Tiểu Yêu Lưu Lạc

Chương 10.2

“Lão Thạch đầu” vừa rời khỏi “Thiếu Thạch đầu” cũng tới, hướng Lục Hải Thượng thần hành lễ. Hắn quả nhiên là đức cao vọng trọng.

Ta bấy giờ đã thoát khỏi kiềm chế của Thần Thiên Phong liền nhào tới ôm lấy 'Thiếu Thạch đầu'. Thần Thiên Phong cau mày nhìn ta, biểu tình kì dị. Lão thiếu lại bị bất ngờ giơ tay ra đỡ lấy ta. Ta dùng vuốt cào cào vào mặt hắn, hắn cau mặt nhưng vẫn miễn ôm lấy ta, không dám lỗ mãn.

Thật ra 'Thiếu Thạch đầu' hắn tên là Ngược Trác Lượng nhưng ta khi xưa lại thấy tên đó không hay nên thường gọi hắn là 'Thiếu Thạch đầu', bây giờ hắn đã thành một nam tử cao dáo, mĩ quan tuấn tú, e rằng nếu tiếp tục gọi hắn bằng cái tên này hắn sẽ binh ta bể trán. Huống hồ gì ta đang mang thân hình tiểu hồ ly nhỏ bé này. Vì vậy ta nghĩ thức thời một chút vẫn tốt hơn.

_

10 năm sống trong Lục Hải điện ta không chỉ có chút thành tựu tu luyện mà cũng tám được không ít chuyện.

Liên Thành tiên tử là người thường xuyên đi về từ nhân giới nhất. Phàm là những chuyện xảy ra ở hạ giới nàng đều nắm rõ.

Thành Cung của nàng là nơi gần Lục Hải điện nhất. Bình thường lúc rảnh rỗi sẽ qua kiếm ta tám chuyện. Ta nhớ Liên Thành tiên tử đã có lần nói với ta 5 năm trước núi Thanh Khương được Đế Quân ban tặng thần vật. Đá trong núi chỉ cần được sự cho phép của Sơn trưởng đều có thể xuất ra thành hình người mà đi lại. Chính là nhờ công dụng của thần vật kia. Tuy nhiên số lượng người lại bị giới hạn...Nàng còn nói cho ta biết thiếu chủ Thanh Khương đã lên nghiệm chức Sơn Trưởng, hình như là khoảng thời gian 3 năm trước thì phải. Có điều hắn không biết vì sao vẫn mang trên mình màu sắc xanh lè kia, không giống 'Lão thạch đầu' đã trắng trẻo mịn màng.

_

Nếu theo như lời Liên Thành nàng nói thì Trác Lượng giờ đây đã là Sơn Trưởng của ta. Ta đương nhiên với hắn phải thể hiện chút thành ý.

Ta từ trên người hắn tụt xuống, lại cẩn thận cúi đầu, dùng vuốt 'xoa' chân hắn một chút. Hắn liền nhảy dựng lên.

Thôi chết, ta quên mất chân là thứ cấm kị của hắn. Trước đây cứ hễ hắn bị ai chạm tới chân là toàn thân mất kiểm soát. Cái này rất ít người biết, ta cũng là do vô tình mà phát hiện. Hôm nay quả thật là không cố ý làm hắn mất mặt.

_

Hành động kia của ta thực đã dẫn đến một cuộc hỗn loạn. Mọi người đổ dồn về phía này ngạc nhiên, lại càng ngạc nhiên là kẻ kia từ một tên dị hợm xanh xanh trắng trắng bỗng biến thành một nam tử phong độ tuyệt đối, dáng vẻ tuấn tú khôi ngô, sợ rằng ở đây ngoài vị Lục Hải Thượng Thần cao ngạo kia sẽ không kém cạnh ai nửa phân.

Ta “A” lên một tiếng. Hóa ra ban nãy hắn dùng thuật che mắt, cố ý không để lộ hình dáng thật. Hẳn là Thần Thiên Phong đã nhìn ra lại không thèm nói ta biết.

_

”Lão Thạch đầu” vội vã chạy đến trước mặt Đế Quân và Thượng Thần khẩn khoản nhận tội:

”Tiểu tử không hiểu chuyện mong Đế Quân cùng Thượng Thần thứ cho”

Trác Lượng lại hoàn toàn không để ý chuyện kia, một mực dán ánh mắt nhìn ta. Ta lại mang ánh mắt khẩn thiết nhìn Thần Thiên Phong. Hắn liếc ta một cái, cất giọng:

”Không có gì, đều là do tiểu hồ ly nhà ta gây rối, mọi người không cần để ý“.

Hắn đã nói vậy Đế Quân liền cười, thuận miệng nói một câu:

”Đều là tuổi trẻ, sau này chú ý hơn một chút là được”

_

'Lão Thạch đầu' nghe xong hiển nhiên là rất vui mừng, chắp tay nói vài lời tạ ơn rồi lui xuống.

...

”Ngược Miên tỷ, tỷ biết người đó sao?” Tiểu Chi thoáng chút ngượng ngùng hỏi ta.

Quen biết với mĩ nam, với ta chính là một niềm tự hào mà ta với hắn trước đây từng sống cùng một chỗ lại càng đáng tự hào. Ta vốn định gật đầu, lại sực nhớ thân phận có bất tiện liền ủ ê lắc đầu:

”Chỉ là gặp sớm hơn mọi người một chút”

Tiểu Chi nghe ta nói vậy cũng không hỏi gì thêm, ngược lại có chút lúng túng:

”Muội...muội đưa tỷ về phòng nghỉ”

Cũng phải, ta trốn tiên Hội về trước cũng là vì lí do này, dù gì cũng còn kéo dài mấy ngày nữa, mà có thiếu một tiểu hồ ly như ta ngoại trừ Thần Thiên Phong cũng chẳng ai để ý. Ta thuận miệng ngáp một cái, gật đầu sau đó theo tiểu Chi trở về Lục Hải điện.

_

Lúc đi ngang Tiêu Huyền lại vô tình thấy có ánh đèn bèn lấy làm lạ hỏi Tiểu Chi:

”Muội xem, có phải ta buồn ngủ nên hoa mắt không? Ta nhìn thấy Tiêu Huyền điện sáng đèn”

Tiểu Chi lắc đầu:

”Tỷ không lầm, muội cũng nhìn thấy”

Hai chúng ta nghi hoặc nhìn nhau.Vân Yên Hội tổ chức vốn yêu cầu mọi nơi phải tắt đèn chỉ để ánh sáng nơi chính hội...
Bình Luận (0)
Comment