Mặt sông vang lên tiếng nước không ngớt do bị đủ loại mảnh vụn công trình rơi xuống.
Đám động vật biến dị dường như đã ẩn nấp sâu dưới đáy, chờ đợi trận mưa lớn này kết thúc.
Du Nghê nới lỏng dây leo, hai người vẫn đang bị dây kim loại quấn lấy nhau.
Cô quay đầu nhìn Hứa Viễn, thấy cậu không bị thương nhưng trông hơi chán nản, bèn hỏi với vẻ cạn lời: “Sao thế? Thả dây kim loại ra đi.”
Hứa Viễn hoàn hồn, vội vàng thu dây kim loại về, gỡ trói cho cả hai.
Hai người lần lượt bò dậy.
Du Nghê phủi đất cát dính trên người.
Hứa Viễn lúng túng đứng một bên, nhìn dáng vẻ bình tĩnh từ đầu đến cuối của cô, khẽ hỏi: “Anh… có phải là rất vô dụng không?”
Tim cậu vẫn đang đập thình thịch.
Không chỉ vì rung động, mà còn vì sự kinh hoàng khi suýt nữa đã chôn th*n d*** sông nếu chậm một giây.
Hai người họ như vừa cùng nhau trải qua sinh tử, cảm giác càng thêm gần gũi.
Du Nghê mặt không đổi sắc, quay sang nhìn cậu.
Lúc được Lê Khí chỉ dạy, cô không chỉ học kỹ năng chiến đấu mà còn học cách ứng phó với những tình huống khác nhau.
Du Nghê học rất chăm chú.
Cô ghi nhớ từng lời của Lê Khí.
Trong đó có một câu mà Lê Khí đã nhẫn nại dặn đi dặn lại: “Bất cứ lúc nào, dù em mạnh đến đâu, cũng đừng bao giờ coi thường đối thủ của mình.”
Vì vậy, khi nhận ra động vật biến dị dưới sông có gì đó không ổn, cô đã bình tĩnh nghĩ sẵn đối sách.
Nếu lùi lại, họ sẽ phải đợi Lê Đại và những người khác quay về ở thành phố Hồ Hải.
Nếu có thể qua được, họ sẽ không cần phải tách nhau quá lâu, tránh việc mất liên lạc.
Cô gần như đã nhanh chóng phán đoán được lợi và hại để đưa ra lựa chọn.
Cô chưa từng cân nhắc việc Hứa Viễn phải làm gì.
Bởi lẽ, lời dạy của Lê Khí là: Phụ nữ thì đã sao? Chỉ cần em muốn, em có thể trở thành kẻ mạnh, không liên quan gì đến giới tính.
Du Nghê đã học được cách vô thức dựa vào chính mình, chứ không phải ký thác mọi thứ vào đàn ông.
Thế nên cô chẳng hề nghĩ đến chuyện Hứa Viễn hữu dụng hay vô dụng.
Câu hỏi của cậu khiến cô hơi ngẩn ra, cô nhìn cậu từ trên xuống dưới một lượt, xác nhận cậu không bị thương: “Nếu không có hệ Kim của anh thì chúng ta đâu qua được.”
Đây là lời nói thật, dây leo của cô dù sao cũng là thực vật, độ bền chắc không bằng kim loại, không có sự giúp đỡ của cậu thì cô chỉ đành đánh cược.
Hứa Viễn quay sang nhìn cô, ánh mắt nóng rực, tràn đầy cảm động.
Tim cậu đập càng lúc càng nhanh.
Nếu như trước đây cậu không rõ mình thích Du Nghê ở điểm nào.
Thì lần này, cậu đã biết.
Cậu thích cô, đơn giản là thích.
Thích con người cô, thích mỗi một lần cô thay đổi, càng ngày càng trở nên tốt hơn.
Tốt đến mức cậu thậm chí cảm thấy mình không xứng, nhưng lại muốn nỗ lực để trở nên xứng đôi.
