Tìm Đường Chết Ký

Chương 3

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mấy ngày nay, Nguyên Thủy tận tình sai vặt Yến Du, lúc thì muốn ăn trái cây, khi lại đòi ăn thịt thú hoang nướng. Nhưng tiếc thay, nàng chỉ có thể nhìn thôi chứ đâu có được xơi, chỉ có thể hờn dỗi thôi.

Yến Du từng hỏi vì sao Nguyên Thủy lại mất tích suốt mười năm thì bị con mắt hình viên đạn chiếu qua liền nín luôn.

Khi Yến Du lấy một chiếc chăn từ túi Càn Khôn, Nguyên Thủy cảm thán bảo đúng là biết hưởng thụ, tiện thể yêu cầu hắn để cơ thể mình lên chăn. Yến Du chỉ là cười cười không nói gì, nhưng lúc ôm nàng thì mặt đỏ.

Buổi tối, Yến Du canh giữ bên ngoài sơn động, dù Nguyên Thủy nói thế nào cũng không đi vào. Cuối cùng, Nguyên Thủy cũng không nói nữa, mặc kệ hắn. Nhưng Nguyên Thủy đã nghẹn lời mười năm, vất lắm mới có người ngồi nghe “tâm sự” nên ban đêm cô lơ lửng bên ngoài nói ríu rít không ngừng, hầu như Nguyên Thủy nói còn Yến Du nghe, nói đến khi Nguyên Thủy cảm thấy có chút ngượng ngùng.

“Này, Yến Tử Du (燕子油), ta nói nhiều quá nhỉ?”

Yến Du (宴悠) bảo nàng gọi mình đổi cách gọi mấy lần rồi nhưng nàng vẫn chứng nào tật đấy, hắn cũng chẳng thể làm gì: “Không ạ, sư thúc tổ không nói chuyện với ai suốt 10 năm nên vậy cũng bình thường.”

Nghe thế, Nguyên Thủy ngẩng đầu lên: “Đúng rồi, mười năm nay ta chưa giao lưu với ai, đi về chắc sẽ bị cười chê nên ta bắt ngươi luyện miệng trước. Nhưng mà ngươi nhớ kín miệng đấy, không cho nói với ai. Nếu không, coi chừng ta xử ngươi đấy!”

Yến Du nhìn nàng tỏ ra tàn nhẫn, bất đắc dĩ cười cười. Vị sư thúc tổ này khác xa với dáng vẻ đáng kính mà hắn tưởng tượng thời niên thiếu, làm gì có bộ dạng của sư thúc tổ, rõ ràng là một cô nương chưa lớn.

Đến ngày thứ năm, khi trời chưa sáng, Nguyên Thủy bảo Yến Du đưa nàng đến thôn cách đây 20 dặm.

Yến Du bị sư phụ phong bế công pháp nên không thể sử dụng ngự kiếm, chỉ có thể cõng Nguyên Thủy đi bộ tới đó.

Nguyên Thủy nghe hắn nói xong thì cười nhạo, bảo: “Cái lão già đấy đúng là điên, nơi hoang sơ này lấy ra đâu kỳ ngộ chứ, nếu có thì ta đã sớm lấy rồi. Đâu đến nỗi bị kẹt ở đây 10 năm, còn phong bế công pháp của đồ đệ mình chứ, đúng là hỏng đầu rồi!”

Tuy là Yến Du cũng từng lén chửi nhưng dù gì đó cũng là sư phụ hắn, nên hắn không thoải mái khi nàng nói thế. Chỉ có thể cầu xin nàng đừng nói nữa, Nguyên Thủy trừng mắt với hắn nhưng vẫn dừng miệng, chỉ phất tay bảo hắn đi nhanh lên, đừng để lỡ rượu bị bán hết.

Yến Du cõng cơ thể nàng, Nguyên Thủy bay bên cạnh, thấy hắn không nói một lời, tiếng thở dốc càng lúc càng nặng, trong lòng thầm mắng.

“Vừa nãy ta nói lão già Tang Thanh như vậy, ngươi tức giận à?”

