“Kinh Diễm, ngươi về cùng với Lộ Vân trước đi.” Mộ Dung Tả Ý tâm tư hỗn loạn, vô thức tránh đi ánh mắt của Tư Diệc Hành, ngược lại quay sang nói với Mộ Dung Kinh Diễm.
“Ừ.” Mộ Dung Kinh Diễm hiếm khi nghe lời như thế, ngoan ngoãn đi với Lộ Vân.
“Tùng Kinh, Di Hòa, các ngươi mau dìu hắn vào nghỉ ngơi.” Mộ Dung Tả Ý gọi hai kẻ bị sự tình xảy ra liên tiếp chấn động tới ngây người.
Tùng Kinh và Di Hòa lúc này mới có phản ứng, vội vàng vọt tới, mỗi người một bên đỡ Tư Diệc Hành.
“Thiếu chủ, người thế nào rồi?”
“Ngươi thích hắn có đúng không?” Tư Diệc Hành nhưng đẩy tay của hai thuộc hạ ra, gắt gao nắm lấy tay Mộ Dung Tả Ý không buông.
Nam nhân kia mỹ lệ động nhân như vậy, cử chỉ làm nũng cực kỳ tự nhiên, một chút cũng không khiến người ta nhìn thấy khó chịu, ngược lại thấy thưởng tâm duyệt mục
(vui mắt, trong lòng tán thưởng). Mà Mộ Dung Tả Ý đối với hắn nuông chiều cùng yêu thương cũng rõ ràng cùng tự nhiên như thế, thậm chí không tiếc vì hắn mà ra tay với mình. Vậy nên Tư Diệc Hành mới cố ý làm cho mình bị thương trong tay Mộ Dung Tả Ý, vì hắn rất sợ Mộ Dung Tả Ý sẽ bỏ đi với người kia… Mấy ngày nay ở chung khiến Tư Diệc Hành hiểu rõ cá tính Mộ Dung Tả Ý, hắn biết rõ, chỉ cần Mộ Dung Tả Ý đả thương hắn, sẽ không tuyệt tình bỏ hắn mà đi.
Tư Diệc Hành biết mình đang lợi dụng sự ôn nhu của Mộ Dung Tả Ý, thiện lương cùng lòng trách nhiệm ràng buộc hắn, có điều hắn không để ý thôi. Chỉ cần có thể lưu lại hắn, Tư Diệc Hành không ngại dùng bất kì thủ đoạn nào.
“Hắn là Mộ Dung Kinh Diễm.”
Mộ Dung Tả Ý không rõ mình vì sao phải giải thích, có lẽ, chỉ là không muốn thấy trong mắt Tư Diệc Hành mang sự bi thương khiến mình rất khó chịu.
“Hắn là đệ đệ của ngươi?” Tư Diệc Hành bỗng ngẩng đầu, trong ánh mắt hiện lên một tia áy náy.
“Cũng không phải, hắn là ca ca của ta.” Mộ Dung Tả Ý không nhịn được làm sáng tỏ.
“Ca ca?” Tư Diệc Hành kinh ngạc cực kỳ. Tùng Kinh và Di Hòa hai người cũng nhịn không được mở lớn mắt nhìn Mộ Dung Tả ý. Mộ Dung Tả Ý không phải là trưởng tử của Mộ Dung gia sao? Vì sao hắn lại nói Mộ Dung Kinh Diễm là ca ca hắn?
“Kinh Diễm mới là con trưởng, ta là đệ đệ, có điều hắn trời sinh thích làm nũng, tất cả mọi người đều nghĩ ta mới là lão đại, hơn nữa chuyện của Mộ Dung gia luôn do ta đứng ra, vậy nên mọi người đều nhận định ta là con cả. Người trong nhà ta cũng lười giải thích, rất ít người biết chuyện này, chỉ có người nhà cùng với bằng hữu cực kỳ thân thích mà thôi” Mộ Dung Tả Ý giải thích vẻ rất phiền muộn
“Mộ Dung đại công tử… muốn thành thân… kỳ thực là hắn?” Tư Diệc Hành lắp bắp nói không ra lời, nhớ tới tất cả những việc mình làm, nhất thời thấy xấu hổ vô cùng.
