Tiểu Yêu Lưu Lạc

Chương 8.2

Đá Thanh Khương là một loại đá kì lạ, toàn thể nó là một màu xanh ngọc bích, lại như thấy cả sắc trắng lẫn ánh hồng trong nó, tưởng như trong suốt nhưng lại không thể nhìn xuyên qua, tưởng như mềm mỏng lại không thể đập vỡ, vừa như đứng trên đất mà lại tựa lơ lửng trên không trung...Thật là rất khó nắm bắt.

_

Khi ta được sinh ra, núi đá Thanh Khương đã cao tới hơn hai nghìn trượng. Cũng không biết nó có từ bao giờ.

Đá của chúng ta sở dĩ đặc biệt là vì có thể nói được. Tuy nhiên lại không có linh thần, không thể nào tự động chuyển dạng, cũng không có khả năng ghi nhớ.

Ta lần đầu hiểu chuyện đã được chứng kiến một chuyện rất ưu là thú vị nha. Một đôi phàm nhân một nam một nữ tựa đầu vào cửa nhà ta thì thầm. Tất cả ta đều nghe thấy.

Nam nhân kia nắm tay nữ tử bên cạnh, ngọt ngào:

” Tinh Hồng, muội đồng ý cùng ta một đời một kiếp hay không?”

Nữ tử kia đỏ mặt, đẩy nhẹ nam nhân kia:

” Huynh... thừa biết ý người ta rồi còn hỏi”

Ta vừa nghe xong lập tức nổi đầy da gà, lại không cẩn thận mà thốt lên:

” A...gian phu dâm phụ!”

Kì thực lúc ấy cũng không hiểu rõ ý nghĩa của từ ấy, chỉ là do có lần tọc mạch được mấy tỉ tỉ tám chuyện.

Hai người kia giữa nơi vắng vẻ tự dưng nghe được tiếng nói, hốt hoảng nhìn nhau rồi mệnh ai nấy chạy. Ta chép miệng:

” Ôi dào, ta còn tưởng hai người các ngươi tình cảm sâu đậm...”

Mấy tỉ của ta thấy có mùi náo nhiệt cùng nhau tìm đến góp vui. Lam Hồng tỉ xoa đầu ta bằng cách ngọ nguậy chạm mỏm đá vào đầu ta:

” Tiểu Vũ, muội từ khi nào học được thói xấu ấy?”

Ta bĩu môi:

” Còn không phải ta nghe được mấy tỉ nói sao?”

Chưa nói hết câu ta liền cảm thấy bị một lực mạnh kéo đi. Trong lòng thầm kêu không ổn. Quả nhiên 'lão thạch đầu' nghiêm nghị nhìn ta:

” Tiểu nha đầu, ngươi có biết mình phạm tội gì không?”

Ta biết điều hạ toàn thân sát đất, ngoan ngoãn nhận tội:

” Sơn trưởng, con biết lỗi, con không nên hô to mấy từ 'gian phu dâm phụ' làm người ta mất mặt”

'Lão thạch đầu' giận tím toàn thân. Ta kinh ngạc “A” lên một tiếng, lại phấn khích kêu:

” Oa! Oa! Thật không ngờ Thanh Khương chúng ta lại có màu sắc tuyệt vời này nha!”

'Lão thạch đầu' nghe xong liền gõ cho ta vài cái cảnh cáo rồi đuổi ta về.

_

Một nơi thâm sơn cùng cốc này thật vô cùng vắng lặng, gặp người còn khó hơn gặp tiên. Mà phàm những người đặt chân đến đây đều không bình thường. Mấy người bọn họ không phài nam nữ tư tình thì cũng là gian phu dâm phụ, không lưu manh cướp bóc thì sẽ là kẻ bần khổ muốn thoái đời... Đầu óc ta càng ngày càng không được ngây thơ.

_

Ta đã nói Thanh Khương là đá mau quên, ' Thạch lão đầu' đơn nhiên cũng không ngoại lệ. Hôm trước ông ấy nhát ta, hôm sau ta liền nói ông ấy đã đồng ý cho ta tự ý giải khuây trêu đùa phàm nhân một chút, xong còn bắt ông ấy 'điểm chỉ'. Kết quả ta là khối đá duy nhất lộng quyền, sau dần lại mách kế cho toàn bộ mọi người.

Kể từ đó Thanh Khương núi trở thành truyền thuyết, lại càng thu hút nhiều kẻ hiếu kì tìm đến ta lại càng có nhiều trò vui.

_

Hôm ấy, trời có chút sương mù, ta bị tiếng ầm ầm đánh thức, mở mắt ra liền thấy một nhóm người tay cầm rùi đục đi tới. Hiển nhiên là muốn đào chúng ta mang đi.

Mặt trời lúc này đã lên giữa đỉnh đầu, đám người kia mồ hôi đầm đìa vẫn không làm ta xước một mảnh, kiệt sức mà nằm lăn ra đất.

Ta ôm mặt cười thích thú. Muốn dời chúng ta đi thật ra không phải khó nhưng mà dùng cách thô bạo này sẽ luôn luôn là ngu ngốc.

Sở dĩ chúng ta nói được là vì có rễ. Đúng, không phải là cây nhưng vẫn có rễ. Mà rễ này lại mọc ngược lên suối tiên trên trời lại được các thần tiên tận tình ưu ái mới được thành như vậy.

Cho nên muốn mang được một khối đá dời khỏi phải tìm được dễ của nó, nhẹ nhàng mà mang đi. Ta đây cũng chính vì có người rút rễ mới lúc này ngồi đây mà kể chuyện, tán dóc cùng Lục Hải thượng thần.

...

Câu chuyện kể từ khi ta lên 8 tuổi, tức là có 8 năm gắn trên núi đá này. Sau ngần ấy thời gian ta từ một viên đá nhỏ nằm ở trong khe đã thành một phiến đá đẹp mắt luôn nghịch ngợm, không khi nào ở yên một chỗ. 'Thạch lão đầu' cũng vì cớ đó mà phiền muộn nói xưa nay chưa từng có 'tên đá' nào như ta. Ta lại lấy đó làm tự hào.

_

Mùa xuân đến ta liền đổi thành sắc hồng đón xuân xong lại thấy mấy tỉ tỉ ai cũng vậy, các sư huynh màu xanh, duy chỉ còn màu trắng. Ta quyết định chọn màu này. Nghiễm nhiên trở nên nổi bật nhất và vì thế mà có người chú ý đến.
Bình Luận (0)
Comment