Tiếu Xuân Phong - Nhất Mai Đồng Tiễn

Chương 36

Editor: HD

Tháng tư đã tới, cả đường đi bốn người lại hơn mười mấy nha môn Châu Huyện, lấy những vụ án cần thẩm tra lại. Xử lý các án nhỏ, đại án thì lâu hơi một chút. Chỗ nào chuẩn bị yến tiệc thiết đã, Tô Vân Khai đều từ chối, đi thẳng đến nha môn, khiến cho quan nha nhiều chỗ kinh hãi không thôi. Tin tức truyền ra ngoài, mấy quan sai địa phương sau này cũng không dám mở tiệc chiêu đã nữa.

Nha môn của Đại Tống rất nhiều, nhưng không phải chỗ nào cũng có án mạng lâu năm chưa giải quyết, trái lại Minh Nguyệt cảm thấy không mệt chút nào. Xử lại các vụ án to nhỏ khoảng chừng hơn hai trăm, nhưng không quá hai mươi vụ kiện cần nàng xuất hiện. Bạch Thủy đi theo Tô Vân Khai đi ra đi lại, nàng theo Tần Phóng ở địa phương ăn uống chơi đùa. Thế nên hôm nay ở trong xe ngựa cẩn thận quan sát, Minh Nguyệt cảm thấy nàng với Tần Phóng sắp biến thành quả cầu rồi.

Tô Vân Khai đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe đối phương nhẹ nhàng than thở, mở mắt nhìn sang, còn chưa kịp hỏi, Tần Phóng đã lanh mồm lanh miệng hỏi, “Ngươi làm sao vậy, có phải chưa ăn no không, không sao đâu, nghe nói buổi chiều chúng ta có thể đến được trấn tiếp theo rồi.”

Minh Nguyệt bóp bụng mỡ của mình, vẻ mặt bi thương, “Béo rồi.”

Tần Phóng đánh giá nàng, ra sức gật đầu, “Qủa thật là béo.”

“Ngươi cũng béo lên rồi.”

“Ta là nam nhân, cái này gọi là khỏe mạnh.”

Bạch Thủy nghe vậy, giơ tay nhéo cánh tay hắn, Tần Phóng bị đau thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Bạch Thủy hừ nói, “Thịt mềm như vải bông, cái này gọi là thịt mỡ.”

Tần Phóng giận muốn trả thù nàng, nhưng nghĩ đến nam nữ thụ thụ bất thân đành nhịn xuống. Tô Vân Khai thấy Minh Nguyệt vẫn đang ôm bụng nhỏ, vẻ mặt nàng vô cùng ưu thương, cười nói, “Nhiều thịt một chút cũng tốt, gầy yếu quá sẽ bị gió thổi bay.”

Minh Nguyệt ngước mắt nhìn, “Thật ư?”

“Ừm.”

Lúc này Minh Nguyệt mới không bóp bụng nữa, trong lòng vui mừng như con chim sẻ bay lên trời.

Đi được ba dặm, vẫn chưa vào trong trấn, lại nghe thấy tiếng người cãi nhau. Xe ngựa dừng lại, xa phu ở bên ngoài nói, “Quan gia, phía trước có người tranh chấp, chặn lối đi rồi.”

Tô Vân Khai vén màn xe nhìn ra ngoài, đằng trước tụ tập hơn mười người, bọn họ đều cuốn ống quần lên tay thì cầm cuốc, lại nhìn xung quanh là đồng ruộng, chắc là người trồng trọt quanh đây. Mấy người kia cãi nhau rất lớn, có vẻ như không chung một chủ đề.

“Xuống xe nhìn xem.”

Bốn người lần lượt xuống xe, đi đến gần bọn họ, mới phát hiện trên mặt đất đầy lá cây mía.

Hiện tại đã qua mùa mía, trồng tiếp mía sẽ không ngọt. Nghe bọn họ tranh cãi ầm ĩ, nói mía này thì ngoại lệ, ngọt phát ngấy. Người trồng định ngày mai chặt đi bán lấy tiền, không ngờ khi đến lại không thấy mía đâu, liền nghi ngờ người nọ trộm, sau đó cãi nhau.

“Lộ Tam, mía của ta là do ngươi chặt, ngày hôm qua ngươi còn nói với người ta sẽ chặt mía nhà ta để bán kiếm lời.”

“Triệu Tứ, người khác nói cái gì ngươi cũng tin hay sao, nếu ngày mai có người tới nói với ngươi ta muốn cướp vợ ngươi, ngươi cũng tin?”

“Đồ khốn ta liều mạng với ngươi!”

