Tiểu Zombie, Cắn Nữa Là Bất Lịch Sự Đấy Nhé

Chương 212

Du Nghê muốn tìm kiếm dấu vết trong đất nên chỉ có thể chúc đầu xuống dưới.

 

May mà cô đã biến thành hình thái thực vật, chỉ cần để một đoạn dây leo trên mặt đất là có thể hít thở.

 

Nhưng mà, tối quá...

 

Tối đen như mực!

 

Du Nghê vốn đã nhát gan, sau khi gặp được một thây ma như Phó Noãn Ý mới khắc phục được tâm lý sợ hãi thây ma.

 

Nhưng cô vẫn sợ bóng tối.

 

Dù biết rõ đi sâu vào lòng đất sẽ phải đối mặt với bóng đêm, cô vẫn không hé răng nửa lời.

 

Đối với cô, sau khi mất đi cha mẹ, chính sự xuất hiện của Phó Noãn Ý và mọi người đã giúp cô tái sinh.

 

Nếu không gặp được họ, có lẽ cô vẫn đang sống cho qua ngày đói no thất thường ở căn cứ.

 

Sau khi vào đội, cô cũng không phải ngày nào cũng bị rút máu. Không gian của Hứa Chỉ có rất nhiều đồ, nhiều lựa chọn, thỉnh thoảng lắm Phó Noãn Ý mới nhớ đến cô và Hứa Viễn.

 

Cuộc sống của cô vô cùng thoải mái.

 

Du Nghê vẫn luôn muốn làm chút gì đó, nhưng những người khác và đám thây ma quá mạnh, không đến lượt cô ra tay.

 

Lần này, cuối cùng cô cũng có ích, phải hoàn thành tốt việc này.

 

Dây leo không ngừng đâm sâu xuống dưới, nhưng bóng tối khiến cô không thể kìm được mà run rẩy.

 

Đoạn dây leo còn lại trên mặt đất cũng bắt đầu rung lên.

 

Trông như thể có con quái vật nào đó dưới lòng đất đang muốn nuốt chửng cô.

 

Hứa Viễn nhìn mà sốt ruột, không nhịn được bèn bò rạp xuống miệng hố gọi lớn: “Du Nghê, cô không sao chứ? Du Nghê?!”

 

Giọng cậu ngày càng to, như thể gào đến khản cả cổ.

 

Ai không biết còn tưởng hai người họ đang sinh ly tử biệt.

 

Ít nhất thì, Tiểu Lưu đã bị tiếng gọi của cậu làm cho ngớ người.

 

Cậu ta ngơ ngác nghiêng đầu nhìn vào trong, chẳng thấy có gì lạ.

 

Cậu bèn quay sang hỏi người đại diện cho trí tuệ trong đội là Hứa Chỉ: “Anh, em trai anh bị sao vậy?”

 

Cách xưng hô này có hơi lộn xộn, Hứa Chỉ ngẩn ra một lúc mới phản ứng lại: “Chắc là rảnh quá thôi.”

 

Lê Khi cũng lo lắng, thấy dây leo run lên dữ dội, trong lòng cũng có chút hoảng hốt.

 

Nhưng Hứa Viễn đã hét lên như vậy, cô cũng không tiện nói gì, chỉ có thể ghé sát vào xem.

 

Du Nghê run đến mức cảm thấy cả thế giới như trời long đất lở, lắc lư dữ dội.

 

Để tìm ra dấu vết, cô không ngừng hít sâu, điều chỉnh cảm xúc, tự nhủ mình đừng sợ.

 

Khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được, trước mắt cô vẫn là một màu đen kịt.

 

Cô quên mất, mình không phải là thây ma.

 

Trong lòng đất tối om, nơi không có một tia sáng nào khúc xạ, cô hoàn toàn không nhìn thấy gì cả.

 

Du Nghê loáng thoáng nghe thấy tiếng ai đó đang gọi mình, hình như là giọng của Hứa Viễn.

 

Cô khó khăn chui ra khỏi lòng đất, mềm nhũn nằm trên mặt đất.

 

Lê Khi cố gắng giữ vẻ bình tĩnh hỏi: “Có dấu vết gì không?”

