Editor: Tử Diệp "Huynh không để ý, Vi Nhi, chúng ta hãy rời nơi này, trải qua cuộc sống ẩn danh." Vẻ mặt Nam Cung Thần chờ mong, thần sắc khi tràn ngập vui mừng.
"Không thể nào, ngươi không để ý, ta để ý, huống chi không phải muốn là có thể." Ngải Vi có cảm giác vô lực, nói thể nào cũng không được? Xem ra cần nói lời tàn nhẫn.
"Không, Vi Nhi, chỉ cần muội chịu đáp ứng huynh, huynh sẽ an bài mọi thứ để rời đi, cho huynh thời gian được không?" Ngữ khí Nam Cung Thần trở nên dị thường kích động và hưng phấn, liếc mắt đưa tình nhìn Ngải Vi, chờ đáp án.
"Không thể nào, Ngải Vi đã chết, Ngải Vi hiện tại sớm không phải người lúc trước ngươi quen biết, mong ngươi đừng dây dưa không rõ, đừng để ta chán ghét ngươi." Ngải Vi bất đắc dĩ, chỉ có thể buông lời tàn nhẫn, giả mặt không biểu tình, lạnh nhạt.
"Không, Ngải Vi, huynh biết muội đang giận, muội đừng như vậy?" Bộ dáng Nam Cung Thần không thể tin, mặt mang ưu thương.
"Ta không phải đang tức giận, ta nói thật, ta hiện tại thích Nam Cung Dục, không phải ngươi, mong ngươi buông tha ta." Ngải Vi quyết định tàn nhẫn, đem một lần nói rõ ràng, mặc kệ hắn tin hay không, không thể để hắn lưu lại quyến luyến.
"Không, huynh không tin, mới mấy tháng, muội sao có thể liền quên ta mà thích Nam Cung Dục, muội đừng gạt huynh." Nam Cung Thần hoài nghi, trong lòng hắn càng thêm tin tưởng Ngải Vi đang giận hắn.
"Ta không cần thiết lừa ngươi, là ta nhất kiến chung tình, huống chi qua mấy tháng, hắn đối xử với ta rất tốt, ta thật thích hắn." Ngải Vi hạ quyết tâm nói chuyện, trong lòng lại bất đắc dĩ, cũng nói thầm, xin lỗi nguyên chủ, ta không có biện pháp, hiện tại chỉ có thể làm vậy.
"Ha ha, nhất kiến chung tình? Sao có thể, muội sẽ không." Nam Cung Thần đột nhiên cười, biểu tình vừa bi thương vừa thống khổ, xoay người vẻ mặt đột nhiên tức giận nhìn chằm chằm nàng.
Ngải Vi nhìn Nam Cung Thần, có chút không đành lòng, muốn an ủi hắn, rồi lại không dám, sợ lát nữa nói không rõ. Hắn nói không sai, nguyên chủ bởi vì không thể quên hắn, mới lựa chọn cái chết. Hiện giờ nàng trọng sinh, căn bản đối với hắn không có tình yêu nam nữ, có cũng chỉ có đồng tình, nhưng mà hiện tại chỉ có thể hạ quyết tâm không nhìn vẻ mặt của hắn, tin tưởng thời gian có thể xoá nhoà.
"Mặc kệ ngươi tin hay không, đây đều là thật, ta không hề ái ngươi, duyên phận đã hết, mong về sau đừng tìm ta, ta không muốn Dục hiểu lầm." Ngải Vi quyết định nói rõ một lần, miễn về sau lại xuất hiện hiểu lầm.
"Huynh không tin, Vi Nhi, muội cố ý gạt huynh đúng không?" khuôn mặt tuấn tú Nam Cung Thần xuất hiện bi thương, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Ngải Vi.
"Ta... A..." Ngải Vi đang muốn nói chuyện, hắn đột nhiên dịch thân ôm lấy, nàng hoảng sợ, sợ hãi kêu lên.
Ngải Vi ngây ngẩn cả người, không nghĩ hắn đột nhiên ôm lấy nàng, còn định cúi đầu hôn nàng, may mắn nàng phản ứng mau, né tránh, lúc đang giãy giụa suy nghĩ đẩy hắn ra, đột nhiên nghe thấy cửa "Rầm" một thanh âm vang lên, một người đi vào.
"Buông nàng ra!" Bỗng nhiên một thanh lãnh, đạm mạc cất lên, bốn phía trên người hắn phát ra khí lạnh hàn băng, Nam Cung Dục hai mắt bốc hỏa, âm trầm nhìn trước mắt hai người ôm nhau.