“Tới đi, mau tới đập vỡ đầu ta đi.”

Mắt thấy Triệu Tứ kia thật sự sắp lấy cái cuốc đánh người, Tô Vân Khai quát một tiếng, khiến cho đám đông ồn ào lập tức yên tĩnh, liếc mắt nhìn qua bên này. Bốn người tới là mỹ nữ tuấn nam, tuy quần áo người nói chuyện không hề đẹp đẽ đắt tiền, nhưng diện mạo tuấn lãng, ngũ quan đầy chính khí, đám người không ai dám quát lại hắn.

Bạch Thủy bày ra lệnh bài trước mặt mọi người, nhưng nhanh chóng thu về, tránh cho bọn họ nhìn thấy nàng là bộ đầu của Đề Hình Tư, “Bộ khoái xử án.”

Lúc này mọi người mới bày ra vẻ mặt kính sợ, theo bản năng liền cách xa ba trượng, sợ trêu trọc quan gia.

Triệu Tứ vừa nghe xong, lập tức tiến lên, giận dữ nói, “Bộ khoái đại nhân, ta muốn cáo trạng, ta muốn báo án Lộ Tam kia chặt mía nhà ta.”

Lộ Tam quỳ trên mặt đất hô to oan uổng, lại nói, “Sáng sớm hôm nay ta lên núi đốn củi, ngài xem, đao của ta vẫn ở đây, thời gian đâu chặt mía của hắn, hắn thì đi tìm người làm chứng, ngậm máu phun người.”

Triệu Tứ tức giận nói, “Đừng tưởng là ta không biết ngươi ham mê cờ bạc nợ nần chồng chất, trong nhà cái gì cũng không có, ngay cả cái đao này, cũng là ngươi ăn trộm từ nhà A Cẩu. Ngươi tới chỗ người khác ăn thiếu uống thiếu cũng không tính làm gì, vậy mà chặt hết mía nhà ta, ngươi biết rõ mẹ ta bị bệnh cần tiền chữa trị, ngươi trộm tiền này sẽ an tâm được sao?”

Lộ Tam cười nhạo miệng tiếng, “Ngươi lấy chứng cớ ra đây, không thì hỏi xem hôm nay ai nhìn thấy ta chính là người chặt mía chứ.”

“Nói như vậy ngươi nhất định đã cải trang rồi.”

“Đó là không có chứng cứ.” Lộ Tam lại đắc ý, chắc chắn hắn không có biện pháp chứng minh.

Triệu Tứ không nói chuyện, chỉ có thể xin Tô Vân Khai làm chủ. Tô Vân Khai nhìn sang thanh đao bén nhọn, ngồi chồm hổm cầm đao, hỏi: “Sáng nay ngươi dùng thanh đao này để đốn củi?”

Lộ Tam cao giọng đáp, “Đúng.”

“Vậy củi của ngươi đâu?”

“Bán rồi.”

Minh Nguyệt đảo mắt, bước tới nói nhỏ bên tai Tô Vân Khai hai câu. Tô Vân Khai “Ừm” một tiếng, cười nói, “Vừa rồi ta hỏi hắn như thế, chính là muốn làm như vậy.” Lê Quý Đôn

Tần Phóng nhíu mày, “Hai người thì thầm to nhỏ gì vậy?”

Minh Nguyệt cười cười, “Phá án đó.”

Ngón tay Tô Vân Khai lướt qua mặt đao, đi theo đường đao sắc bén, thấy người ngoài kinh hãi. Ngay sau đó cảm thấy kì quái, thấy hắn nếm thử ngón tay. Vẻ mặt lộ ý cười, hỏi Lộ Tam, “Hay là ngươi nói cho ta biết, ngươi chặt củi gì mà ngọt như nước mía vậy?”

Mọi người sững sờ, đột nhiên hiểu được --- nếu đích thực là củi, chất lỏng kia đâu thể có vị ngọt của mía. Chỉ khi chặt mía, mới có được loại vị ngọt này.

Triệu Tứ vừa nghe, lập tức đi tới nếm thử, liếm một cái liền tức giận, níu chặt Lộ Tam, lớn tiếng nói, “Đi, đi tới nha môn với ta.”

Lộ Tam muốn bỏ chạy, nhưng không phải đối thủ của người tráng kiện như Triệu Tứ. Người bị kéo đi về hướng nha môn hắn vừa kêu la, sau cùng tức giận mắng Tô Vân Khai xen vào chuyện của người khác, tiếng mắng chửi xa dần, Tô Vân Khai không để bụng, lúc này có một người tiến lên, “Quan gia, cầu xin ngài làm chủ cho tiểu nhân.”

