Tiểu Xuân Nguyệt

Chương 6

Thời điểm « Tìm kiếm tâm trạng tốt » phát sóng thì bộ phim « Lòng son » cũng chính thức đổ bộ các rạp.

Độ hot của Hạ Khanh tăng lên chóng mặt.

Thứ nhất, trong phim « Lòng Son » cô đã vào vai con gái của nam chính có tính cách mạnh mẽ, IQ cao ngất ngưởng nhưng cũng rất hiếu thảo. Cuối cùng lại chết một cách bi thảm khiến nam chính vô cùng đau khổ, còn khán giả không khỏi đau lòng. 

Thứ hai, sau khi show thực tế phát sóng, cư dân mạng đã phát hiện sự thông minh của Hạ Khanh rất giống với nhân vật trong « Lòng Son » nhưng ngoài đời cô hoạt bát và hài hước hơn trong phim nhiều, chỉ trong vài tuần lượng follow trên weibo đã tăng thêm 10 triệu.

Do đề tài về Hạ Khanh được bàn luận không ngừng nên chương trình truyền hình nổi tiếng phát sóng vào cuối tuần đã mời dàn cast trong « Lòng Son » tham gia, còn đặc biệt sắp xếp cho cô hát ca khúc chủ đề của bộ phim. Nam nữ chính đều là diễn viên trung niên, họ cũng không thích ca hát hay nhảy múa. Hiện tại Hạ Khanh đang rất hot, bạn trai của cô lại là Thẩm Trầm, để cô hát ca khúc chủ đề là quá chuẩn.

Mặc dù Hạ Khanh rất vui lòng phối hợp nhưng thật sự là cô hát không hay, lên sân khấu cũng không thể đùa được, vì vậy cô giải thích với người phụ trách chương trình, bên kia chỉ cười đáp: “Vậy Khanh Khanh à, cô tìm thầy Thẩm học tập một chút nha.”

Hạ Khanh không còn gì để nói. Cuối cùng, không thể không đi tìm Thẩm Trầm nhờ giúp đỡ.

Người nào đó nghe xong, trầm ngâm một lát rồi nói: “Bài này đúng là khó hát.”

Hạ Khanh: “...”

Thẩm Trầm khẽ cười, “Nhưng có anh ở đây, không cần phải lo lắng.”

Người đại diện của Thẩm Trầm đang ngồi trên ghế salon cạnh cửa phòng thu, vừa uống coca vừa ăn “cẩu lương”.

Hiện tại Thẩm Trầm chỉ mặc áo sơ mi màu trắng đơn giản, còn Hạ Khanh thì mặc áo len nhưng cũng màu trắng, thoạt nhìn còn tưởng hai người đang mặc đồ tình nhân.

“Đoạn đầu ‘Ta gửi tâm tình’, âm điệu giảm xuống, là ‘la mi do la’...” Ngón trỏ của Thẩm Trầm đánh nhịp lên bàn.

“La...”

“Ừm, ‘Tôi đặt tim mình vào buổi sáng.’...” Thẩm Trầm dừng lại, hỏi: “Sao vậy? Sao lại nhìn anh như vậy.”

Hạ Khanh chớp chớp đôi mắt to tròn, nói: “Anh hát hay quá.”

Ngón tay Thẩm Trầm giật giật, bởi vì có người ngoài nên anh mới kiềm chế không hôn cô, chỉ khen một tiếng: “Ngoan lắm.”

Hạ Khanh chỉ nhỏ hơn Thẩm Trầm ba tuổi rưỡi, được khen như vậy cũng hơi ngượng ngùng nhưng trong lòng lại thấy vui vẻ.

Thẩm Trầm tiếp tục dạy câu tiếp theo.

“Người ngoài” nào đó chưa từng thấy Thẩm Trầm tỉ mỉ như vậy bao giờ, chẳng những kiên nhẫn dạy từng câu từng chữ, nếu có hát sai lại còn không sao đâu, em hát lại đi. Còn hát đúng thì khen ngợi hết lời, cái gì mà “giọng rất hay”, “tốt lắm”, “thật sự tốt”. Anh nhớ trước đây mỗi lần lo liệu concert cho Thẩm Trầm, nếu Hạ Khanh có thời gian đến xem thì Thẩm Trầm sẽ đích thân chọn vị trí gần sân khấu cho cô, chỗ ngồi dễ ra vào, xung quanh cũng toàn là người quen để tiện giúp đỡ, như mua đồ uống chẳng hạn. Chăm sóc đến mức không ngờ được, ngẫm lại thì từ trước đến nay chỉ khi đối với âm nhạc Thẩm Trầm mới để tâm và tập trung như vậy.

