Tiểu Zombie, Cắn Nữa Là Bất Lịch Sự Đấy Nhé

Chương 363

Hứa Viễn lái xe đến gần đài quan sát, nhìn cảnh tượng náo nhiệt phía trước mà trợn tròn mắt: “Vãi, con cua này đủ cho chúng ta ăn mấy năm luôn ấy chứ?”

 

Du Nghê lật người dậy, nhoài người ra cửa sổ xe, nhìn mà sắp chảy cả nước miếng.

 

Trước đây cô khá thích ăn hải sản, đặc biệt là cua.

 

Chỉ là bố mẹ cô luôn bảo cua có tính hàn, con gái nên ăn ít.

 

Một con cua to thế này, dù có chế biến đủ các món thì chắc cũng chỉ hết mười phần trăm…

 

Cô nuốt nước miếng, lẩm bẩm: “Con cua này ăn được không nhỉ?”

 

Lê Khí bật cười, không chắc chắn lắm mà nhún vai: “Không biết nữa, chắc là có Tiểu Noãn ở đây thì sẽ biết.”

 

Giống như Hứa Chỉ, Lê Khí cũng biết rất rõ, Phó Noãn Ý dường như biết không ít những chuyện mà họ không biết.

 

Nhưng cũng giống như Hứa Chỉ, nếu Phó Noãn Ý không chủ động nhắc đến, cô tuyệt đối không hỏi.

 

Đối với cô, cô em gái mà mình thương yêu biết nhiều một chút cũng chẳng sao.

 

Vừa nghĩ đến việc Phó Noãn Ý không có ở đây, Du Nghê bĩu môi: “Em hơi nhớ em ấy rồi.”

 

Dù họ không phải lúc nào cũng dính lấy nhau.

 

Nhưng hễ tụ lại một chỗ là lại thấy vui.

 

Hứa Viễn thấy dáng vẻ tiu nghỉu của Du Nghê thì xót trong lòng, cậu vỗ ngực nói: “Không sao, lát nữa bắt được rồi, anh thử trước cho.”

 

“Mạng của anh không phải là mạng à?”

 

Du Nghê lườm cậu một cái.

 

Hứa Viễn cười hì hì gật đầu: “Là mạng, nhưng cũng có thể liều mạng mà.”

 

Lê Khí giả vờ như không nghe thấy gì, xuống xe trước.

 

Du Nghê cười nhìn cậu một cái rồi cũng mở cửa xe.

 

Ôn Minh Lãng thấy họ đã đến, bèn quay sang bàn với Lê Đại xem làm thế nào để xử lý gã trai khổng lồ này.

 

Theo anh ta, ngọc trai quý hơn tinh hạch.

 

Họ cũng không biết tinh hạch của cua biến dị và trai biến dị nằm ở đâu.

 

Nếu biết thì có lẽ đã không phải tốn công thế này.

 

Hứa Viễn xuống xe, đi đến bên cạnh Lê Đại, quan sát kỹ con vật khổng lồ, khó xử nhíu mày: “Bên dưới là bãi cát, e là không dùng lồng để nhốt được.”

 

Lê Đại liếc cậu: “Vậy thì phải xem cậu xử lý thế nào rồi.”

 

Hứa Viễn xoa cằm: “Tìm một điểm tựa, rồi dùng lưới kim loại trói nó lại trước?”

 

“Nếu dùng lưới kim loại, để tránh cảnh cá chết lưới rách, dị năng của cậu phải liên tục khống chế, cậu hiểu ý tôi chứ?”

 

Hứa Viễn không do dự gật đầu: “Trông chúng cứng lắm. Con cua chắc là không dễ trói, nó vẫn còn một cái càng có thể hoạt động tự do, nên tôi sẽ trói thẳng con trai kia, như vậy có thể kéo cả con cua qua cùng lúc.”

 

Lê Đại nhìn cậu bằng ánh mắt tán thưởng: “Cổn Cổn à, não cậu về rồi đấy.”