Vừa nãy hắn lặng lẽ không tiếng động, người ngoài ồn ào nói chuyện nhưng hắn vẫn không lên tiếng, tầm mắt chưa từng rời khỏi người mình, Tô Vân Khai liền biết hắn muốn nói ra suy nghĩ của mình.

“Tiểu nhân tên là Ngũ Mộc, bởi vì họ Lâm tên Sâm, Ngũ cá Mộc, phải lấy biệt danh này. Tiểu nhân cũng am hiểu trồng cây, cách nhà khá xa đặc biệt trồng một gốc bách thụ.”

Tần Phóng hiếu kì nói, “Bách thụ? Chẳng phải là một gốc cây rất bình thường sao?”

Ngũ Mộc tiếp tục nói, “Đúng, nhưng cây bách thụ đó khi còn non thân cây thẳng, khi ra lá lá cây hình bầu dục, trồng một năm rưỡi liền xiêu vẹo không thành hình nữa. Ta coi cả năm nay, cây chỉ cao một chút, bộ dáng vẫn như cũ. Mấy ngày trước có một viên ngoại muốn mua cây bách thụ ta trồng, ta không đồng ý bán, hôm nay qua coi. Ai ngờ đến đó, liền không thấy cây bách thụ nữa, lại thấy ở chỗ đất nhà hắn, hắn cứng rắn nói là của mình.”

Nói xong hắn chỉ một hán tử mũi rộng miệng rộng, hán tử vừa thấy hắn chỉ vào mình, liền quỳ xuống, dập đầu nói, “Đại nhân, ta không có, cây kia vốn là của thảo dân, hắn vu hại ta.”

Tô Vân Khai hỏi, “Ban đầu cây kia trồng ở chỗ nào?”

Ngũ Mộc lập tức dẫn hắn đi coi, xong chỉ sang chỗ đất nhà hán tử.

Tô Vân Khai nhìn thấy chỗ kia bị đào một lỗ lớn, mà ngay chỗ đất của hán tử cũng trồng thụ, trong đó có một gốc cây cực kì giống bách thụ, liếc mắt nhìn xem. Hắn ngồi chồm hổm nắm một nắm đất lên coi, lại dùng tay không đào một tấc, sau đó đứng dậy đi tới chỗ nhà hán tử xem đất của cây bách thụ.

Lá cây bách thụ xanh tươi, dưới đất có cỏ khô bao trùm, quơ quơ, dường như rễ đâm chặt dưới nền đất. Hắn giơ tay gạt cỏ khô ra, lại lấy một nắm đất, sau đó đứng dậy nói, “Đào rể cây lên.”

Hán tử khó xử nói, “Như vậy thụ sẽ chết.”

Ngũ Mộc nói, “Chỉ là một chút rể cây, sao chết được.” Nói xong hắn đi mượn cái cuốc, rất nhanh đào được gốc.

Tô Vân Khai nhìn thấy trên rể dính bùn đất, lại bảo hắn lấy rể một gốc đại thụ khác qua xem. Qua chừng một khắc, hắn mới đứng dậy nói với hán tử, “Mặc dù trộm thụ của người khác không phải tội gì lớn, nhưng ăn cắp là tội, xem ra, ngươi phải theo chúng ta đi nha môn rồi.”

Hán tử kinh ngạc nói, “Quan gia minh giám, ta không có trộm thụ nhà hắn, nơi này của ta trồng nhiều thụ như vậy, có bách thụ cũng không có gì lạ.”

Tô Vân Khai cười nói, “Ngươi cực kì thông minh, biết rằng sau khi nhổ thụ đất sẽ cực kì tơi xốp, cho nên hao phí sức lực đè lên một tầng đất, thế nhưng vừa nãy ta dùng một chút sức đã có thể di chuyển cây. Còn một điểm thiếu sót nữa, chỗ của ngươi và hắn tuy gần, nhưng cách xa mười trượng, đất nhà hắn là đất vàng, mà đất nhà ngươi là đất đỏ. Lúc ngươi trộm cây, có lẽ là khoảng nữa đêm, ngọn đèn dầu căn bản không soi rõ ngươi không chú ý điểm ấy, cho nên trên rễ bách thụ còn dính chút đất vàng.”

Ngũ Mộc nghe thấy lời này, thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Quan gia minh giám.”

Hán tử nhất thời không nói lên lời, chỉ có thể nhận tội.