"Dục, ngươi tới vừa lúc, hôm nay liền nói rõ ràng, ta..." Nam Cung Thần muốn cùng Nam Cung Dục nói rõ một lần, Ngải Vi sợ hắn nói bậy cái gì, nhất thời nóng vội dùng tay cấp bưng kín. Nhưng mà một màn này ở trong mắt Nam Cung Dục lại là chói mắt, tay nắm chặt, tựa hồ rất khó chịu.
"Dục, không phải như vậy, chàng nghe ta giải thích." Ngải Vi vội vàng nói, muốn tránh ra, lại phát hiện Nam Cung Thần ôm chặt nàng, căn bản không thể động đậy. Ánh mắt cầu xin nhìn về phía Nam Cung Dục, ý bảo hắn đừng hiểu lầm.
"Nàng là vương phi bổn vương, thỉnh Thái Tử tự trọng." Nam Cung Dục dường như minh bạch ý Ngải Vi, đột nhiên vung tay, Nam Cung Thần hơi né tránh, kéo Ngải Vi ra, ôm nàng trong lòng ngực, lạnh lẽo nói.
"Nhưng nàng yêu ta, Dục, thành toàn chúng ta được không?" Nam Cung Thần nhìn người trong lòng ngực không còn, trong lòng có cảm giác mất mát cùng kinh hoảng, mặt phẫn nộ. Ngải Vi ở trong lòng ngực Nam Cung Dục, tựa hồ cảm giác được cả người hắn cứng đờ, hơi thở lạnh lẽo, bên hông cũng hơi đau, nàng biết hắn tức giận, tựa hồ ẩn nhẫn.
"Không, Nam Cung Thần, ngươi sai rồi, ta yêu Dục, không phải ngươi." Ngải Vi bất đắc dĩ, phải lớn tiếng phản bác, nàng tuy đối Nam Cung Thần có chút áy náy, nhưng không thể cho hắn tình yêu. Mà hiện giờ, nói rõ ràng là biện pháp tốt nhất. Lời này vừa nói ra, mặt Nam Cung Thần không thể tin tưởng, thống khổ nhìn Ngải Vi, ánh mắt có mê mang, có không cam lòng, thậm chí có oán hận. Thân hình run nhè nhẹ, lảo đảo vài bước, lẩm bẩm mà nói: "Không có khả năng, Vi Nhi, muội gạt huynh..."
"Ta không cần thiết lừa ngươi, mọi chuyện đã qua, chúng ta không bao giờ có liên quan, thỉnh ngươi buông tha ta được không?" Ngải Vi biết nói như vậy thực tàn nhẫn, nàng không có biện pháp, làm thế mới có thể chặt đứt ý niệm hắn. Trong lòng lại cảm thấy vô cùng bi thương, nàng lấy thân phận nguyên chủ mà sống, lại thật sự không có biện pháp chấp nhận tình cảm, nàng cũng có cảm xúc và suy nghĩ. Nàng yêu Nam Cung Dục...
"Thái Tử, ngươi nghe rõ không? Mong về sau đừng có suy nghĩ không an phận với vương phi bổn vương, nếu không đừng trách bổn vương không khách khí." Nam Cung Dục nghe Ngải Vi nói, khuôn mặt tuấn tú lạnh nhạt dần nhu hòa không ít, tay cũng dần thả lỏng. Bất quá, nói ra lời lạnh như băng sương, toàn thân toả ra hàn khí.
"Vi Nhi, chúng ta đi."
Nam Cung Dục nói xong cũng không đợi Nam Cung Thần trả lời, dắt tay Ngải Vi, cấp tốc đi ra cửa. Tựa hồ cũng sợ hãi lo lắng, tay hơi hơi run một chút, gắt gao nắm chặt tay Ngải Vi? Ngải Vi nhìn thoáng qua Nam Cung Thần, muốn xin lỗi, lại chưa kịp nói gì. Bước chân tự nhiên cũng đi theo Nam Cung Dục ra ngoài, đi biến thành chạy chậm, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Nam Cung Dục càng đi càng nhanh.
"Hừ, không nghĩ tới dễ dàng khiến cho nàng ta tránh được." Ở một chỗ, ánh mắt Mục Nguyệt Nhi dữ tợn tàn nhẫn, mặt biến sắc, ác độc hừ nhẹ. Nam Cung Dục sở dĩ ở chỗ này, là nàng sai người đưa thư. Trong khoảng thời gian nàng phái người quan sát Thái Tử, không nghĩ tới cho nàng tìm được cơ hội. Chỉ không nghĩ tới dễ dàng mà đi qua? Không, nàng không cam lòng, nhất định sẽ không để Thượng Quan Ngải Vi sống tốt.