Tiểu Zombie, Cắn Nữa Là Bất Lịch Sự Đấy Nhé

Chương 214

Bốn chữ "đại ca của chúng tôi" lại khiến Lê Khi không chắc chắn.

 

Tính cách của anh Lê Đại nhà cô...

 

Ôn văn nhã nhặn, trước giờ luôn không màng thế sự.

 

Ngay cả khi bị Hứa Đức Hùng dồn đến đường cùng, anh ấy cũng chỉ chọn cách đưa cô bỏ trốn chứ không phải đấu tranh.

 

Một người anh như vậy lại có thể làm đại ca của một đám thây ma sao?

 

Cô đứng tại chỗ, ngơ ngác nhìn vào trong, nắm tay siết chặt rồi lại buông ra, mãi mới thốt nên lời.

 

Giọng cô còn rè hơn bình thường: "Đại ca của các người tên gì?"

 

Gã thây ma mặt trắng nhìn cô bằng ánh mắt của một kẻ thiểu năng, gào lên đáp: Đại ca đương nhiên gọi là đại ca.

 

Hay lắm, đúng là không có não.

 

Lê Khi đã nhận ra điều đó, cô quay sang nhìn gã thây ma gầy gò tỏ vẻ thân thiện: "Đại ca của các người tên là gì?"

 

Gã thây ma gầy gò lùi lại một bước, ra vẻ chúng ta không cùng một phe, phải giữ khoảng cách.

 

Gã có chút do dự, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời: "Đại ca của chúng tôi chỉ tên là đại ca."

 

Lê Khi nghẹn lời.

 

Thôi được.

 

Não bộ không liên quan đến sự lương thiện, y như Tiểu Lưu vậy.

 

Phó Noãn Ý đợi mãi không thấy nhân vật chính ra mặt, cô bèn tiến lên vài bước, đi đến trước con sư tử đá nơi gã thây ma mặt trắng đang trốn.

 

Khi cô đến gần, gã thây ma mặt trắng vẫn co rúm lại phía sau, gào thét: "Cô, cô đi ra xa một chút! Đại ca của tôi không có để ý cô đâu!"

 

Là một thây ma ngoại lai, dù Phó Noãn Ý đã hồi phục thần trí nhưng vẫn không thể hiểu được thứ "ngoại ngữ" gào thét này.

 

Cô chẳng thèm để ý đến gã, đôi tay trắng sứ thon dài đặt lên con sư tử đá, một tay ôm, một tay nhấc, một tay ném.

 

Rầm!

 

Một tiếng động lớn vang lên.

 

Gã thây ma gầy gò và gã thây ma mặt trắng đã chết lặng ngay từ lúc cô dễ dàng nhấc bổng con sư tử đá.

 

Không còn gào thét, cũng chẳng nói nên lời.

 

Cả hai cứ thế ngây người nhìn cô ôm lấy, nhấc lên rồi ném nó ra xa.

 

Vẻ mặt sững sờ của chúng dõi theo con sư tử đá rơi xuống đất, rồi chết trân tại chỗ.

 

Tiếng "rầm" của con sư tử đá đã kinh động đến đám thây ma bên trong.

 

Dù sao thì thây ma cũng không cần nghỉ ngơi, không cần ngủ.

 

Tất cả đều phải tìm việc gì đó để làm.

 

Bị nhốt trong sân thì có thể làm gì được chứ?

 

Chỉ có thể tổ chức vài hoạt động giải trí.

 

Vì vậy, khi con sư tử đá rơi xuống sân trước của khu nhà bảy lớp này và làm vỡ nát nền gạch xanh, những con thây ma với đủ hình thù kỳ dị đã ùa ra từ các gian nhà khác nhau.

 

Tất cả đều giữ nguyên dáng vẻ "nguyên bản" của thây ma.

 

Làn da tím tái, thân hình gầy khô.

 

Phần lớn là nam, chỉ có hai nữ, tay cầm đủ thứ đồ kỳ lạ.