Người đại diện nghĩ, quả nhiên thế sự khó lường, sống lâu nên cái gì cũng có thể thấy được.

Đoàn phim « Lòng Son » sẽ ghi hình tiết mục vào thứ Bảy tuần này.

Hạ Khanh cắn răng học suốt hai ngày.

Một giờ chiều, trong trường quay đã chật cứng khán giả, đa số đều là fan của các nghệ sĩ. Hôm nay Thẩm Trầm cũng tới đài truyền hình Y, anh được phó giám đốc của đài đích thân dẫn đến trường quay.

Hai năm gần đây, Thẩm Trầm đều được mời tham gia Gala mừng xuân của đài Y. Cư dân mạng đều cho rằng anh chính là trụ cột không thể thiếu của đài này.

Phó giám đốc và Thẩm Trầm quen biết đã lâu, quan hệ rất tốt nên nói chuyện cũng khá thoải mái: “Cậu chỉ tới xem Hạ Khanh ghi hình thôi, mà trên mặt còn mang khẩu trang, sợ MC của chúng tôi sẽ cue* cậu trên sân khấu à.”

*Cue: thuật ngữ cbiz, có nghĩa là nhắc đến, bóng gió, bẻ lái, dẫn dắt một người/ một sự việc không liên quan đến vấn đề đang bình luận, tranh luận.

Thẩm Trầm nói: “Anh đi làm việc đi.”

Đây là muốn đuổi người sao? Có điều phó giám đốc quả thật rất bận rộn nên nói: “Vậy để anh kêu người sắp xếp chỗ ngồi cho cậu.”

“Không cần, em đứng ở phía sau là được rồi.”

Điện thoại của phó giám đốc lại rung lên, ông ta lắc đầu nói với Thẩm Trầm hai câu “công việc vẫn chưa xong” và “hẹn gặp lại”, rồi bước ra khỏi trường quay.

Ánh mắt của nhân viên công tác phụ trách cửa sau rơi vào người Thẩm Trầm – cô cảm thấy cái người được phó giám đốc dẫn vào này có chút quen quen.

Lúc này, MC xuất hiện trên sân khấu, buổi ghi hình chính thức bắt đầu.

Bốn người Lương Vân, Lục Giai Lê, Giang Ba và Hạ Khanh vừa bước ra đã nghe thấy tiếng vỗ tay như sấm vang lên, có thể thấy được trong khoảng thời gian này, « Lòng Son » đã nóng đến mức nào.

Sau phần mở màn, mọi người trò chuyện một lúc, sau đó chơi trò chơi đoán tình tiết trong phim và cuối cùng là tương tác với khán giả trên mạng. MC nhìn vào màn hình lớn, chọn ra những câu hỏi thú vị để hỏi các diễn viên.

Thời điểm hỏi Hạ Khanh, MC cười nói: “Khanh Khanh, có rất nhiều người muốn hỏi bạn nhưng tôi sẽ chọn một cư dân mạng có tên là Vong Ưu, cô ấy hỏi anh Thẩm có thể viết một ca khúc song ca được không, để Khanh Khanh và anh ấy hát cùng với nhau!”

Khi MC hỏi hai diễn viên tiền bối, ánh mắt của Hạ Khanh vẫn luôn nhìn dưới sân khấu, hết nhìn bên trái rồi đến bên phải. Lúc MC hỏi đến cô thì Hạ Khanh bỗng nhìn thấy một bóng người ở phía sau khán đài và gần như cô đã nhận ra đó là ai.

“Sao vậy, Khanh Khanh?” MC thấy Hạ Khanh không trả lời nên hỏi.

Hạ Khanh thu hồi tầm mắt, cố gắng mỉm cười: “Em không có khiếu ca hát, nếu như hát sẽ kéo chân anh Thẩm đấy.” Vừa nói cô không nhịn được nhìn người kia tiếp.

Sức quan sát của MC không phải bình thường, theo tầm mắt của Hạ Khanh đã trông thấy một người đàn ông đứng ở cửa sau.