 

“Xin lỗi nhé.”

 

Du Nghê còn chưa nói hết lời, Lê Khi đã thở dài thườn thượt: “Quả nhiên là không được sao?”

 

“Không phải, tôi…” Dây leo yếu ớt giơ lên, “Cho tôi cái đèn pin hay gì đó đi, tôi không nhìn thấy gì cả.”

 

Hứa Viễn đang lo lắng nghe thấy vậy, chợt hiểu ra nguyên nhân cô run rẩy, không nhịn được mà bật cười.

 

Và bị Hứa Chỉ đá cho một phát.

 

Cậu ôm mông, quay đầu lại nhìn anh trai mình với vẻ khó hiểu.

 

Hứa Chỉ bất lực đảo mắt một cái.

 

Anh coi như đã nhìn thấu rồi, thằng em trai này của anh cả đời cũng đừng hòng mà thoát ế.

 

“Đèn pin mang xuống dưới lòng đất còn dùng được không?” Lê Khi thắc mắc.

 

Vấn đề là, cũng chưa từng có ai làm chuyện này cả.

 

Hứa Chỉ lục tìm trong không gian một lúc xem có vật phát sáng nào nhỏ hơn không.

 

Phó Noãn Ý bèn gỡ Be Be từ trên đầu xuống, đầu ngón tay điểm nhẹ lên cái đầu nhỏ của nó, truyền dị năng vào: “Em đưa Be Be xuống cùng đi.”

 

Be Be lấp lánh ánh bạc, vỗ vỗ đôi cánh, dường như đang âm thầm hưởng ứng.

 

Phó Noãn Ý cầm nó trên tay trông như Bồ Tát giáng trần, sáng đến mức có thể làm mù mắt người khác.

 

Dây leo thò ra từ miệng hố, cẩn thận nâng lấy Be Be, dùng cành lá bao bọc nó lại kỹ càng: “Được.”

 

Du Nghê mang theo Be Be đang phát sáng lặn xuống một lần nữa.

 

Để không bị người khác phát hiện ra sự chuyển động của mặt đất, thây ma hệ Thổ lúc rút lui đã lặn xuống khá sâu.

 

Có Be Be đồng hành, Du Nghê cuối cùng cũng có dũng khí đối mặt với bóng tối.

 

Nhờ vào ánh sáng lung linh, cô đã tìm thấy dấu vết sâu dưới lòng đất.

 

Dấu vết quá rõ ràng.

 

Giống như một vũng bùn sau mưa bị một con trăn lớn lăn qua, dấu vết kéo dài về phía xa.

 

Chỉ là nó ở khá sâu so với mặt đất.

 

Du Nghê chỉ còn lại một đoạn dây leo rất ngắn trên mặt đất.

 

Cô tìm thấy dấu vết, ôm Be Be quay trở lại mặt đất, phấn khích vung vẩy dây leo: “Tìm thấy rồi, dấu vết rất rõ ràng, tôi có thể lần theo được!”

 

Lê Khi chỉ muốn nhảy cẫng lên tại chỗ, hai tay đan vào nhau, kích động cắn môi.

 

Phó Noãn Ý vui vẻ nhảy lên hai cái: “Tốt quá rồi!”

 

Nhân lúc đó, Lê Khi mới bật cười thành tiếng.

 

Cô ngửa mặt nhắm mắt cười một cách sảng khoái.

 

“Nhưng dấu vết rất xa, có vẻ như kéo dài đến một nơi rất xa.”

 

Dây leo của Du Nghê đập nhẹ xuống đất: “Tôi không thể cứ tìm đường trong lòng đất mãi được, cần thứ gì đó để đánh dấu dọc đường.”

 

Ngay khi cô nói đã tìm thấy dấu vết, Hứa Chỉ đã tìm kiếm một vòng trong không gian và thấy được mấy cuộn ruy băng đỏ.

 

Tất nhiên, đây là di vật của ai thì anh cũng không biết.

 

Dù sao thì lúc dọn dẹp không gian, những món đồ bỏ đi cồng kềnh đã bị vứt hết, chỉ giữ lại những vật linh tinh không chiếm diện tích.

 

May mà vẫn còn giữ lại một ít.