“Thật may ngươi còn hiểu.” Mộ Dung Tả Ý nhịn không được chế nhạo một câu, dừng một lúc, nhìn Tư Diệc Hành phía dưới xấu hổ đến hận không thể chui xuống đất cùng sắc mặt tái nhợt, nhịn không được ôn nhu hỏi “Ngươi thấy sao?”
“Ta không sao.” Tư Diệc Hành lấy tay lau đi vết máu, trả lời một cách không lưu tâm.
Mộ Dung Tả Ý không nói gì. Khiến Tư Diệc Hành bị thương là chuyện hắn vạn lần không ngờ tới. Cho dù động thủ trước là Tư Diệc Hành, cho dù chuyện hắn phản kích cũng chỉ là đương nhiên, cho dù hắn đả thương Tư Diệc Hành xong cũng không có bất cứ kẻ nào có lý do trách cứ hắn, thế nhưng nhìn thấy Tư Diệc Hành thổ huyết, Mộ Dung Tả Ý vẫn thấy áy náy cùng tự trách. Mà ngoài áy náy ra, khiến hắn ưu phiền chính là yêu thương cùng thương xót không thể xem nhẹ.
“Vậy là tốt rồi.”
Mộ Dung Tả Ý thở nhẹ ra. Tuy rằng hành vi của Tư Diệc Hành quá mức kích động, có điều biến cố bất chợt này coi như là ngoài ý muốn khiến cả hai bên bỏ đi được xấu hổ khôn kể, thái độ giữa hai người rốt cuộc tự nhiên lên.
“Các người dìu hắn vào nghỉ ngơi đi.” Mộ Dung Tả Ý nói với Tùng Kinh và Di Hòa. Hai người đáp ứng đỡ Tư Diệc Hành vào nghỉ, Tư Diệc Hành nhưng bình tĩnh nhìn Mộ Dung Tả Ý hỏi “Ngươi đi đâu?”
“Ngươi đi ngủ một lúc đi, ta phải đi gặp Kinh Diễm một chút.”
Tư Diệc Hành nhìn chằm chằm Mộ Dung Tả Ý, vẫn không chịu động chân.
Mộ Dung Tả Ý biết rõ ý tứ của Tư Diệc Hành, lo lắng từ nay sẽ để lại cho hắn nỗi sợ hãi. Bản thân qủa thực vốn không có chủ ý này, chờ Tùng Kinh và Di Hòa lộ diện là có thể yên tâm ly khai. Thế nhưng hiện tại, đầu tiên là cùng nam nhân này có quan hệ rất thâm thiết, tiếp đó hắn lại bị thương ở trong tay mình… Lúc này, tư thế Tư Diệc Hành đứng thẳng không được tự nhiên cùng trên môi mơ hồ còn vết máu đều nhắc nhở Mộ Dung Tả Ý về tất cả những gì đã phát sinh. Gợi nhắc một cách rõ ràng như vậy, làm sao có thể khiến bản thân không nhìn tới sự tồn tại của Tư Diệc Hành mà ly khai hắn đây?
Thế nhưng, lúc này nếu không đi, chỉ sợ, hắn sẽ không đi được nữa. Mộ Dung Tả Ý mơ hồ có dự cảm không biết phải làm thế nào.
“Ta đi trò chuyện với Kinh Diễm, sẽ về sớm thôi.”
Rốt cục, Mộ Dung Tả Ý bị khuất phục trước ánh mắt thâm tình mà cố chấp của Tư Diệc Hành, thở dài nói lời bảo chứng. Tư Diệc Hành bởi vì thụ thương mà hai gò má tái nhợt cuối cùng cũng hiện lên chút màu sắc, quay sang nở một nụ cười hơi áy náy với Mộ Dung Tả Ý vẻ mặt đang có chút phiền muộn, sau đó mới xoay người ngoan ngoãn vào trong quán trọ.