 

Mấy gã thây ma nam còn đang cầm mấy lá bài tây hoặc quân mạt chược.

 

Trong hai thây ma nữ, một người đang xách bộ quần áo ướt sũng, người còn lại không ngờ lại cầm một chiếc khung thêu.

 

Tất cả đám thây ma đều mang vẻ hóng chuyện.

 

Chúng nhìn con sư tử đá trong sân, gào lên với nhau: "Á, đứa nào làm thế? Gan to thật!"

 

"Vãi, k*ch th*ch thật, đại ca lại nổi điên à?"

 

Nữ thây ma mặc đồ cổ trang, tay cầm khung thêu, vuốt lại tóc mai, tiếng gào cũng có vẻ văn nhã hơn những thây ma khác: "Bổn cung đã sớm nói nền gạch xanh này không hợp với cảnh sắc sân trước, đáng lẽ phải thay từ lâu rồi!"

 

Sau khi nó gào xong, những thây ma khác bỗng im lặng một lúc.

 

Chúng liếc nhìn nó một cái, rồi lại bắt đầu gào lên: "Sao không thấy đại ca ra? Lại ra ngoài rồi à?"

 

"Bây có nghĩ đến khả năng là ai đó đánh nhau không?"

 

"Chẳng lẽ có người đến phá quán?!"

 

Giữa lúc tiếng gào của chúng ngày một lớn, một bóng người cao gầy từ từ bước ra từ sâu trong sân.

 

Người đó mặc một bộ đồ thường ngày, khuôn mặt và đôi tay lộ ra ngoài đều được quấn kín bằng băng gạc.

 

Trông không khác gì một xác ướp di động.

 

Khi hắn xuất hiện, đám thây ma đang gào thét bỗng im bặt.

 

Tất cả đều ngoan ngoãn gào: "Đại ca!"

 

Gã thây ma trông như xác ướp tùy ý vẫy tay, đảo mắt nhìn một lượt.

 

Đám thây ma hóng chuyện liền tản ra, khoác vai bá cổ đi vào nhà, còn khẽ gào: "Mày ôm hết cả quân mạt chược ra đây làm gì?"

 

"Lão tử sắp ù rồi! Ai biết bây có nhân cơ hội chuồn không?"

 

"Vừa rồi đến lượt ai đánh?"

 

"Mẹ nó, không nhớ nữa, đánh lại nhé?"

 

"Cút! Bài của lão tử đẹp thế mà!"

 

Gã thây ma xác ướp nhìn chằm chằm vào con sư tử đá vỡ nát và nền gạch xanh vỡ vụn dưới đất, rồi lắc đầu.

 

Hắn ngước mắt lên nhìn, đồng tử đột nhiên co rút, hai tay chắp ra sau lưng, siết chặt vào nhau.

 

Những ngón tay xoắn vào nhau đến mức suýt làm bung cả lớp băng gạc.

 

Chứng kiến màn vừa rồi của Phó Noãn Ý, hai gã thây ma ở cổng còn phản ứng gì được nữa, chỉ biết ngây người nhìn vào trong.

 

Cứ thế để mặc cả nhóm người của họ bước vào.

 

Con sư tử đá rơi không quá xa, tiếng gào thét ồn ào của đám thây ma, đứng ngoài cổng cũng có thể nghe thấy.

 

Lê Khi nhìn gã thây ma xác ướp đứng cạnh con sư tử đá, ánh mắt cô lóe lên.

 

Tiếng "anh" đã chực chờ nơi đầu môi.

 

Cô không kìm được mà bật cười trước.

 

Dáng người này, chiều cao này, dù có gầy đi nữa, vẫn quen thuộc đến thế.

 

Chỉ là tại sao lại phải quấn băng gạc?

 

Vì biến thành thây ma nên chán ghét chính mình sao?

 

Trong đầu Lê Khi đầy những câu hỏi.

 

Mà gã thây ma xác ướp lại lướt qua cô, nhìn về phía Hứa Chỉ và Phó Noãn Ý: "Loài người, các người đến phá đám à?"

