Trong lúc đám thây ma của Lê Khí đang hóng chuyện bên bờ biển, Hứa Chỉ suýt nữa đã lạc lối trong nụ hôn của Phó Noãn Ý.
Hai đứa trẻ và Hứa An đều không có ở đây, siêu thị rộng lớn chỉ còn lại hai người họ.
Một không gian yên tĩnh, rất thích hợp để ôm hôn và bế bổng.
Phó Noãn Ý không chỉ nghĩ vậy, mà còn làm vậy.
Cô vừa hôn, hai tay vốn đang ôm eo anh, bỗng cảm nhận được anh hơi cúi người, dường như có chút mệt.
Bàn tay cô không ngừng di chuyển xuống dưới, trượt đến phía sau đùi của anh.
Dứt khoát bế bổng anh lên.
Hứa Chỉ cũng đã quen, bất kể Phó Noãn Ý có làm ra hành động táo bạo nào, anh đều có thể ngoan ngoãn phối hợp.
Khoảnh khắc được nhấc bổng lên, anh nhấc đôi chân dài, thuận thế quấn quanh eo Phó Noãn Ý.
Hai tay ôm lấy gáy cô, vẫn không chịu rời khỏi đôi môi cô.
Anh chỉ cảm thấy không khí lúc này vô cùng thích hợp, bất kể Phó Noãn Ý làm gì cũng được.
Làm gì cũng được.
Phó Noãn Ý cũng cảm nhận được có thứ gì đó đang chọc vào người mình, từng chút một, còn hơi nóng lên.
Cô giả vờ không biết, ôm chặt anh vào lòng.
Không chỉ ôm hôn, cô còn đi một vòng, đến tận khu trưng bày nội thất.
Thả anh xuống ghế sofa, rồi lại lao lên, tiếp tục hôn.
Nếu mà Hứa Viễn có ở đây, cậu ta không chỉ kinh ngạc đến rớt cằm, mà còn ngơ ngác nói: Giới tính, có bị đảo ngược rồi không?
Phó Noãn Ý bế Hứa Chỉ đến khu trưng bày nội thất, ánh mắt liếc nhìn xung quanh.
Đi đến bên ghế sofa, cô nhẹ nhàng thả anh xuống.
Môi lưỡi đột nhiên tách ra, khiến ánh mắt Hứa Chỉ có chút tan rã.
Trong lòng anh vô cùng muốn được gần gũi hơn với Phó Noãn Ý, nhưng lại không biết có thích hợp không, có thể... không.
d*c v*ng trong lòng đang gào thét, khao khát nhiều hơn nữa.
Nó khiến anh không nhận ra dáng vẻ của mình lúc này.
Hứa Chỉ nằm ngửa trên ghế sofa, đầu hơi ngẩng lên, để lộ yết hầu nhô cao.
Ánh mắt anh mơ màng mà khao khát, nhìn Phó Noãn Ý chỉ hận không thể đưa tay ra đòi được ôm.
Môi anh khẽ mở, không nói được lời nào.
Trong mắt tràn ngập tình ý và sự khao khát.
Phó Noãn Ý nhìn chằm chằm vào mặt anh, rồi dần dần dời đến yết hầu của anh.
Cô chỉ cảm thấy anh vô cùng quyến rũ.
Cô lao tới, đôi môi di chuyển từ yết hầu của anh lên trên.
Cơ thể Hứa Chỉ khẽ run, anh đột nhiên ôm chầm lấy cô, cuối cùng cũng thốt ra được hai chữ: "Tiểu Noãn."
Hai chữ "anh muốn" đã không thể nói ra, bàn tay anh lần đầu tiên không còn nghiêm túc, hướng đến nơi mà anh vẫn luôn muốn chạm vào.
Mỗi lần nhìn thấy Phó Noãn Ý đấm ngực, anh đều thấy xót.
Lúc này anh muốn tự tay thử xem, có bị cô đấm cho có vấn đề không?
Nhưng từ trước đến nay anh luôn chỉ dừng lại ở mức giới hạn, chỉ hôn môi, đây là lần đầu tiên ra tay, trong lòng có chút hoang mang, nhiều hơn là căng thẳng.
