Tiểu Vương Phi Điêu Ngoa Kiêu Ngạo

Chương 33

Tất cả mọi người bị ánh mắt của Bảo Lam thu hút, thái phó thấy biểu hiện thất thường của Bảo Lam thì nhíu mày, khụ khụ, không có đáp lại, không có cách nào chỉ có thể lên tiếng : "Bảo Lam còn không mau hành lễ với thái tử điện hạ và nhị hoàng tử Phong điện hạ, tam hoàng tử Trạch điện hạ, tứ hoàng tử Tịch điện hạ!"

Đúng vậy, ngày xưa là Băng Phong, Băng Tịch, hôm nay là Nhất Băng Phong, Nhất Băng Tịch! Bảo Lam, sao ngươi có thể ngu như vậy chứ? Thôi, hành lễ!

"Bảo Lam tham kiến thái tử điện hạ, tham kiến Phong điện hạ, Trạch điện hạ, Tịch điện hạ!" Cúi đầu nhìn xung quanh, một giọt lệ lặng lẽ không một tiếng động chảy xuống khuôn mặt, trượt xuống cái gáy trắng tuyết, không biết trượt vào trong lòng ai!

Ở ngay trong không khí như thế này, thái tử vẫn là người có quyền lên tiếng nhất: "Thì ra là Bảo Lam! Mới vài ngày không gặp, lại càng khéo léo hơn rồi! Thế nào, Tiểu Ngọc Nhi không đi cùng ngươi sao?"Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn.

Đúng rồi! Tiểu Ngọc Nhi! Nguy rồi! Còn đang ăn! Miệng đầy dầu mỡ! Xong rồi!

Bảo Lam khó xử đỏ mặt, ấp úng không trả lời được: "Cái kia, mời thái tử cùng ba vị hoàng tử đi đến đại sảnh, Bảo Lam lập tức dẫn Tiểu Ngọc Nhi đến bái kiến!"

"À? Ha ha, Ngọc nhi muội muội ở đâu? Bảo Lam không được giấu diếm!" Băng Trạch lại bỏ đá xuống giếng đối với thái tử, mấy ngày hôm trước thái tử lạnh nhạt này luôn công khai bảo vệ Tiểu Ngọc Nhi, đây chính là chuyện cả triều đều biết! Trong này có thể là. . . ừ. . . có ý nghĩa sâu xa!

Trong mắt thái tử hiện ra không vui, trong lòng của tam đệ này chính là không có gì tốt!

"Tiểu Ngọc Nhi ở. . . Ở. . ." Bảo Lam nhìn Trương thái phó bằng ánh mắt cầu cứu, nhất định là Trương thái phó sẽ không mặc kệ!

Trương thái phó thấy được ánh mắt cầu cứu, vừa muốn mở miệng giải vây : "Theo. . ."

"Bảo Lam!" Một tiếng rống, trực tiếp chặt đứt lời nói của Trương thái phó.

Băng Trạch khôi phục lại khuôn mặt tươi cười dịu dàng: "Bảo Lam, ngươi đang do dự cái gì? Hay là, Tiểu Ngọc Nhi đang làm cái chuyện gì không thể gặp người khác? !"

Lời này vừa nói ra, Trương thái phó lập tức liền phát hỏa, con gái bảo bối của mình sao có thể bị người ta nói xấu như vậy!

"Bảo Lam, dẫn đường! Đi tìm Tiểu Ngọc Nhi, con gái của ta, há có thể làm cho người ta chê cười! Hừ!" Trương thái phó phất tay áo, cất bước đi trước!

Bảo Lam cũng cảm thấy Băng Trạch chướng mắt, trừng mắt nhìn Băng Trạch một cái, đi trước dẫn đường!

Băng Trạch nói xong nhìn thấy sắc mặt của Trương thái phó cũng hơi hối hận rồi ! Sư phó của mình yêu thương con gái bao nhiêu toàn bộ người của Thánh Kinh đều biết, sao mình lại không quản được miệng của mình chứ!

Không có cách, đã đến bước này, đi thôi!

Vì thế đoàn người chậm rãi đi về phía -- phòng bếp!

Mọi người trừng to mắt nhìn Tiểu Ngọc Nhi tay cầm sườn, miệng đầy dầu mỡ, vẻ mặt vô tội, cảm thấy thế giới này là màu đen, trên đỉnh đầu là một đám quạ đen bay quanh, "quạc quạc" Đàn quạ chê cười đoàn người vô tri này. . . Ách. . . Quý tộc!

Nhất là thái tử, đừng nói là lạnh nhạt, cằm cũng sắp rơi xuống rồi!

Dù là Băng Phong lạnh lùng như thế nhân, sắc mặt cũng là bị phá vỡ, thật không hiểu phải hình dung như thế nào!

Băng Trạch thật sự hối hận muốn chết, quả nhiên là đang làm "chuyện không thể gặp mặt người khác!" Nhưng mà, đây. . . Toàn bộ là công lao của mình!

Tiểu Ngọc Nhi trợn tròn mắt, cử chỉ không bình thường, ngây người, không nhúc nhích , ai có thể nói với ta, vì sao thái tử và ba vị hoàng tử lại chạy đến phòng bếp xem ta -- ăn sườn không!

( ⊙ o ⊙ )!

Còn muốn để cho ta sống hay không hả?

"A a a a a! Ai cho các ngươi tới đây a a a a? Mặt mũi của ta! Sao ta có sống được nửa! A a a a!"