 

【Không thể nhìn em ấy, không thể nhìn, một cái cũng không được.】

 

Hứa Chỉ nghe thấy tiếng lòng hoảng loạn của hắn, liếc nhìn Lê Khi rồi mới lên tiếng: "Chúng tôi đến đây để giúp chị Lê tìm người, anh trai của chị ấy, Lê Đại."

 

Lê Khi ngơ ngác nhìn gã thây ma xác ướp, khẽ gọi một tiếng: "Anh!"

 

Gã thây ma xác ướp vẫn chưa có phản ứng gì.

 

Tiểu Lưu đứng sau lưng cô lập tức đứng thẳng người, dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn gã thây ma.

 

Gã thây ma xác ướp nhìn Lê Khi với ánh mắt xa lạ khó hiểu: "Ở đây không có Lê Đại nào cả, cũng không có anh của cô!"

 

【Lê Đại chết rồi, chết rồi, em cứ sống cho tốt nhé!】

 

Lê Khi bất giác nhìn Hứa Chỉ.

 

Vẻ mặt anh nhìn gã thây ma xác ướp có chút kỳ lạ.

 

Tựa như cười mà không phải cười, giống như đang cố nín nhịn điều gì đó.

 

Không đợi nhóm Lê Khi có phản ứng, gã thây ma xác ướp đã lùi lại một bước, quát lớn: "Một đám người mà dám đến đây gây sự? Ta thấy các người không muốn sống nữa!"

 

Khi hắn gầm xong, Hứa Chỉ bật cười một tiếng, rồi lại cố nín, quay đầu đi, ho khẽ.

 

Gã thây ma xác ướp nhìn anh, cố tỏ ra hung dữ: "Bây giờ cút ngay! Nếu không tất cả các người đều phải chết ở đây."

 

【Đi đi, mau đi đi, đừng ở lại nữa. Lỡ bọn họ lại chạy ra, cứ nhất quyết gây sự thì làm sao?】

 

Cùng với tiếng lòng của hắn, hai gã thây ma ở cổng cuối cùng cũng chạy vào.

 

Một gã gào lên: "Đại ca, bọn kia tìm đến tận cửa, đến phá quán đấy!"

 

Một gã thì khàn giọng nói: "Đại ca, Tiểu Vũ gây chuyện tình ái bị người ta tìm đến cửa rồi!"

 

Hai gã thây ma mỗi người một câu nói xong, liền nhìn nhau.

 

Gã gào lên: "Ai, ai gây chuyện tình ái?!"

 

"Ủa? Đây không phải nợ tình của mày à, là đến gây sự sao?"

 

Nhiều cái đầu ló ra từ khung cửa các gian nhà, tất cả đều mang vẻ hóng chuyện.

 

Như thể bị nhốt trong núi sâu tám trăm năm, đột nhiên được xem phim hiện đại vậy, hiếm lạ vô cùng.

 

Lê Khi nhìn gã thây ma xác ướp, bật cười: "Anh, mỗi lần nói dối, anh đều thích chắp tay sau lưng, không ngừng xoa ngón tay."

 

Câu nói này khiến gã thây ma xác ướp đang chắp tay sau lưng cứng đờ trong giây lát.

 

Rồi hắn lại cố tỏ ra như không biết cô đang nói gì, bản thân không hề làm gì cả.

 

【Xong rồi, xong rồi xong rồi, sắp bị nhận ra rồi? Mình không nhận! Dù sao mình cũng không nhận!】

 

Lê Khi bất lực thở dài, nụ cười càng rạng rỡ hơn: "Anh diễn, cứ diễn tiếp đi, bọn em sẽ xem anh diễn! Dù sao cũng có người thay anh lên tiếng!"

 

Lời cô vừa dứt.

 

Hứa Chỉ liền gật đầu khẳng định: "Hắn là anh của chị, cũng còn nhớ chị, nhưng không muốn nhận chị mà thôi."

Bình Luận (0)
Comment