Editor: Trà sữa trà xanh
Đó d[dlqd là tuyển thủ đến từ Canada.
Trên màn ảnh, giám khảo sửa sang lại khăn ăn ở ngực, đã chuẩn bị sẵn sàng thưởng thức món ăn đầu tiên.
Đó là một món ăn mê người có vẻ ngoài giống như một cái sủi cảo. Mặt ngoài đã được rán đến vàng óng, xinh xắn hình bán nguyệt, nhìn sơ rất tinh xảo, nước sốt ở dưới đáy đĩa rất cân đối.
"Ừ......" Chủ bút Winston gật đầu một cái, hình như rất chờ mong, ngài dùng dao ăn cắt sủi cảo ra liền thở dài một cái, "Bình thường khi chiên sủi cảo dùng rất ít dầu. Mặc dù là ‘ số ít ’, nhưng cần số lượng vừa phải. Khi cắt sủi cảo ra, vỏ ngoài không đủ giòn xốp, điều này rất ảnh hưởng đến mùi vị."
Sủi cảo chỉ được 5 điểm. Không phải màn mở đầu tốt chút nào.
Tuyển thủ Canada che trán của mình, thở dài một cái, chỉ có thể dời hi vọng lên món chính chân giò hun khói cuốn thịt bò của mình.
Món chính có vẻ ngoài không tệ, chỉ là đáng tiếc không có nhiều thời gian, thịt bò không được đánh đủ, không đủ ngon miệng. Đánh giá vẫn không cao, chỉ có 6 điểm.
Lúc này, cho dù món điểm tâm ngọt có làm khá hơn nữa, cũng không thể vãn hồi sự chênh lệch này, mà giám khảo cũng mất đi hứng thú.
Hoa lạc tiên được hầm với trái cây không đủ sềnh sệch, mùi vị khiến người ta thất vọng.
Cuối cùng tuyển thủ Canada chỉ đạt được 5. 8 điểm.
Điều này làm cho người xem ở hiện trường thổn thức một tiếng, cũng làm cho những tuyển thủ khác ở đây sợ hãi, bắt đầu lo lắng cho chuẩn bị của mình có đầy đủ không.
"Mọi thứ phải được xử lý tinh tế, mà tinh tế thì cần thời gian." Giang Thiên Phàm nói.
"Đúng vậy, tiên sinh. Cho nên tôi rất vui mừng, bởi vì từ trạng thái trước mắt của tiểu thư Khả Tụng mà nói, cô ấy làm rất tinh tế, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay."
Giờ phút này Lâm Khả Tụng đang gọt vỏ táo. Động tác của cô rất nhanh, mà còn là dùng dao gọt trái cây mà không phải dao bào. Vỏ trái cây rơi xuống một vòng rồi một vòng, không có chút dấu vết bị đứt.
Khán giả cũng bị hấp dẫn. Chú Lâm nói với Tống Ý Nhiên ở bên cạnh: "Bọn họ đang hiếu kỳ cái gì vậy? Bọn chú đều gọt trái cây như vậy đấy!"
Lâm Khả Tụng cơ hồ chỉ cần hơn 10 giây là gọt hết một quả táo, sau đó ép nước.
Cho dù là ép nước táo, cô cũng không có quên nếm mùi vị.
"Chị ta đang làm nước táo cho giám khảo sao? Cái này thì có ý nghĩa sao?" Giờ phút này Lâm Tiểu Tuyết cũng rất nóng nảy, bởi vì mắt thấy sắp có tuyển thủ sắp làm xong, "Giám khảo yêu cầu là món khai vị, món chính cùng món điểm tâm ngọt, không có nói đến thức uống mà!"
"Đừng có gấp. Quả nê có thể dùng để làm đồ ngọt, mà nước trái cây cũng rất có thể được dùng làm gia vị." Tống Ý Nhiên cười giải thích cho Lâm Tiểu Tuyết nghe.
"Là vậy sao......" Lâm Tiểu Tuyết không nghĩ tới nước trái cây có thể làm gia vị.
Món ăn của tuyển thủ Mexico được đưa đến trước mặt giám khảo.
Món khai vị của anh là thịt bò Kaba Kiều Sinh. Khi giám khảo nhìn thấy món ăn này, liền đoán được người thầy của anh là ai.
"Ừ...... Tôi rất muốn biết món thịt bò sống này có ngon bằng món của đầu bếp chánh Morris không?" Trên mặt Winston tràn đầy mong đợi.
Nhưng món ăn này chỉ đạt 7 điểm.
"Hương dấm Italy nên dùng lửa nhỏ nấu chín thành nước đường, nhưng rất rõ ràng do anh nóng lòng cầu thành, mở lửa lớn rồi. Mặc dù nước sốt được nấu chín nhanh hơn bình thường, nhưng mất đi mùi nồng nặc.