Nhà họ Lộ ở thành đông Lạc Châu, mặc dù lớn đến không tính được, nhưng cũng có vài phần khí thế.
Mộ Dung Tả Ý đến khiến Mộ Dung Kinh Diễm vẻ mặt vui mừng, Lộ Vân thì vạn lần không vui, nhưng ở trước mặt Mộ Dung Kinh Diễm thì một chút cũng không dám lộ ra, chỉ đành theo trước theo sau, không rời hai người một bước. Mộ Dung Kinh Diễm cũng mất hứng, giận dữ đuổi đi cái kẻ vẻ mặt đầy cảnh giác phòng bị này, sau đó lôi kéo Mộ Dung Tả Ý vào phòng mình.
“Ngươi không nói cho Lộ Vân ngươi phải thành thân sao?” Mộ Dung Tả Ý hiếu kì hỏi.
“Nói cho hắn làm gì? Đó là chuyện của ta, với hắn có liên quan gì.” Mộ Dung Kinh Diễm nằm ở ở trên giường Tương Phi mềm mại, lười biếng trả lời, tiện tay nhón một quả ô mai đưa vào miệng.
(chẳng biết cái gì gọi là giường Tương Phi nữa O.O)
Thương cảm cho Lộ Vân, xem ra hắn ở trong lòng Kinh Diễm thực sự chẳng có mấy địa vị. Mộ Dung Tả Ý thầm than một tiếng.
“Đúng rồi, Tả Ý, ngày hôm qua cái người xinh như búp bê từ trong khách điếm đi ra muốn giết ta là ai vậy? Võ công hắn thật cao, ta vốn nghĩ ngươi cũng khá, thế nhưng so với người ta, ai, quả thực còn kém rất xa… Nhưng hắn làm sao lại muốn giết ta a, vì ta hôn ngươi một chút sao? Ghen tuông như vậy có hơi dữ tợn quá không? Ta là ca ca ngươi, hơn nữa trước đây ta cũng hôn ngươi vô số lần rồi, cho hắn biết, còn không đem ta hầm thành canh thịt…” Đột nhiên nhớ tới sự tình vừa nãy, Mộ Dung Kinh Diễm nhịn không được quay sang Mộ Dung Tả Ý nhắc tới không thiếu việc gì.
“Hắn là Tư Diệc Hành.” Mộ Dung Tả Ý trả lời đơn giản.
“Tư Diệc Hành? Trời ơi, không phải là thiếu chủ Xích vân cung đấy sao?” Mộ Dung Kinh Diễm lập tức ngồi dậy.
“Chính là hắn.” Mộ Dung Tả Ý trả lời có chút cam chịu bất đắc dĩ.
“Tả Ý ngươi thật là có bản lĩnh nha, bình thường ung dung thản nhiên, bỗng nhiên làm người ta kinh ngạc, đến nhân vật lợi hại như thế cũng bị ngươi lừa được.” Mộ Dung Kinh Diễm vẻ mặt ngưỡng mộ nhìn Mộ Dung Tả Ý, đôi mắt sáng trong suốt tràn đầy hứng thú.
“Ngươi nghĩ ta giống ngươi? Là hắn cứ quấn lấy ta, ta cũng không có cách nào.” Mộ Dung Tả Ý tức giận đem mứt quả trong tay nhét vào miệng Mộ Dung Kinh Diễm.
“Mộ Dung Tả Ý, ngươi đúng là tâm khẩu bất nhất
(nghĩ một đằng nói một nẻo). Quấn lấy ngươi như thế, vì sao ngươi trước đây không nhẹ nhàng giải quyết đi? Nếu ngươi quả thực không muốn Tư Diệc Hành cứ quấn quít lấy ngươi, ta không tin ngươi không thể tránh hắn.” Mộ Dung Kinh Diễm nhìn chằm chằm Mộ Dung Tả Ý, dùng một loại khẩu khí ‘ta biết hết’ để nói.
