Tiểu Vương Phi Điêu Ngoa Kiêu Ngạo

Chương 31

Trì thái tử, Phong hoàng tử, Trạch hoàng tử chậm rãi tiến vào phủ thái phó quen thuộc cùng đám người vây quanh.

"Một năm chưa đến đây, quả thật bản thái tử rất nhớ nhung những món ngon trong phủ của sư phó!" Trì thái tử đi ở chính giữa, cùng nói chuyện với thái phó bên cạnh, nhìn như vô cùng nhớ nhung những ngày ở phủ thái phó.

Lời này của thái tử tuyệt đối là khen tặng, thân là thái tử mỗi ngày đều là rượu ngon mỹ thực , sao còn có thể để món ăn hèn mọn của quý phủ ở trong mắt?

"Đầu bếp trong phủ có thể được thái tử điện hạ khen tặng, quả thật là vinh hạnh suốt đời! Lão phu ở đây ày thay đầu bếp tạ ơn! Có thái tử điện hạ khen tặng, tin tưởng nhóm đầu bếp sẽ càng cố gắng hết lòng hơn, sẽ không để thái tử thất vọng!" Trương thái phó nói rất đúng lúc, cho thấy đây hoàn toàn là công lao của đầu bếp, lại tỏ rõ là thái tử khích lệ sẽ có thành tích rất tốt, vừa cho thái tử thể diện, lại vừa biểu hiện mình là thái phó rộng lượng!Diễ☼n.Đ☼àn.L☼ê.Qu☼ý.Đô☼n.

"Vậy bản thái tử thật chờ mong biểu hiện của nhóm đầu bếp!" Thái tử sao lại không hiểu trong lúc vô ý thái phó tạo dựng hình tượng cho mình chứ? Trì thái tử rất thưởng thức thái phó không kể công, không kiêu ngạo, nhưng lại có lễ một phần lễ nghi nên có!

Phong hoàng tử hỏi thị vệ bên cạnh: "Nhìn thấy Tịch hoàng tử đi đâu không?"

"Bẩm nhị hoàng tử điện hạ, Tịch hoàng tử điện hạ đi về phía hậu hoa viên!"

"Nếu đã vậy, sư phó chúng ta cũng đi hậu hoa viên xem xem? Mọi người đều biết, tứ hoàng đệ rất thích trò chơi nhân gian, trước kia thì thích hơi thuyền trên hồ, bây giờ chính là mùa hoa sen nở rộ, đoán chừng lúc này đang ở ''Bách Hà Đường' chơi đùa đấy!"

Bách Hà Đường chính là một hồ nước có đủ loại hoa sen ở hậu hoa viên.

Băng Phong nghe lời nói nghe như vô tình này của Băng Trạch, mày không khỏi nhíu lại. Ý của Băng Trạch này không phải là nói Băng Tịch cả ngày không làm việc đàng hoàng, tham luyến cảnh đẹp ở thế gian sao! Không nói đến Băng Tịch vẫn là một đứa con nít, chỉ bằng Băng Tịch là một đệ đệ, Băng Trạch thân là tam hoàng huynh thì không nên lên tiếng nói xấu trước nơi đông người!

Hừ! Ý không ở trong lời, xem ai cũng là kẻ ngốc sao?

"Đúng là tam đệ rất 'quan tâm' Tịch nhi đấy!"

Một câu "quan tâm" giống như là nặn ra từ trong kẽ răng của Băng Phong, kèm với hơi thở lãnh khóc, lập tức như đặt mọi người trong mùa đông khắc nghiệt, sao thời tiết tháng bảy này ấm áp như vậy mà cũng không ấm đến trong lòng!

Băng Trạch cũng hao tốn rất nhiều sức lực của mình mới duy trì được bình tĩnh trên mặt: "Đê chính là ca ca sao lại không quan tâm đệ đệ mình?"

Băng Phong giữ vững bước chân, không chớp mắt, cũng không cho Băng Trạch một cái liếc mắt: "Thì ra ngươi còn biết ngươi có một đệ đệ? Vậy thì càng phải cẩn thận rồi ! Bất kể như thế nào ta cũng là ca ca của Tịch Nhi, về phần ngươi sao? . . . Ha ha, nên quan tâm chính mình đi!"

Băng Trạch vừa nghe lời này, sắc mặt lập tức trắng bệch, hắn đè nén như thế nào cũng không khống chế nổi phẫn nộ trong lòng và không cam lòng!

"Ngươi. . ." Nhưng nói ngươi mãi không nên lời!Diễ☼n.Đ☼àn.L☼ê.Qu☼ý.Đô☼n.

Rõ ràng là thái phó quá quen thuộc với tình huống này, không nhanh không chậm đảm nhiệm cảnh nền của mình.

Mà người trong phủ của ông ngửi thấy mùi thuốc súng, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, sợ không cẩn thận một chút liền trúng đạn!

Thái tử duy trì phong khinh vân đạm vạn năm không thay đổi, thật ra trong lòng sớm đã dương dương đắc ý: "Đấu đi đấu đi! Các ngươi trở mặt càng tốt, giảm bớt cho ta phải dùng kế châm ngòi ly gián!"

Lãnh khốc như Băng Phong, lười phải suy đoán ngươi lừa ta gạt, nhưng mà cũng không có nghĩa là không hiểu!

Thái tử này có sắp xếp cẩn thận gì cũng lười đoán, trực tiếp cho qua!

"Sư phụ! Bách Hà Đường, mời!" Chỉ là không thể như ý nguyện của thái tử! Ở trong lòng Băng Phong nghĩ như vậy!