Vừa mong đợi, lại vừa sợ cô từ chối.
Phó Noãn Ý nhắm mắt, bàn tay còn không nghiêm túc hơn cả anh, men theo cơ ngực của anh đi xuống.
Một người, một thây ma cực kỳ ăn ý, hai bàn tay đồng thời chạm đến nơi mà họ tò mò trên cơ thể đối phương.
Cơ thể cả hai gần như run lên cùng một lúc.
Phó Noãn Ý cuối cùng cũng đã học được cách kiểm soát lực đạo, không làm Hứa Chỉ bị đau.
Hứa Chỉ đã được như ý nguyện, đầu óc anh trở nên mụ mị vì sự mềm mại này.
Anh đã không còn biết mình là ai, đang ở đâu.
Rồi lại bị Phó Noãn Ý nhẹ nhàng nắm lấy, một tiếng rên khẽ thoát ra từ cổ họng.
Phó Noãn Ý chỉ tò mò, lại thích cảm giác nóng bỏng này, không nhịn được mà đưa tay nắm lấy, không có hành động nào khác.
Đầu ngón tay Hứa Chỉ nhẹ nhàng xoay tròn, nhảy múa, giống như trái tim đang xao động không yên của anh.
Khi một người, một thây ma còn chưa tiến đến mức kịch liệt hơn.
Phía sau truyền đến một tiếng: "Vãi!"
Hoắc Tử Sơ nói xong hai chữ, sợ đến mức quay người đi, thuận tay kéo Tục Minh Duệ bên cạnh.
Lúc quay đi, cậu ta còn che mắt Tục Minh Duệ, gào lên: "Không hợp lễ thì đừng nhìn, không hợp lễ thì đừng nhìn."
Họ tưởng Hứa Chỉ và Phó Noãn Ý vẫn còn ở khu thực phẩm.
Hai người bèn tính đến khu trưng bày nội thất xem thử, tìm một chiếc giường thoải mái, hoặc đồ nội thất khác.
Dù sao không gian của Tiểu Tuyết vẫn còn chỗ.
Nào có biết, hai vị này lại ở đây.
Hoắc Tử Sơ kéo Tục Minh Duệ quay đi, che chặt mắt cậu ta, âm thầm thở dài.
Tự nhiên giờ, cậu ta lại nhớ chị Khí ghê...
Hứa Chỉ nghe thấy tiếng động, lập tức rụt tay về, vô thức nhìn quần áo của Phó Noãn Ý.
Thấy không có gì bị hở hang, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Cơ thể của Phó Noãn Ý không còn nhạy cảm như lúc là con người, bị anh x** n*n chỉ có một cảm giác thoải mái như trái tim được sưởi ấm.
Cô thích sự ấm áp này.
Lúc Hứa Chỉ rụt tay về, cô còn định nắm tay anh lại để tiếp tục.
"Tiểu Noãn."
Hứa Chỉ căng thẳng lùi về sau, hai tay giơ lên, như thể đầu hàng.
Anh gọi một tiếng như đang cầu xin.
Phó Noãn Ý lúc này mới mở mắt, tiếc nuối liếc nhìn tay anh hai cái, rồi lật người ngồi xuống bên cạnh anh.
Ánh mắt cô lướt qua lá cờ vẫn đang dựng thẳng đứng.
Hứa Chỉ lúng túng và bất an khép chân lại, xoay người ôm lấy cô, khẽ hỏi: "Thích không?"
Thích cái gì, không cần nói cũng biết.
Ánh mắt của Phó Noãn Ý từ tay anh, lướt đến lá cờ đang được che giấu, không chút do dự gật đầu: "Rất thích."
Hứa Chỉ lập tức đỏ bừng như một con cua luộc, liếc nhìn Hoắc Tử Sơ và Tục Minh Duệ đang đứng quay lưng về phía họ.
Anh dùng đầu ngón tay nóng rực và run rẩy, vén mớ tóc rối trước trán cô, khẽ nói: "Vậy tối nay em ngủ ở đây với anh nhé?"
Lời này nói ra không khác gì một lời mời.