Vô số lời nói dâng lên đến đầu môi, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Bỗng có tiếng vỗ tay vang lên ở phía không xa, kèm theo giọng nói đầy tự hào của Lê Khí: “Tôi đã nói rồi mà, học trò tôi dạy không thể nào không qua nổi một cây cầu gãy.”
Lúc họ đang tránh cuộc chiến giữa cua và trai, họ đã nghe thấy tiếng động lớn ở bên này.
Tiếng va chạm bên này không hề thua kém tiếng con cua điên cuồng gõ vào vỏ trai.
Việc này khiến đám thây ma rảnh rỗi như họ có chút tò mò.
Lê Đại dẫn họ từ dưới lòng đất đến, vừa hay thấy cảnh cây cầu bị động vật biến dị húc đổ.
Khi đang hăng hái hóng chuyện, Lê Khí mắt tinh đã nhìn thấy có hai người trên mặt cầu.
Nhìn kỹ lại thì nhận ra hình như là Du Nghê và Hứa Viễn.
Lúc Lê Đại định tìm cách cứu người thì Lê Khí cản anh lại.
Cô nhướng mày đầy tự tin: “Tiểu Nghê không còn là Tiểu Nghê của ngày xưa nữa rồi, cho con bé cơ hội thể hiện đi.”
Trong thời gian Phó Noãn Ý hôn mê, Du Nghê ngoài việc trồng hoa cỏ đợi cô ấy tỉnh lại, thì dành phần lớn thời gian để rèn luyện bản thân, không ngừng nỗ lực trở nên mạnh hơn.
Lê Khí đặc biệt coi trọng cô.
Ai mà ngờ được, cô gái yếu đuối năm nào chỉ biết biến thành hoa cỏ để tiết kiệm một miếng ăn.
Giờ có thể rèn luyện bản thân trở nên bình tĩnh đến vậy, không sợ bất kỳ khó khăn nào.
Lê Đại gật đầu tán thành: “Đúng là không tệ.”
Ngoài Lê Khí ra, Tiểu Lưu chẳng quan tâm đến sự trưởng thành của bất kỳ người hay thây ma nào khác.
Cậu ta ngồi xổm một bên, như cây nấm, vẫn đang nhìn mặt sông.
Rõ ràng là hứng thú với con động vật biến dị kia hơn.
Ôn Minh Lãng hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm mặt sông, miệng lẩm bẩm: “To thế này, không có ngọc trai thì cũng có tinh hạch chứ. Phát tài rồi!”
Du Nghê nghe thấy tiếng Lê Khí, mừng rỡ chạy tới: “Chị Khí!”
Lê Khí nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Giỏi lắm!”
Du Nghê cười híp cả mắt: “Là do chị dạy giỏi thôi ạ.”
Hứa Viễn chậm chạp bước tới, ngập ngừng, có chút xấu hổ, đứng trước mặt Lê Đại và cúi đầu.
Trong lòng chỉ thầm nghĩ, may mà anh trai Hứa Chỉ của cậu không có ở đây, nếu không chẳng biết sẽ nói gì nữa.
Anh trai cậu tuy không có ở đây, nhưng anh cả của anh trai cậu lại ở đây.
Lê Đại khẽ nhướng mày, nhìn Hứa Viễn đang tiu nghỉu, nếu không có Du Nghê thì có lẽ đã cho cá ăn rồi, anh nói đầy ẩn ý:
“Cổn Cổn à, chúng ta đến bắt hải sản, còn cậu đến cho hải sản thức ăn à?”
Du Nghê muốn cười nhưng cố nhịn, quay đầu liếc nhìn cậu.
Hứa Viễn nghẹn họng, đầu cúi càng thấp hơn.
Lê Khí liếc Hứa Viễn, rồi lại lườm Lê Đại: “Vừa nãy anh Tiểu Lưu của cậu còn nhắc đến cậu đó, các cậu đến là tốt rồi.”
Tiểu Lưu bị Lê Khí điểm danh, lập tức bật dậy, ưỡn ngực ngẩng đầu, ra vẻ: Đúng vậy, người mà chị Khí của các người nhắc đến chính là tôi!