 

Hứa Viễn ngại ngùng gãi đầu: “Vừa nãy đúng là… hơi ngáo một chút.”

 

Lê Đại cười một tiếng, không đáp.

 

Hứa Viễn ho nhẹ hai tiếng, liếc nhìn anh rồi cẩn thận quan sát con trai.

 

Trước đây cậu chỉ quen đơn đả độc đấu, nhiều nhất là đánh hội đồng, làm gì có chuyện đối mặt với cảnh tượng hoành tráng như một con động vật biến dị húc sập cả một cây cầu lớn như vậy.

 

Nhưng vừa nghĩ đến Du Nghê còn chưa từng gặp phải mà còn làm tốt hơn mình.

 

Cậu đan hai tay vào nhau, xoay xoay cổ khởi động: “Tôi làm được.”

 

Ôn Minh Lãng đã sớm không thể chờ nổi, chỉ muốn đi vòng quanh cậu ba vòng: “Được không đấy? Không cần con cua cũng được, nhưng con trai kia là phải bắt bằng được!”

 

Hứa Viễn ra dấu OK, đi đến mép đài quan sát trước, dùng dây kim loại quấn mấy vòng để làm điểm cố định.

 

Đầu kia của dây kim loại nằm trong tay cậu, dài ra theo mỗi bước chân.

 

Cậu vừa đi được vài bước, Du Nghê giơ tay lên, dùng dây leo quấn quanh eo cậu.

 

Hứa Viễn cảm nhận được sợi dây leo trên eo, quay đầu lại nhìn Du Nghê bằng ánh mắt khó tả.

 

Cô lắc lắc sợi dây leo trong tay: “Dây an toàn.”

 

Hứa Viễn bật cười, không phải nụ cười khờ khạo, mà là nụ cười rạng rỡ như nắng mai, ngập tràn hạnh phúc.

 

Đứng trước biển cả, bên bờ cát, đón lấy ánh mặt trời, gương mặt tuấn tú của cậu hoàn toàn lộ ra.

 

Du Nghê nhìn nụ cười khác hẳn ngày thường của cậu, khoé môi cong lên, rồi lại cố làm ra vẻ nghiêm túc: “Chú ý an toàn.”

 

“Ừm!” Hứa Viễn cười không khép miệng lại được, dường như trong mắt chỉ còn lại mình cô.

 

Lê Khí và Lê Đại nhìn nhau, trong mắt ít nhiều đều có sự vui vẻ của người hóng chuyện.

 

Con cua và con trai đang ở trên bãi cát, gần mép biển.

 

Con bạch tuộc biến dị vừa nãy còn đang chờ xem hồi kết, có lẽ đói không chịu nổi nên đã đi kiếm ăn rồi.

 

Dù sao với kích thước to lớn như vậy, sức ăn của nó cũng không phải dạng vừa.

 

Đừng nói là bạch tuộc biến dị, ngay cả con cua sau khi gõ lâu như vậy, tần suất và sức mạnh của cái càng cũng không còn nhanh và mạnh như lúc đầu.

 

Trông nó giống như đến thăm bạn, chờ mãi không thấy ai ra mở cửa, bèn gõ cửa có lệ, miệng hét lớn: Thằng kia có nhà không?

 

Con trai so với lúc nãy đã lún xuống khá nhiều.

 

Con cua không gõ vỡ được vỏ của nó, nhưng có thể coi nó như một cái đinh mà đóng xuống.

 

Ước chừng nếu đến muộn hơn một chút, con trai sẽ chỉ còn lại một ít vỏ trên mặt cát, chui thẳng vào trong bãi biển xem như về nhà.

 

Hứa Viễn cẩn thận lại gần, quan sát kỹ kích thước con trai, tính toán xem dị năng của mình có đủ không.

 

Cả con trai và con cua đều quá khổng lồ, cậu đứng gần chúng chỉ như một hạt cát lăn lộn xung quanh, không hề gây ra bất kỳ sự chú ý nào.