Món chính và đồ ngọt của anh được giám khảo đánh giá không khác nhau lắm.
Sau đó, lại có mấy người tuyển thủ nấu nướng xong, chỉ là điểm của bọn họ cũng không vượt qua 7.5 điểm.
Khán giả bắt đầu khe khẽ bàn luận rồi. Bọn họ đều cảm thấy vẻ ngoài của những món ăn này không tệ, cũng khiến người ta thèm ăn, chỉ là giám khảo đánh giá không cao, chẳng lẽ bởi vì là trận chung kết, cho nên bọn họ trở nên nghiêm khắc hơn?
"Cũng không phải bởi vì bọn họ quá hà khắc, mà là đám tuyển thủ có chút nóng lòng...... Rất nhiều thứ như độ lửa không đủ, quá nhiều chi tiết sai lầm."
Chú Lâm thở ra một hơi. Giờ phút này Lâm Khả Tụng đang làm nước sốt, ông đột nhiên cảm thấy an tâm không ít.
Ít nhất nhìn trước mắt, những sai lầm này tạm thời sẽ không xảy ra ở trên người Lâm Khả Tụng.
Vừa lúc đó, Victor giơ tay lên, tuyên bố mình đã làm xong.
Nhiếp ảnh gia dời ống kính đến trước món ăn của Victor. Món khai vị xem ra rất tinh xảo, món chính là gà bó có màu sắc làm người ta thèm nhỏ dãi, món điểm tâm ngọt là kem hộp, nhưng lại khác món kem thông thường. Tất cả hoàn mỹ giống như món ăn ở nhà hàng Michelin ba sao.
Lâm Khả Tụng giống như không đến nghe thấy gì cứ tiếp tục làm việc.
Mà ở trong lòng những người xem, phần đặc sắc của cuộc tranh tài này đã đến.
Victor rất tự tin nhếch môi, làm cho tất cả người xem ở đây đều tin tưởng món ăn của anh sẽ nhận được đánh giá tốt từ ban giám khảo.
Đây là trái cà chua nhỏ chính gốc Trung Hoa. Từng trái chỉ to bằng ngón tay cái, nước cà chua còn được lấy hết ra ngoài, thu hút sự chú ý của mọi người.
Winston hít một hơi, dùng cái muỗng cẩn thận múc một quả cà chua, đưa vào trong miệng, khóe môi lộ ra một nụ cười: "Sau một hồi bị tàn phá vị giác, rốt cuộc tôi đã được cứu. Mặc dù không biết vị tuyển thủ này là ai, nhưng tôi biết thầy của người này là đầu bếp chánh Khiết Tây Tạp · Quintin, là Thường Thanh Thụ trong giới ẩm thực. Rất ngon miệng, mềm mại hơn nữa còn tạo thêm chút niểm vui trước bữa ăn. Lượng tỏi đúng mức, hương của cây húng quế xuyên thơm lừng, tương cà chua không có vì nấu chín quá mà quá chua, ngược lại hoàn toàn làm nổi bật lên sữa đặc Palma cùng với vị ngọt của tôm. Không nghi ngờ chút nào, đây là món ăn chỉ có ở đầu bếp thuộc cấp bậc đại sư."
Món khai vị của Victor đạt 9. 6 điểm, khiến ánh mắt của anh tràn đầy nụ cười tự tin mà kiêu ngạo.
Món chính gà bó có màu gần giống màu trắng sữa, nước sốt trong suốt bọc bên ngoài giống như một dòng suối, chỉ cần ngửi mùi thơm thôi, giám khảo đã thầm nuốt nước miếng.
"Phần quan trọng của món ăn này là ở cách chế biến bơ, độ lửa vừa đủ cùng với thịt gà lấp đầy ở bên trong bùn có tươi mới không. Bất kỳ điều gì không đúng cũng sẽ làm món ăn mất đi hương vị vốn có." Winston nâng dao nĩa cắt thịt gà ra, mọi người đều nín thở mà đợi, ngài đẩy thịt gà đến trước máy quay, để cho mọi người thấy rõ ràng món ăn này, gan nê cũng không có vì bày biện cho đẹp mà nấu quá lâu nên có xám tro, ngược lại hết sức trơn mềm.
"Nhìn sơ qua, vị tuyển thủ này chưa phạm phải lỗi lầm nào." Winston cười cắt một miếng, đưa nó đưa vào trong miệng, "Ừ —— xương gà bị được lấy ra rất tinh tế, không phá hư sự co dãn của thịt gà. Cần thái và hành tây không cướp đi mùi vị của cây sả, cây thìa là, ngược lại tâng thêm mùi mới cho món ăn. Trọng yếu nhất là gan gà trong bùn này có chút ít hương vị theo trình tự, giống như đang cá nhỏ đang lặng lẽ bơi lội trong hồ nước yên tĩnh. Chuyện này thực sự quá tuyệt vời...... Quá tuyệt vời......"