Người vây quanh vỗ tay khen hay, nhưng ba người Minh Nguyệt hiểu rõ, cái này chẳng qua chỉ là gia vị phá án của Tô Vân Khai, là tiểu án trong tiểu án.

Giải quyết xong sự việc trên đường, bốn người tiếp tục lên đường, đi tới địa phương tiếp theo.

Trong nháy mắt đã qua hơn nửa tháng tư, các Châu Huyện định đến đều đã đi qua, trước tháng năm Tô Vân Khai phải hồi phủ rồi, chắc chắn khi hồi phủ sẽ có rất nhiều việc phải làm, vì thế hành trình kết thúc, trở về Đại Danh Phủ.

Đoạn đường này người vui nhất chính là Bạch Thủy, nàng biết Tô Vân Khai lợi hại, nhưng không ngờ hắn lợi hại đến như vậy, không có việc gì liền lôi Tô đại nhân ra khen ngợi, khen đến mức Minh Nguyệt cảm thấy hết hiếm lạ rồi. Ngay cả Tần Phóng cũng không nhịn được nói, “Ta nghĩ ngươi sắp trở thành người hầu của tỉ phu ta rồi.”

“Vốn đã là người hầu.”

“Thật ra ta cũng rất giỏi, sao không thấy ngươi khen ta?”

“Khen ngươi vừa thấy nguy hiểm liền trốn sau lưng ta để ta bảo vệ ngươi? Khen ngươi có thể ăn uống có thể ngủ ngon?”

Tần Phóng tức đến mức thiếu chút nữa xông lên đánh nhau với nàng, Minh Nguyệt vội vàng tránh ra, đôi oan gia này càng ngày càng ầm ĩ rồi.

Thời điểm nàng trở về phòng phải đi ngang qua phòng Tô Vân Khai, trong phòng vẫn còn sáng. Trạm dịch không lớn, cái bàn ly gần cửa sổ, trên cửa sổ chiếu lên bóng dáng người cầm quyển sách.

“Đại nhân, người vẫn chưa ngủ sao?”

Trong phòng chớp mắt một cái im bặt, sau đó bóng người kéo ra, cửa gỗ mở, Tô Vân Khai nói, “Sắp ngủ, Bạch Thủy với Tần Phóng ở tiền sảnh?”

Minh Nguyệt cười nói, “Đúng vậy, lại cãi nhau rồi.”

Tô Vân Khai cười cười, “Thật sự là oan gia. Bạch Thủy cãi không lại Tần Phóng, Tần Phóng đánh không lại Bạch Thủy, huề nhau.”

Minh Nguyệt cũng cười vui vẻ, “Nghĩ thế nào thì Tiểu Hầu gia cũng chịu thiệt thòi.”

“Nếu hắn thật sự sợ Bạch bộ đầu, sẽ không dám trêu trọc nàng. Bạch bộ đầu cảm thấy hắn đáng ghét, đã sớm nhân lúc hắn vừa mở miệng dùng đao bịt miệng hắn rồi.”

Lúc này Minh Nguyệt mới hiểu ra, “Hóa ra là một người nguyện bị đánh một người nguyện kề bên nha.”

Khi nói chuyện, tiếng sấm chớp vang lên, còn có tia sét, cắt ngang qua bầu trời âm u. Minh Nguyệt nói, “Ta trở về phòng đây.”

“Ừm.” Tô Vân Khai thấy nàng vội vàng chạy về phòng, vừa vào liền đóng mạnh cửa, có lẽ là nàng sợ sét. Hắn nghĩ nghĩ, trở về phòng lấy đèn qua đưa cho nàng, trong phòng sáng sủa, lá gan cũng sẽ lớn một chút.

Ban đêm trời đổ mưa, sấm sét vang dội, ầm ĩ một đêm, mãi đến bình minh, mới dần dần yên tĩnh. Đến giờ thìn, bắt đầu có chút ánh sáng mặt trời.

Ra khỏi trạm dịch, đi thêm năm mươi dặm, nghe nói con đường phía trước đã bị lún nửa tháng nay, nếu bọn họ đi qua có thể sẽ sụp. Vốn có đường núi để đi, nhưng không ngờ tối qua sấm sét đánh loạn, đánh nát một hòn đá trên núi, cộng thêm mưa to, đường núi đất đá bùn lầy, chặn lại con đường phía trước, cũng không biết có con đường nào để đi không.

Bốn người định trở lại trấn nhỏ, nhưng nghe nói ở phía trước không xa có một đại thôn trang, liền muốn ở đó một đêm, để xem tình trạng ngày mai thế nào, rồi tính toán sau.
Bình Luận (0)
Comment