Editor: Tử Diệp Trong lòng buồn bực đến cực điểm, dù xưng hô thay đổi cũng không phát hiện, vốn dĩ nàng ghét nhất xưng "Bổn phi!" để nói chuyện. Hứa Mộng Nhi lấy cớ tới tìm nàng, thực tế muốn gặp Nam Cung Dục! Xem bộ dáng hoa si, khẳng định tám chín phần là đúng. Nhàn nhạt nhìn qua Nam Cung Dục, yêu nghiệt này lớn lên làm cái gì, không có việc gì lại trêu chọc đào hoa.
Nam Cung Dục bị Ngải Vi nhìn đến có chút không hiểu được, rồi lại bình tĩnh đi tới chủ vị, lúc Ngải Vi còn không kịp phản ứng liền thuận tay bế nàng, để nàng ngồi trên đùi hắn. Ngải Vi hoảng sợ, không nghĩ tới hắn cư nhiên bế nàng, theo bản năng mà đôi tay vòng lên cổ hắn, ôm chặt, ngồi xuống.
Hứa Mộng Nhi hoàn hồn, nhìn hai người họ âu yếm, thần sắc tràn ngập hâm mộ cùng ghen ghét. Nàng rất hy vọng hiện tại người trong lòng Nam Cung Dục là nàng.
Nam Cung Vân nhìn hai người trước mắt, mí mắt giật giật, biểu tình muôn màu muôn vẻ. Khuôn mặt nhỏ dặm phấn tràn ngập hâm mộ cùng chờ mong, trong lòng nghĩ khi nào nàng cũng có thể tìm được hạnh phúc thuộc về chính mình. Chỉ là ánh mắt quét về phía Hứa Mộng Nhi, có điểm không vui không khách khí nói "Ngươi tới nơi này làm gì, sẽ không phải phát ngốc?"
"Ách, ta... Ta tới tìm Vương phi thương lượng." Hứa Mộng Nhi bị Nam Cung Vân hỏi, có chút ngượng ngùng.
"Tìm ta thương lượng?" Ngải Vi có chút không tin mà chỉ mình, không biết gọi là chuyện gì? Nàng không nhớ rõ với nàng ta có liên quan nha. Nghi hoặc nhìn Hứa Mộng Nhi, chờ đợi.
"Kia... Có thể nói chuyện riêng với Vương phi." Hứa Mộng Nhi nhìn mặt hai người khác ở đây, ngượng ngùng nói yêu cầu.
"Không cần, có chuyện nói thẳng, không cần nói riêng." Nam Cung Dục không thèm khí phách, hoàn toàn không cảm thấy có gì không ổn.
Tứ khắc mặt Ngải Vi đầy hắc tuyến, vô ngữ đến cực điểm. Này nha, nàng tuy rằng cũng cảm thấy không cần thiết trò chuyện riêng, nhưng hắn cũng không nên bá đạo như vậy? Cư nhiên liền phủ nhận. Nghĩ một lúc, liền duỗi tay nhéo cánh tay hắn, nhướng mày, giả vờ không vui nói "Làm gì thay ta quyết định, ngươi biết ý nghĩ của ta?"
Nam Cung Dục nhàn nhạt nhìn chỗ bị nàng véo, khuôn mặt yêu nghiệt lộ ra tia cười nhàn nhạt, hỏi một đằng trả lời một nẻo sung sướng nói "Vi Nhi muốn ở trên người ta lưu ký hiệu sao? Bất quá, ta tương đối thích ngươi yêu, mà không phải véo."
Ngải Vi trong khoảng thời gian ngắn ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy, ánh mắt ngây dại nhìn hắn, phản ứng không kịp.
Hứa Mộng Nhi có chút thẹn quá thành giận nhìn màn trước mắt, nàng tốt xấu cũng là nữ nhi Hữu tướng, hiện tại thế nhưng bị bọn họ làm lơ. Muốn tức giận lại sợ hỏng hình tượng trong mắt Nam Cung Dục, bởi vậy chỉ có thể chịu đựng. Sắc mặt tái nhợt, cả người run rẩy...