MC rất có mắt nhìn nên biết người này đáng gây chú ý cho chương trình, vì vậy nhanh chóng phản ứng, “Khanh Khanh của chúng ta có vẻ đang muốn nhờ một bạn khán giả giúp đỡ. Vậy xin mời anh bạn mặc đồ đen ở phía sau lên sân khấu nói vài lời được không nào!”

Hạ Khanh vội đáp: “Em không có nhờ giúp đỡ.”

MC mỉm cười nói: “Không sao đâu, chúng ta chỉ mời anh ấy lên tán gẫu vài câu thôi. Nếu đạo diễn cảm thấy nhàm chán sẽ cắt bỏ, yên tâm đi.”

Thẩm Trầm không nghĩ tới mình sẽ bị cue trên sân khấu như vậy, anh không có nói với Hạ Khanh sẽ đến, để tránh gây rắc rối cho cô. Nhưng bây giờ đã bị cue, cũng không thể không lên được.

MC cảm thấy người đang đi tới này thật bình tĩnh, đôi chân dài vừa bước lên sân khấu, lúc còn cách mọi người chừng 3 – 5 mét, anh ta cởi khẩu trang ra, sau đó quay mặt về hướng khán giả.

Phút chốc, trong trường quay đã vang lên tiếng thét đinh tai nhức óc.

MC cũng sửng sốt: “Oa, anh Thẩm! Trời ạ! Sao lại là anh được?!”

Cùng ngày hôm đó, một vài đoạn video ngắn, ảnh động và ảnh chụp của Thẩm Trầm và Hạ Khanh đã lan truyền khắp internet.

Thẩm Trầm lịch sự chào hỏi các diễn viên trên sân khấu, sau đó đi tới bên cạnh Hạ Khanh, giơ tay xoa đầu cô.

Hạ Khanh quá căng thẳng nên quên mất trên người còn có microphone, thấp giọng thở dài: “Hôm nay lại lên hotsearch cho xem, ‘hot’ đến chín luôn rồi.”

Thẩm Trầm cầm mic nói: “Song ca sao? Tôi sẽ viết và cũng sẽ dạy cô ấy hát, cho nên không thành vấn đề.”

Hai người nhìn nhau mỉm cười.

“Chắc chắn Hạ Khanh đã quên trên cổ áo còn đeo microphone ha ha ha. Cô ấy đúng là bảo bối mà, một người luôn nghiêm túc như Lương Vân lão sư, đứng bên cạnh cũng phải phì cười.”

“Hành động nhỏ của Thẩm Trầm thật sự giết chết tôi mà! Tôi từng cho rằng ‘gió không thể chuyển trời và trăng’, nhưng bây giờ mới hiểu chẳng qua anh ấy chưa gặp được cơn gió mà mình muốn thôi.”

“Ánh mắt của hai người thật sự đã khơi dậy trái tim thiếu nữ của tôi. Cho dù họ chỉ mỉm cười và không nói một lời nào.”

“Nghe nói hôm nay Hạ Khanh hát cũng rất ổn. Có người quen trong ngành đã kể, hai ngày trước Thẩm Trầm mới bắt tay vào dạy hát thôi đấy.”

“Mẹ nó, khi nào bọn họ kết hôn vậy, nhất định tôi sẽ “rinh” cục dân chính đến trước cửa nhà họ!

...

Bình luận “Mẹ nó,...” được một người có tên là Nghệ sĩ Mộ Dung Cầm share lại với nội dung “Tôi cũng không biết nữa.”

Trên đường về nhà, Hạ Khanh nhận được tin nhắn thoại của Mộ Dung phu nhân – “Con gái yêu, khi nào mới chịu dẫn bạn trai về cho chúng ta xem đây?”

Ai mà ngờ Mộ Dung phu nhân nhà cô vừa liên lạc đã ném một quả bom như vậy, hiện giờ Hạ Khanh còn đang ngồi trong xe bảo mẫu của Thẩm Trầm, vừa nghe xong đã vội vàng bấm nút tắt màn hình điện thoại, sau đó len lén nhìn tài xế phía trước, cô cảm thấy hôm nay có quá nhiều “kinh hỉ” lắm rồi, trái tim cô không thể chịu đựng được nữa đâu.