Bởi vì món ăn này quá ngon miệng, thậm chí có giám khảo không kìm hãm được ăn hết một nửa. Vì để giám khảo tiếp tục công việc, nhân viên làm việc ở hiện trường không thể không lên tiếng nhắc nhở. Nhiều sức quyến rũ như vậy chưa từng xuất hiện trong cuộc thi này.
Món chính của Victor đạt 9. 7 điểm.
Trên khán đài, Meire thở dài: "Xem ra, Khả Tụng không thể nào thắng nổi anh ta. Coi như điểm tâm không cao, điểm số cũng trên 9."
"Quên cuộc thi này đi, hiện tại mới quan trọng nhất." Giang Thiên Phàm khẽ nghiêng mặt sang bên, "Nói cho tôi biết, hiện tại cô ấy thế nào rồi?"
"Cô ấy mới đi đến tủ lạnh, lấy đậu phụ, tôm đông lạnh ra. Xem ra tôm đông lạnh đã thành hình, màu sắc trong suốt giống như Giang tiên sinh từng làm. À, cô ấy đang cắt tôm đông lạnh ra, thoạt nhìn rất co dãn...... Tôi tin tưởng món khai vị sẽ rất thành công!"
"Đó là chuyện đương nhiên. Cô ấy rất thích món ăn đó. Cho nên cô ấy sẽ nhớ mùi vị và màu sắc, chỉ cần cô ấy nhớ, cô nhất định có thể làm ra."
Meire gật đầu một cái, tiếp tục chú ý cuộc thi.
Giám khảo đã bắt đầu thưởng thức món ăn ngọt của Victor. Đó là bánh ngọt được quét lên một lớp trà.
Mặc dù đây chỉ là món bánh ngọt rất bình thường, nhưng người trong giới ẩm thực đều biết rõ, bánh ngọt hương trà của Khiết Tây Tạp · Quintin là độc nhất vô nhị trên thế giới này. Bánh ngọt co dãn, bơ mềm mại, trà mát mẻ cùng vị chocolate tương đối nồng nặc, hết thảy tạo thành mỹ vị khiến người ta trầm luân.
Winston nếm ngụm thứ nhất, liền cảm thán: "Quả nhiên, vô luận là đầu lưỡi hay là hàm răng đều cảm nhận được sự co dãn cùng độ xốp của bánh...... Tôi thật sự rất muốn biết bí quyết của món này!"
Khi ngài ấy chậm rãi nuốt bánh ngọt xuống, vẫn như cũ nhắm mắt lại tận tình thưởng thức.
Sau đó, Winston thở dài một cái: "Tất cả đều gần như hoàn mỹ, nhưng lại có một tỳ vết......"
Khán giả đều đưa cổ dài, rất muốn biết tỳ vết nào.
"Tôi biết cuộc tranh tài này khiến tất cả tuyển thủ đều chịu áp lực rất lớn. Mọi người phải đồng thời làm xong nhiều chuyện. Trong tay tính toán phối hợp nguyên liệu, trước mắt có 2-3 cái nồi đun nước đang đun nhừ, mọi người đều luống cuống tay chân. Chỉ là món khai vị cùng món chính đã hoàn mỹ như thế rồi, tôi không thể không hà khắc yêu cầu món điểm tâm ngọt cũng tốt đẹp như trong trí nhớ của mình. Bánh ngọt hương trà, yêu cầu dùng đường cát trắng cùng hương thảo để chế biến chè. Tôi phỏng đoán, lần đầu xử lí trà, nồi bị cạn, vị tuyển thủ này không thể không cho thêm nước, vớt Hương Thảo ra để bù vào. Chỉ là...... Mùi khét nhàn nhạt đó mặc dù bị tầng mùi vị thứ hai của bánh giấu rất kỹ...... Nhưng vị giác của tôi không phải là vị giác bình thường......"
Victor theo bản năng nắm chặt quả đấm.
Anh đã rất cẩn thận tiến hành điều chỉnh sai lầm này, nhưng không nghĩ tới vẫn bị Winston nếm ra.
Quả nhiên...... Đối với Winston, sẽ không có bất kỳ may mắn nào.....
Winston giơ tay lên nhìn đồng hồ, d[d[lqd tiếc rẻ nói: "Thật ra thì vị này tuyển thủ còn có thời gian nấu chín nước đường lần nữa, chẳng qua tôi nghĩ vị này chắc đã loạn, việc rất có thể làm tốt lại bị hủy trong chốc lát...... Chỉ là nước đường thật sự quá quan trọng đối với phần điểm tâm ngọt này......"