Lúc này Băng Trạch không vui, nghĩ thầm chỉ vì mình đề nghị muốn đi Bách Hà Đường mới bị Băng Phong nói đến không trả lời được, sao bây giờ Băng Phong liền đi chứ? Vậy không thể không đi! Tuyệt đối không thể!

Vì thế, trong đám người xuất hiện một giọng nói chua xót : "Aiii....vừa rồi còn nói không đi, vậy mà trong phút chốc lại thay đổi nhanh hơn lật sách!"

"Oán khí của ngươi rất nặng?"

(⊙ o ⊙ )! Phong hoàng tử vô cùng lãnh khốc của chúng ta, lời này là từ trong miệng của ngài nói ra sao? Đúng không? Thật không?

Một câu nói của Băng Phong thành công làm cho Băng Trạch ngậm miệng lại, bây giờ Băng Trạch rất muốn ôm đầu khóc rống với Băng Tịch, rốt cục Băng Trạch cũng hiểu cảm giác trong miệng của Băng Tịch là gì, đây thật sự là ngậm bồ hòn làm ngọt -- khổ mà không nói được! Một câu nói đã nói mình thành một oán phụ, hơn nửa, không biết còn có từ ngữ "bậc cao" nào đó đang chờ mình!

Băng Trạch là đã nhìn ra, so tài ăn nói, ba người như mình cũng không phải đối thủ của hắn!

Băng Trạch chỉ cảm thấy tài ăn nói không bằng Băng Phong, thật ra cuộc sống thực tế sau này sẽ nói cho Băng Trạch rõ ràng là hắn ta có bao nhiêu khuyết điểm! Đương nhiên chuyện này sẽ nói sau!

Cho nên nói, ở trong cuộc sống đừng nên coi thường người lãnh khốc, thường thường người như thế sẽ chia làm hai loại, một loại là cao ngạo lười phản ứng lại, một loại khác chính là cao ngạo lười phản ứng lại nhưng một khi đã lên tiếng, chính là làm cho người ta hận không thể đào đất chui xuống!Diễ☼n.Đ☼àn.L☼ê.Qu☼ý.Đô☼n.Chúng ta thường thường sẽ nảy sinh ra một hiểu lầm, đó chính là miệng của người lãnh khốc mới không tốt, có thể chiếm hết tiện nghi của đầu lưỡi, mà hiện thực tàn khốc thường thường sẽ dùng máu để nói cho chúng ta biết ví dụ, hoàn toàn sai lầm! Không âm thầm bùng nổ, chính là âm thầm biến mất!

Mặt ngoài của người lãnh khốc khi bị người lướt qua giới hạn, thì sẽ im lặng trong một thời gian liền đáp trả, hoàn toàn giống chúng ta đổ rác! Bọn họ đã nhìn thấu tất cả bản chất của mọi việc từ lâu, chỉ còn chờ đến lúc quan trọng chạm vào nổ ngay, một đòn phải trúng, một tiếng kinh người!

Băng Tịch chính là giới hạn của Băng Phong!

Đối với người tốt với Băng Tịch, Băng Phong có thể qua loa cho xong, chỉ cần không ảnh hưởng nhiều, có thể tùy tiện làm ầm ĩ!

Đối với không tốt với Băng Tịch, cho dù là một câu nói bậy, dằn lòng ngươi có ngàn vạn bản lĩnh, cũng phải chỉnh ngươi đến muốn sống không được muốn chết không xong!

Thái phó đại nhân vừa thấy tình huống này, bản thân làm nền cũng không nổi nữa, tiếp tục thế này, thì ngày đầu tiên có thể xuất hiện chuyện đổ máu hay không? Vậy đối với hình tượng của mình là không tốt!

Thái phó đại nhân lo lắng lại chính là hình tượng của mình? Vậy nếu để cho Băng Trạch biết, đoán chừng sẽ trực tiếp hộc máu!

"Khụ khụ! ! Không ngờ Bách Hà Đường này của lão phu cũng có bản lĩnh như vậy! Không dối gạt các vị điện hạ, hoa sen này chính là thứ tốt đấy! Trong《Yêu Hoa Sen》của Chu Đôn Di cũng có viết 'Chỉ riêng ta yêu hoa sen từ bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, trơ trạc trên nước mà không lẳng lơ, bên trong thông suốt bên ngoài ngay thẳng gọn gàng, mùi hương truyền xa rõ ràng, thuần khiết đứng thẳng cao vút, chỉ nhìn ngắm từ xa mà không thể đùa bỡn.' cho nên bao nhiêu năm rồi, nhà thơ văn đối với hoa sen càng có tình cảm hơn! Làm người một đời, dù sao cũng phải có chút theo đuổi, hoặc là công danh, hoặc là lợi lộc. Nếu chỉ vì ba bữa mỗi ngày mà tranh đấu, vậy thì không khác gì súc vật! Tịch hoàng tử thích dạo thuyền trên hồ, có thể thấy được là người hướng tới thế gian thuần khiết, những vật thuần khiết, đây đúng là hiếm thấy!"

"Học trò xin tuân theo dạy bảo của sư phó!"

"Học trò xin tuân theo dạy bảo của sư phó!"

"Học trò xin tuân theo dạy bảo của sư phó!"

Trì thái tử và Phong hoàng tử, Trạch hoàng tử nghe Trương thái phó nói xong, được lợi rất nhiều, khiêm tốn tiếp nhận dạy bảo!

Trương thái phó cười ha ha, "Lão phu có thể làm sư phó của các ngài, cũng đạt được thỏa mãn mà lão phu theo đuổi cả đời này!"
Bình Luận (0)
Comment