Nó khiến anh suýt nữa cắn vào lưỡi, anh ho nhẹ một tiếng, giọng nói càng đè thấp hơn: "Ý, ý của anh là, tối nay chúng ta ngủ ở đây."
Lời này có vẻ cũng không đúng.
Phó Noãn Ý nhìn đôi chân dài đang hơi bất an, liên tục cử động của anh, ngước mắt nhìn anh, nhướng mày.
Cô nhìn về phía lá cờ, rồi lại cúi đầu nhìn mình: "Anh nói xem, thây ma có thể..."
Lời vừa nói đến đây, Hứa Chỉ sợ hãi bịt miệng cô lại, ghé sát vào tai cô, đâm lao thì phải theo lao: "Nếu em muốn, chúng ta, tối nay, thử xem sao?"
Phó Noãn Ý gật đầu lia lịa.
Dáng vẻ vội vàng như thể hận không thể lập tức xé xác anh ra nuốt vào bụng.
Trông cô giống hệt một chú rể nôn nóng động phòng.
Còn Hứa Chỉ từ má đỏ đến tận cổ, yết hầu cũng ửng hồng, giống hệt một cô dâu e thẹn mà mong chờ.
Phó Noãn Ý thích nhìn anh như vậy, trong vẻ ngượng ngùng lại có nét đáng yêu, khuôn mặt tuấn mỹ trông càng thêm hấp dẫn.
Cả người anh như một quả anh đào chín mọng, treo trên cành cây, được ánh nắng chiếu rọi, lấp lánh ánh nước.
Chưa cần ăn, đã có thể ngửi thấy hương thơm ngọt ngào, trông vô cùng quyến rũ.
Tục Minh Duệ chỉ thấy Phó Noãn Ý đang đè trên người Hứa Chỉ, còn chưa kịp nhìn kỹ, đã bị Hoắc Tử Sơ kéo quay người đi, rồi lại bị che mắt.
Bị che rất chặt, mắt có chút đau nhức, cậu đáng thương hỏi: "Sao thế? Xong chưa ạ?"
Phó Noãn Ý bật cười.
Hứa Chỉ khó chịu nhúc nhích, dùng ánh mắt bất đắc dĩ mà cưng chiều liếc cô một cái, ngón tay cong lại gõ nhẹ lên chóp mũi cô, lúc này mới lên tiếng: "Sao lại chạy đến đây rồi?"
Hoắc Tử Sơ nghe thấy anh lên tiếng, bèn buông tay, quay người lại dùng ánh mắt hóng chuyện nhìn qua nhìn lại, cười nịnh nọt: "Đến lấy ít đồ nội thất, thật sự không cố ý làm phiền đâu ạ."
"Tối nay ngủ ở đây, ngủ ngay trong siêu thị."
Vừa nghe lời này, Tục Minh Duệ đã reo lên một tiếng: "Oa, được ngủ trên giường rồi!"
Hoắc Tử Sơ khẽ nhíu mày, nhưng nhanh chóng giãn ra, thăm dò hỏi: "Chúng ta cả đêm không về có được không ạ? Nếu họ không cần chúng ta, có phải có thể về rồi không?"
"Chân của chị Hương Vụ vẫn cần chữa trị, đợi chị ấy nghỉ ngơi mấy ngày, chắc là phải đưa về bên thành phố Hồ Hải."
Hoắc Tử Sơ "ồ" một tiếng, mím môi, lẩm bẩm: "Còn phải mấy ngày nữa à."
Hứa Chỉ nhướng mày nhìn cậu ta, không muốn họ nhìn thẳng vào sự lúng túng của mình lúc này, ho nhẹ một tiếng: "Các cậu đi dạo đi, tìm một chỗ mình thích trong siêu thị để ngủ tối nay."
Hoắc Tử Sơ hiểu ý liếc anh một cái, cười có chút gian tà: "Yên tâm, chúng tôi không chọn chỗ này đâu."
Nói xong, cậu ta nắm lấy Tục Minh Duệ quay người đi: "Đi thôi, đi thôi, đổi chỗ khác, chỗ này không hợp với chúng ta."
"Hả? Ở đây có giường mà."
"Chuyện giường chiếu, tối rồi nói, không vội!"