Tiểu Ngọc Nhi lấy lại tinh thần nhìn một đám người có vẻ mặt khác nhau, ném sườn cầm trong tay, dùng móng vuốt nhỏ lau mặt, bộ dáng anh dũng hy sinh ở chiến trận, "A a a a a !" Gạt đẩy đám người ra liền hiên ngang lẫm liệt lao ra ngoài!

Để lại những người liên quan ngẩn người tại chỗ! Quạc Quạc!

"Phốc! Ha ha ha ha!" Băng Tịch không hổ là Tiêu Dao vương tử, có thể thích ứng loại tính chất này nhất, không chút khách khí cười ha hả, cảm thấy cười đến sắp rơi nước mắt!

Lúc này mọi người mới phản ứng kịp, sắc mặt của Trương thái phó liền đừng nói tới, thật sự là chuyển đổi như bảng pha màu, màu gì cũng có!

Bảo Lam nâng trán, tỏ vẻ mình không biết người này! Không biết người này! Tuyệt đối không biết người này!

Thôi, thừa dịp bọn họ còn sững sờ, tranh thủ rút lui thôi! Nếu không thì mình sẽ chết không có chỗ chôn!

Thái tử không có gì không kiên nhẫn, tâm trạng vô cùng sung sướng, tiểu gia hỏa này, thật sự là rất đáng yêu! Thật sự là hận không thể nhốt nàng lại ở bên người, thế nào cũng không thả ra! Đương nhiên thái tử sẽ không thừa nhận : Tuyệt đối không để bất cứ kẻ nào nhìn thấy tiểu gia hỏa đáng yêu của mình! Đây là nha đầu đáng yêu của một mình mình!

Băng Phong và Băng Trạch thì trái ngược lại, chỉ có vẻ bình tĩnh hơn, nhưng mà nhìn khuôn mặt thối thối của thái phó, cũng cố gắng kìm nén không cười ra miệng!

Rõ ràng là Băng Tích không nhìn sắc mặt của thái phó, cũng có thể là thấy nhưng trực tiếp xem nhẹ, hắn ta chính là một người có cá tính, nên cười phải cười, cũng không thể để bản thân ủy khuất! Cũng không thể để bản thân thiếu lợi ích!

Vì thế, trước cửa phòng bếp chỉ còn lại một mình Băng Tịch cười lớn "Ha ha ha ha..."!

Chờ đoàn người cười đủ, nháo đủ, cuối cùng là rời khỏi nơi chọc người bật cười này!

Cho đến rất nhiều năm sau, vừa nhắc tới chuyện phòng bếp này, vẫn là trò cười mình từng trải qua! Quả thực là không ít lần Băng Trì đã dùng chuyện này để trêu chọc Tiểu Ngọc Nhi!Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn.

Bảo Lam tìm được Tiểu Ngọc Nhi ở trong khuê phòng, lúc này Tiểu Ngọc Nhi đã rửa mặt xong, thay đổi một thân quần áo sạch sẽ, nằm sấp ở trên giường dùng chăn ôm mặt mình, miệng còn than thở: "Hu hu, không còn mặt mũi gặp người rồi. . . Không còn mặt mũi gặp người rồi. . . Ngượng chết được. . ."

Bảo Lam đi qua xốc chăn lên, vuốt đầu Tiểu Ngọc Nhi giống như vuốt con chó nhỏ : "Được rồi, ha ha, cũng đã qua. . . Được rồi. . . Ra đi. . ."

"Sao muội cảm thẩy như là tỷ đang sờ sủng vật vậy?"

"Muội thật thông minh!"

"Lam tỷ tỷ, tỷ thật là xấu! Hu hu, các ngươi đều khi dễ ta, người ta không muốn sống nửa!" Tiểu Ngọc Nhi lăn qua lăn lại ở trên giường!

"Ha ha, được rồi! Mau đứng lên chải chuốt một chút, đi tới trước điện thỉnh an!"

"Gì? Thỉnh an? Tỷ tha cho muội đi, muội mới không cần đi đâu! Muội đã mất mặt như vậy còn chưa đủ sao? Đi ra ngoài còn không bị chết cười sao!"

"Nhưng mà, muội muốn làm rùa đen rút đầu mãi sao? Nếu không thì muội ở trong phòng mãi sao? Ở đến lúc bọn họ rời đi?"

"Vậy. . . Vậy nói sau! Dù sao thì bây giờ muội không đi!" Tiểu Ngọc Nhi chết sống không đi, tỷ thích thế nào thì thế đó, muội liền làm tổ ở trong chăn, cho dù bên ngoài có núi băng sạt lỡ, đất đá có trôi, muội cũng kiên quyết không đi!

"Được rồi, được rồi! Ta ở đây cùng muội, muội nói thế nào liền thế đó được chưa?" Thật sự là bây giờ Bảo Lam cũng không muốn ra ngoài, Bảo Lam còn chưa nghĩ ra nên làm sao để đối mặt với Phong hoàng tử và Tịch hoàng tử!

Vì thế, này Bảo Lam cùng Tiểu Ngọc Nhi liền cam tâm làm rùa đen rút đầu, ở trong tổ nhỏ nói nói cười cười, chơi đùa nhốn nháo, thật sự rất vui!

Trong đại sảnh, không khí cũng là rất hài hòa, ách, đương nhiên, ngoại trừ Trương thái phó bị mất mặt thì sắc mặt còn chưa có hòa hoãn lại!

Thật ra mấy người không cảm thấy có bao nhiêu mất mặt, chỉ là thấy chơi rất vui, cười cười liền qua, làm sao có thể lấy chuyện này để chê cười thái phó đại nhân mà mình kính trọng nhất chứ!
Bình Luận (0)
Comment