Nhưng mà đối Nam Cung Dục mà nói, Hứa Mộng Nhi căn bản không liên quan tới hắn, đương nhiên càng sẽ không để ý tới suy nghĩ Hứa Mộng Nhi.
"Ta muốn Vương phi đồng ý để ta thành trắc phi Dục vương." Hứa Mộng Nhi vốn dĩ muốn nói Bình thê, nhưng lại nhìn Ngải Vi hiện tại được sủng ái, liền sửa miệng muôn vị trí Trắc phi. Ngữ khí tràn ngập một tia bố thí cùng không cam lòng. Nghĩ thầm bản thân hiện tại cam nguyện ủy khuất về danh phận, nên chấp thuận. Chờ về sau vào cửa lại nghĩ được sủng ái liền có thể kéo Ngải Vi xuống, vị trí Vương phi sớm muộn cũng của nàng.
Ngải Vi sửng sốt, không nghĩ tới nàng ta tới tìm nàng vì việc này. Nghĩ thầm sẽ không do nam nhân yêu nghiệt gây họa đi? Theo ánh mắt cũng quái dị nhìn chằm chằm Nam Cung Dục, khẽ nhíu mày, phi thường khó hiểu.
"Ngươi xác định ngươi không nói nhầm? Ngươi muốn làm Trắc phi hắn." Ngải Vi hoàn hồn, thần sắc không vui hỏi Hứa Mộng Nhi. Này nhé, chẳng lẽ thật sự giống tiểu tam thế kỷ XXI tới cửa khiêu khích? Nàng há dễ bị coi thường như vậy?
"Đúng vậy, cầu Vương phi thành toàn." Hứa Mộng Nhi cho rằng Thượng Quan Ngải Vi đồng ý, vui sướng trả lời. Ngữ khí tràn ngập vui vẻ, thần sắc tràn ngập tình yêu nồng đậm cùng lưu luyến si mê với Nam Cung Dục.
"Hửm? Thành toàn? Cái này bổn phi không làm chủ được, ngươi phải hỏi Vương gia." Đôi mắt Ngải Vi hướng Nam Cung Dục chớp chớp, thần sắc hiện lên một tia giảo hoạt. Ngữ khí lại hừ nhẹ, tràn ngập khinh thường cùng trào phúng. Nữ nhân này đánh giá quá cao bản thân. Ngươi muốn ta phải đáp ứng? Coi ta là quả hồng mềm chắc.
"Này... Vương gia, ngươi có bằng lòng nạp ta." Hứa Mộng Nhi nghe Ngải Vi nói, có điểm thẹn thùng, mặt phấn cũng chứa ngượng ngùng và nhu nhược động lòng người, dò hỏi, thần sắc mang theo ý chờ mong cùng hưng phấn. Ở trong lòng nàng, nam nhân tam thê tứ thiếp là bình thường, nếu chính phi cũng chưa phản đối, Dục vương càng không có lý do phản đối nha!
"Cút, cút ra xa, bổn vương không thích ngươi, loại như ngươi cũng xứng?" Nam Cung Dục nhìn thoáng qua Ngải Vi, mặt đen như đáy nồi, cả người tản ra hơi thở lạnh băng, không vui rống giận. Nếu không phải bởi vì nàng ta là nữ nhi Hữu tướng, giết nàng cũng có khả năng...
"Ách, Vương... Vương gia, ta..." Hứa Mộng Nhi không nghĩ tới Nam Cung Dục có phản ứng này, trong lúc nhất thời nói năng lộn xộn. Hốc mắt tràn ngập nước mắt, thập phần ủy khuất nhìn hắn.
"Cút, đừng để bổn vương nói lần thứ hai, nếu không cũng đừng trách bổn vương vô tình." Nam Cung Dục không chút khách khí nói. Trong lòng cũng đồng dạng buồn bực đến cực điểm, tay ở eo Ngải Vi nắm thật chặt, nữ nhân đáng chết này cứ như vậy đẩy hắn cho nữ nhân khác, một chút ghen tuông cũng không có, lại có thể đồng ý.