Hứa Viễn ngẩng đầu, cười gượng với Lê Đại rồi nhìn sang Lê Khí: “Sao thế ạ?”
Lê Khí còn chưa kịp trả lời, Ôn Minh Lãng đã khoa trương dang rộng hai tay, cướp lời.
“Ngoài biển có cua với trai siêu to!! Chắc chắn ngọc trai cũng to lắm, Cổn Cổn à, tất cả trông cậy vào cậu đó, mau đi bắt cóc chúng nó về đây!”
Ôn Minh Lãng cũng chẳng màng đến con động vật biến dị dưới sông nữa, dù sao cũng khó bắt.
Cái bắt được ngay trước mắt quan trọng hơn.
Hứa Viễn nhìn Ôn Minh Lãng với điệu bộ khoa trương: “Hả? Em đi bắt cóc ai cơ?”
Ôn Minh Lãng dang tay hết cỡ, không ngừng vung vẩy, mặt đầy phấn khích: “Con trai to thế này, thế này này! Phát tài to rồi!”
Du Nghê bật cười, khoác tay Lê Khí: “Chị Khí, tụi em lái xe tới, có mang theo một ít vật tư, xe mất rồi, vật tư cũng mất luôn.”
Ôn Minh Lãng nhiệt tình xông lên kéo Hứa Viễn: “Cần gì mà anh không có chứ? Anh có không gian đây! Cần gì cứ nói với anh, anh chỉ cần một viên ngọc trai thôi!”
Hứa Viễn bị anh ta kéo chạy như bay về phía trước, cậu quay đầu nhìn Lê Đại.
Lê Đại hất đầu về phía cậu, ra hiệu mau lên đi.
Anh Minh Lãng của cậu đã lên tiếng rồi đấy.
Hứa Viễn vội quay đầu lại, loạng choạng đuổi theo Ôn Minh Lãng đang ngày càng nhanh hơn, giọng nói bay trong gió: “Anh Minh Lãng, phải tìm xe trước đã chứ, với tốc độ này của tụi em sao mà đuổi kịp các anh được.”
Ôn Minh Lãng lúc này mới nhớ ra hai con gà yếu ớt này là con người, bèn dừng bước, liếc nhìn không gian của mình.
Anh ta tức tối vỗ vào vầng trán láng bóng mới được Phó Noãn Ý sửa lại cách đây không lâu: “Sao mình không tìm vài chiếc xe sang chứ! Ây da, thiệt thòi quá.”
Hứa Viễn cạn lời liếc anh ta.
Du Nghê khoác tay Lê Khí, thong thả đi theo sau, kể lại chuyến bay lượn thú vị vừa rồi.
Trong mắt Cổn Cổn ngốc nghếch - Hứa Viễn, đó là khoảnh khắc sinh tử kinh hoàng mà hai người cùng trải qua, nhưng đối với cô, nó dường như chỉ là chuyện thường ngày.
Ôn Minh Lãng kéo Hứa Viễn dừng lại tại chỗ, nhìn trái ngó phải: “Không phải chỉ là xe thôi sao, đợi đấy, anh tìm cho.”
Tiểu Lưu lẩm bẩm một câu: “Không phải vẫn còn anh Lê Đại sao?”
Lê Đại nhìn cậu ta bằng ánh mắt cạn lời, thở dài một tiếng: “Cậu nghĩ trong không gian của lão Ôn nhà cậu sẽ có thứ không phải hàng xa xỉ như bình dưỡng khí à?”
Trong không gian của tên này chỉ có đồ xa xỉ thôi.
Vật tư tìm được ở thành phố Hồ Hải, cậu ta không giữ lại chút nào, hào phóng đưa hết cho Giản Lương Tuấn.
May mà cậu ta là thây ma, nếu không sớm đã chết đói rồi!
Tiểu Lưu lúc này mới hiểu ra, ồ, hai tên này cần dưỡng khí, nếu không sẽ chết ngạt.
Haizz, loài người cũ đúng là không bằng tân nhân loại, lạc hậu, yếu ớt, chẳng chịu nổi một đòn.