞∞∞Tử Vi Các∞∞∞

Vợ chồng Mộc Đường Phong thập phần cao hứng vì có được cơ hội cùng nữ nhi và con rể ở chung, trước đó hai người đã phân phó hạ nhân chuẩn bị phòng ở cho bọn họ.

Mộc La Toa ngồi ở trên chiếc giường trong khuê phòng của mình trước khi xuất giá, nhìn Giang Nhược Viễn đang quỳ một gối xuống đất, cầm chân trái của nàng, ôn nhu mát xa mắt cá chân sưng đỏ, bôi thuốc, băng bó, lòng của nàng bỗng nhiên lo lắng không thôi.

“Nhược Viễn, cám ơn chàng.”

Giang Nhược Viễn đứng lên, ngồi xuống cùng nàng, ánh mắt hắn nhìn nàng chăm chú, bàn tay to vươn lên xoa nắn hai gò má mịn màng. “Thực xin lỗi, đã để nàng bị thương tổn rồi.”

Nhìn vẻ mặt ảm đạm tự trách của hắn, nàng nói: “Đừng như vậy, thiếp còn muốn cám ơn chàng mà! Nếu không phải vì thiếp, chàng sẽ không phải đụng tay vào những việc này a!” Nàng đặt tay vào bàn tay to của hắn. “Huống chi, mặt của thiếp đã được đại phu bôi thuốc cho rồi, sẽ nhanh chóng lành lặn lại thôi.”

Nhìn thấy tình cảm nồng đậm đối với hắn trong ánh mắt nàng rõ ràng như vậy, không chút nào che giấu, Giang Nhược Viễn cảm thấy tâm nhộn nhạo không thôi. Hắn khẽ vuốt ve cẩn thận gương mặt kia, đối với tình cảm của nàng bỗng dưng kìm lòng không được mà thốt lên. “Ta yêu nàng!”

Thông báo của hắn làm Mộc La Toa khiếp sợ, lệ quang bỗng xuất hiện nơi khóe mắt của nàng. “Chàng nói lại lần nữa đi!”

Giang Nhược Viễn cúi đầu cho nàng một nụ hôn thâm tình, hôn nàng đến gần như choáng váng mê man, nhưng nàng vẫn có thể nghe được rõ ràng câu nói động lòng người khi nãy.

“Ta yêu nàng! Toa Toa. Trước đây, ngay cả ta cũng không biết chính mình muốn tới khi nào mới có thể mở miệng nói với nàng lời yêu, đay đớn ngày xưa khiến ta không dám mở rộng lòng mình đi yêu bất luận ai nữa, thẳng cho đến khi gặp nàng, tâm của ta từng chút từng chút bị nàng công hãm, trái tim cứng rắn lạnh lùng cũng không tự chủ được mềm mại hơn.”

“Một cái nhăn mặt, một nụ cười của nàng lúc nào cũng từng giờ từng phút xuất hiện trong trái tim ta, ta biết mình không thể lừa gạt bản thân được nữa, mình đã động tình với nàng.”

Lời nói này của hắn làm cho Mộc La Toa cảm động đến rơi nước mắt. Nàng thật sự đợi được ngày này, ngày nam nhân đem tâm tư bản thân chôn giấu tại vực sâu hắc ám như hắn có thể mở miệng chân chính nói ra cảm tình nơi đáy lòng của mình.

“Là thứ gì đã làm chàng thay đổi, làm chàng nguyện ý nói ra tình cảm chân chính của mình với thiếp?”

Giang Nhược Viễn không có trốn tránh ánh mắt thăm dò của nàng, ngân mâu bằng phẳng nhìn thẳng Mộc La Toa, mang theo từng đợt từng đợt nhu tình, ôn nhu nói: “Khi nàng bị bắt đi, trái tim của ta như bị người đào rỗng, khó chịu vô cùng, lúc ấy ta mới nhận ra, yêu thương ai đó cần phải nói ra bằng lời, nếu không vạn nhất, lỡ như không thể thổ lộ tình yêu của mình, đó mới thật sự là chuyện khiến cả đời hối tiếc!”

“Nhược Viễn……” Mộc La Toa kích động kêu tên của hắn. “Ta cũng yêu chàng!”

Lời yêu của nàng nhanh chóng dấy lên nhiệt tình của hắn, bờ môi mau lẹ dán lên đôi môi anh đào mềm mại kia……

Mộc La Toa cảm nhận được, nụ hôn này không chứa tình dục, thuần túy chỉ biểu lộ tình yêu của hắn đối với nàng, nàng cũng lập tức nhiệt tình đáp lại, hiểu được chính mình đã có thể đạt được hạnh phúc.

Đồng thời, cũng chiếm được trái tim của nam nhân tối tăm này!
Bình Luận (0)
Comment