“Ta vốn không định để ý đến hắn, thế nhưng hắn cứ theo ta, ta lại không thể làm như không thấy. Hắn căn bản không biết chăm sóc bản thân, nếu như ta bỏ mặc hắn, cuối cùng vẫn không thể nhìn hắn chết đói. Tốt xấu gì thì cũng phải chờ thủ hạ hắn tới ta mới mặc kệ hắn được…” Mộ Dung Tả Ý có chút chột dạ giải thích.
“Coi như xong, ngươi đối hắn chắc chắn có cảm giác đặc biệt. Thích một người thì mới lo lắng cho người đó. Tư Diệc Hành nếu chết đói mới thực sự là chuyện cười lớn nhất. Mộ Dung Tả Ý, so với ngươi ta còn hiểu rõ ngươi hơn, ngươi căn bản chỉ là tìm cớ thôi. Được, cứ cho là ngươi nói không sai, vậy nói ta biết, hiện tại thủ hạ của hắn đã tới, ngươi vì sao còn không kiên quyết chia tay hắn đi? Vẫn còn muốn cùng một chỗ với hắn?” Mộ Dung Kinh Diễm tiến tới trước mặt Mộ Dung Tả Ý, liên tiếp hỏi.
“Hắn bị thương trong tay ta, ta sao có thể mặc kệ?” Mộ Dung Tả Ý tìm lý do thuyết phục chính mình.
“Thế nhưng ngươi chỉ là phản kích lại, hơn nữa hắn căn bản là cố ý. Vả lại, hắn hiện tại có thủ hạ chăm sóc, ngươi còn có cái gì phải lo nữa? Tả Ý thân yêu à, đó là vì sao? Phiền ngươi cho ta một lý do có được không?”
Mộ Dung Kinh Diễm không buông tha hắn, tiếp tục truy vấn không ngừng.
Vì sao? Quái lạ, hắn đâu có biết vì sao? Nếu biết thì có lẽ đã không phải phiền não như thế rồi. Mộ Dung Tả Ý có chút nôn nóng đứng lên, không muốn cùng Mộ Dung Kinh Diễm thảo luận đề tài này thêm nữa.
“Không nói với ngươi nữa. Sáng mai ta sẽ đi khỏi đây, ngươi có muốn đi cùng ta không?”
“Quên đi, người ta đáng thương sắp phải nhập động phòng rồi, để ta tiêu dao thêm vài ngày nữa. Dù sao ta cũng sẽ về trước ngày thành thân.” Mộ Dung Kinh Diễm cười mỉm nằm xuống, trả lời một cách biếng nhác.
“Tùy ngươi thôi, vậy ta về trước chờ ngươi.”
“Vị Tư đại thiếu gia kia ngươi định xử trí thế nào?” Mộ Dung Kinh Diễm cong khóe môi lên, nhàn nhàn hỏi.
“Ta trước tiên sẽ dẫn hắn đi khỏi đây, ở đây nhiều nhân vật võ lâm, vạn nhất có người nhận ra hắn sẽ xảy ra chuyện. Còn những chuyện khác, chờ vết thương của hắn lành rồi tính.”
Mộ Dung Tả Ý trả lời có chút không yên lòng, tâm tư bất giác bị phiêu tới bên người Tư Diệc Hành, trong thần sắc tự nhiên hiện ra vài phần hoang mang.
Đệ đệ luôn quyết đoán này cũng có lúc xuất hiện thần sắc bối rối, xem ra Tư Diệc Hành đối với hắn có ảnh hưởng không nhỏ chút nào nha. Mộ Dung Kinh Diễm đưa tay lên chống má, chớp mắt suy tư.
Tư Diệc Hành đối với Mộ Dung Tả Ý si tình ngẩn ngơ ai cũng có thể nhìn ra, mà Mộ Dung Tả Ý đối với Tư Diệc Hành, kỳ thực hình như cũng thế. Đệ đệ tính tình ôn nhu nhưng cũng rất khó động tâm này, bây giờ có phải thực sự duyên phận tới rồi không?
Nhìn bóng lưng Mộ Dung Tả Ý rời đi, Mộ Dung Kinh Diễm dựa vào gối trầm tư, bên môi tiếu ý càng lúc càng đậm.