 

Việc dùng dây kim loại quấn quanh con trai cũng rất thuận lợi.

 

Chỉ là lúc dây kim loại chìm xuống để tìm vỏ của nó thì tốn một chút thời gian.

 

Lê Đại và Lê Khí đứng sóng vai tại chỗ, ung dung quan sát.

 

Tiểu Lưu đã chán đến mức ngồi xổm bên cạnh Lê Khí, dáng vẻ buồn ngủ rũ rượi.

 

Chỉ có Ôn Minh Lãng và Du Nghê là mặt mày căng thẳng, tập trung nhìn về phía trước.

 

Thấy Hứa Viễn đi vòng quanh con trai, một người một thây ma đồng thời nhoài người ra, vẻ mặt lo lắng.

 

Thấy cậu trông vẫn khá ung dung, họ lại rụt người về, tiếp tục chăm chú theo dõi.

 

Chỉ khác là, ánh mắt của Ôn Minh Lãng luôn dán vào con trai.

 

Còn ánh mắt của Du Nghê thì luôn dõi theo Hứa Viễn.

 

Hứa Viễn đi một vòng quanh con trai, tránh được cái càng của con cua, dùng dây kim loại quấn chặt toàn bộ con trai.

 

Từng vòng, từng vòng, như thể biến nó thành một con trai bằng kim loại.

 

Lê Đại thấy cậu đã trói chặt con trai và đang chạy về phía này để thu dây, bèn bước lên trước vài bước, lướt qua cậu.

 

Hứa Viễn đứng dưới đài quan sát, tay đặt lên sợi dây kim loại đang căng cứng, nắm thật chặt.

 

Sợi dây kim loại như một sợi dây co giãn, bắt đầu liên tục kéo con trai biến dị.

 

Nhưng chúng quá to lớn, sợi dây kim loại căng cứng như sắp đứt đến nơi.

 

Hứa Viễn đặt cả hai tay lên dây kim loại, một mặt khống chế để dây không bị đứt, mặt khác liên tục truyền dị năng vào để dây co lại.

 

Hơn nửa thân của con trai đang ở trong cát, cú kéo này tạo ra lực cản cực lớn.

 

Lê Đại đi đến bên cạnh con trai, giơ một tay lên.

 

Cát bắt đầu cuộn chảy, nâng con trai lên.

 

Khi sắc mặt Hứa Viễn đã tái đi, cuối cùng cũng có động tĩnh lớn.

 

Con trai bị dây kim loại kéo đi, dần dần tiến lại gần họ.

 

Ôn Minh Lãng chỉ muốn lao lên đẩy phụ, nhưng bị Lê Khí giữ lại.

 

Con cua nhận ra con trai đang di chuyển, vẫn chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra, động tác gõ máy móc vẫn tiếp tục.

 

Khi con trai di chuyển, con cua cảm thấy gõ không thuận tay, mấy cái chân của nó bắt đầu cử động, đi theo.

 

Lê Đại ở phía sau điều khiển cát, giúp con trai biến dị di chuyển trơn tru hơn.

 

Nhưng công lao của anh còn không bằng con cua biến dị.

 

Nó có lẽ tưởng con trai biến dị muốn giật đứt càng của mình để bỏ chạy, thế là mấy cái chân của nó vội vã chạy theo lạch bạch, thậm chí còn đẩy con trai đi.

 

Hứa Viễn lập tức thấy nhẹ nhõm hơn, liên tục thu dây kim loại.

 

Hai gã khổng lồ như một đám mây đen, ngày càng gần hơn.

 

Gần đến mức Tiểu Lưu phải ngẩng đầu lên nhìn, suýt nữa thì ngã ngửa ra sau.

 

Ôn Minh Lãng kích động xoa tay: “Ngọc trai, ngọc trai tới tay rồi!”

Bình Luận (0)
Comment