 

Anh đưa một cuộn ruy băng đỏ cho Hứa Viễn, ra hiệu bằng mắt.

 

Hứa Viễn theo phản xạ nhận lấy, sau đó gãi đầu hỏi: “Làm gì ạ?”

 

Hứa Chỉ thậm chí còn nghi ngờ rằng tên này căn bản vẫn chưa khai nhãn.

 

“Buộc ruy băng vào, rồi đi theo cô ấy!”

 

Hứa Chỉ gần như đã nghiến răng nghiến lợi nói ra câu này.

 

Hứa Viễn lúc này mới hiểu ra, nở một nụ cười cảm kích với anh trai rồi toe toét quay người lại: “Để tôi, để tôi.”

 

Cậu bò vào trong hố, nâng dây leo lên, cẩn thận buộc ruy băng.

 

Du Nghê cũng rất sốt ruột, chỉ muốn tìm được anh trai của Lê Khi ngay lập tức.

 

Thấy cậu cứ lề mà lề mề, lại còn buộc lỏng lẻo.

 

Cô không nhịn được mà quất nhẹ một dây leo qua: “Thắt nút chết đi!”

 

Vai Hứa Viễn bị quất một cái, không nổi đóa như mọi khi mà ngược lại còn vui vẻ đáp: “Được được được, biết rồi, biết rồi.”

 

Dây leo của Du Nghê khẽ rụt lại, run lên một chút, nhưng không nói gì.

 

Hứa Viễn buộc xong ruy băng, cầm theo cuộn ruy băng rồi lui ra ngoài.

 

Hứa Chỉ chặn ở miệng hố, cúi người nhìn cậu: “Cậu làm gì đấy? Để cô ấy một mình tìm đường à? Cậu! Đi theo!”

 

Hứa Viễn chỉ mong có thêm cơ hội ở riêng với Du Nghê, vui vẻ bò trở lại: “Vâng ạ!”

 

Cậu cầm đầu kia của cuộn ruy băng, tạo một tư thế như thể đang chờ Du Nghê chạy đi.

 

Tiểu Lưu nãy giờ vẫn luôn nghiêng đầu hóng chuyện, thấy cảnh này bèn lẩm bẩm một câu: “Sao cứ như dắt chó đi dạo thế nhỉ?”

 

Lê Khi vỗ một phát vào đầu cậu ta cho ngay lại: “Nói bậy bạ gì đấy! Cùng lắm là đi tìm búp bê nhân sâm, dắt chó đi dạo cái gì?!”

 

Tiểu Lưu vội bịt miệng, rụt cổ lại, không dám ho he nữa.

 

Du Nghê cũng không thể dùng dây leo để mở đường đi suốt một chặng được.

 

Cô chỉ có thể tận dụng độ dài của dây leo để men theo dấu vết, khi đến giới hạn thì sẽ trồi lên khỏi mặt đất và buộc một dải ruy băng đỏ.

 

Hứa Viễn chỉ cần đi theo những dải ruy băng đó, chứ không phải thật sự dắt chó đi dạo như vậy.

 

Ý của Hứa Chỉ là để Hứa Viễn cầm ruy băng, đi theo cô, giúp cô đưa ruy băng để buộc dọc đường.

 

Ai ngờ Hứa Viễn lại tưởng thật sự giống như dắt chó đi dạo, cầm ruy băng đi theo.

 

Thật là một ngày không bớt lo đi được mà!

 

Du Nghê đợi ruy băng được buộc xong, ngắt kết nối với cuộn dây, để đầu dây này chui vào lòng đất, men theo dấu vết mà đi.

 

Hứa Viễn ngơ ngác nhìn đoạn ruy băng đỏ còn lại trong tay, lại bắt đầu một màn gào thét khản cổ mới: “Du Nghê, ruy băng đứt rồi, cậu không sao chứ? Du Nghê?!”

 

Lê Khi thở dài một tiếng.

 

Tiểu Lưu thì mặt mày ngơ ngác.

 

Phó Noãn Ý bụm miệng cười khúc khích.

 

Hứa Chỉ lắc đầu: “Cái não này, chắc chắn không phải em trai ruột của mình.”

Bình Luận (0)
Comment