“Xem?” Không gian bên trong xe nhỏ như vậy, tất nhiên là Thẩm Trầm nghe được. Anh nghiêng đầu nhìn cô, trong mắt hàm chứa ý cười, nói: “Vậy thì xem một chút.”

“...”

Từ khi ra mắt đến nay Thẩm Trầm vẫn luôn bận rộn, có lẽ ba bốn năm rồi cũng chưa hề đến trung tâm thương mại. Vậy mà hôm nay, sau khi thu âm bài hát cho ca sĩ mới trong công ty xong, anh đã đến trung tâm thương mại lớn nhất của thành phố.

Gần đây paparazzi bám theo anh không ít, sau khi Thẩm Trầm vào trong, họ cũng lén mang thiết bị để theo dõi.

Bọn họ thấy Thẩm Trầm đi vào cửa hàng của thương hiệu T, có người nhịn không được chế nhạo trong lòng: Anh là người phát ngôn cho đồng hồ cao cấp của thương hiệu B, vậy mà không vào cửa hàng bên cạnh lại vào cửa hàng này?

Sau khi bước vào cửa hàng, anh tháo khẩu trang ra, chỉ chừa lại kính râm. Đám nhân viên phục vụ vừa nhận ra đó là ai, tất cả đều che miệng đang sắp kêu thành tiếng lại.

“Để tôi xem thử.” Thẩm Trầm lịch sự nói.

“Được...Được!”

Thẩm Trầm thật sự không biết chọn đồ, nhân viên phục vụ lại quá nhiệt tình nên khi nhìn thấy một tay paparazzi tiến vào giả vờ mua sắm, anh mới quay đầu nói với người đó: “Anh lại đây.”

Paparazzi: “...Có chuyện gì?”

Thẩm Trầm: “Anh kết hôn chưa?”

Paparazzi: “... Mới vừa kết hôn.”

Thẩm Trầm: “Anh đã mua quà tặng trưởng bối trong nhà của người yêu chưa?”

Paparazzi: “… Mua rồi. Jambon Kim Hoa.”

Thẩm Trầm lắc đầu, “Thôi được rồi. Cám ơn nhé.”

“...”

Thẩm Trầm bổ sung thêm một câu, “Có gì muốn hỏi cứ hỏi đi, muốn chụp thì cũng quang minh chánh đại mà chụp.”

“Thật sao?!” Người kia quá đỗi ngạc nhiên, lập tức nâng máy quay lên, “Anh Thẩm, anh sắp kết hôn sao? Anh và Hạ Khanh thì ai là người đề nghị hẹn hò? Quan hệ giữa anh và người nhà đã được khôi phục chưa? Khi kết hôn họ sẽ tới dự chứ?”

Thẩm Trầm cười một tiếng, “Cho anh hỏi, thật sự cái gì cũng dám hỏi? Hôm nay tâm trạng tốt nên tôi sẽ trả lời: Tôi sắp kết hôn. Tôi. Chưa. Sẽ.”

(Tôi. Chưa. Sẽ. tức là trả lời mấy câu liên hoàn của phóng viên đó: “Anh và Hạ Khanh thì ai là người đề nghị hẹn hò? Quan hệ giữa anh và người nhà đã được khôi phục chưa? Khi kết hôn họ sẽ tới dự chứ?”)

Đoạn phỏng vấn được tải lên mạng ngay thời điểm đó.

Cuối video, Thẩm Trầm đang chuẩn bị rời đi, phóng viên cố gắng đuổi theo hỏi: “Cuối cùng anh nói thêm một câu về Hạ Khanh đi!”

Ý của paparazzi có thể muốn anh nhận xét ra sao về Hạ Khanh hoặc anh thích Hạ Khanh như thế nào hay anh và Hạ Khanh đã có kế hoạch gì trong tương lai?

Tính tình của Thẩm Trầm vốn lãnh đạm, ngay cả giọng điệu cũng vậy, thái độ cũng thế, chưa bao giờ nhiệt tình nhưng nếu tỉ mỉ sẽ phát hiện ra, dáng vẻ của anh khi nói về Hạ Khanh rõ ràng khác biệt — giống như băng tuyết tan chảy.

Anh nói: “Cô ấy chính là nơi trở về của tôi.”

(Hoàn)
Bình Luận (0)
Comment