“Không có, chỉ là ông ấy là sư phụ ta, không thể ông bị người ta mắng!”

“Vậy sao hơi thở của ngươi rối loạn thế? Không lẽ ta nặng quá à?”

“Không phải, không phải ạ.” Sao lại nặng chứ? Chỉ là hắn không dám để nàng dựa sát mình, nhưng mà đang cõng thì sao không dính sát được.

Không ngừng đi nhanh hơn, cuối cùng sau bình minh đã đi tới cửa thôn. Đợi không bao lâu thì thấy người thôn phi đánh xe bò tới bán rượu. Nguyên Thủy vội giục Yến Du mua hết rượu, cất vào túi càn khôn. Sau đó chạy về hướng núi Huyền Thanh.

“Sư thúc tổ là nữ tử, không nên uống nhiều rượu như vậy!” Yến Du nghe Nguyên Thủy hưng phấn nhắc mãi rượu ơi rượu à, rượu ngon nhớ suốt 10 năm. Nhịn không được khuyên nhủ.

“Ngươi lo lắm chuyện vậy.” Nguyên Thủy trợn mắt nhìn hắn, thấy hắn im miệng, lại rượu ơi rượu à.

Trên đường đi, Nguyên Thủy hoặc là nói miết chuyện về lại núi Huyền Thanh sẽ uống rượu xả láng hoặc sẽ la hét bảo cảnh sắc nơi đó đẹp hơn chỗ nàng ở nhiều.

Hai người, một kẻ ly hồn một người bị phong ấn công pháp, trên đường cố gắng kín đáo nhất có thể, sợ lỡ gặp yêu ma quỷ quái là thôi rồi.

Vào đêm, vất vả mới chạy tới một thành trấn, hai người quyết định tìm một quán trọ để nghỉ ngơi.

“Hai phòng!”

“Một, một phòng thôi.” Nguyên Thủy bay đến bên người hắn bảo. Thấy Yến Du thắc mắc nhìn mình, nàng vội đáp: “Ta ly hồn, giờ là đứa trói gà không chặt, lỡ xảy ra chuyện thì sao? Một phòng thôi!”

Yến Du cứng đờ quay đầu, nuốt nước miếng, “Một, một phòng.”

Chưởng quầy nghi hoặc nhìn bên cạnh hắn, cũng không bảo gì, chỉ thu bạc đưa thẻ phòng.

Tiểu nhị dẫn hắn đi lầu hai, vào phòng. Yến Du vội đặt Nguyên Thủy trên giường, quay đầu lại thấy tiểu nhị còn đứng, nghi ngờ nhìn hắn.

“Còn có chuyện à?”

“Dạ, khách quan, ta thấy hình như thân thể phu nhân không tốt, có cần ta tìm đại phu giùm không ạ?”

“Phu…” Yến Du đỏ mặt khụ khụ, “Không cần, ngươi đi dọn thùng nước ấm lên đây là được.”

“Dạ vâng!”

Chưa tới chốc lát, tiểu nhị đã bưng nước ấm lên, Nguyên Thủy vội kêu Yến Du lau mặt cho mình. Yến Du giúp nàng lau mặt xong thì mặt hắn cũng ửng đỏ. Hắn vội vàng dùng khăn lau mặt cho mình, lau xong nhìn khăn trên tay mình, mặt càng đỏ hơn, hình như khi nãy khăn có mùi hương, là mùi hương của nàng sao?

“Yến Tử Du, sao mặt ngươi đỏ thế? Haiz, ngươi nghỉ ngơi đi! Cõng ta lâu vậy, chắc ngươi mệt lắm.”

“Vâng… Ừm!” Hắn đắp chăn cho Nguyên Thủy, tự mình lấy chăn từ túi Càn Khôn ra trải lên sàn, mặc nguyên áo ngủ.

Nguyên Thủy lơ lửng khắp phòng, nương theo ánh nến nhìn khuôn mặt say ngủ của Yến Du. Lông mi dài không che được quầng thâm đen, mũi thẳng,

Nguyên Thủy ở trong phòng khắp nơi bay, nàng nương ánh nến nhìn Yến Du ngủ nhan. Thật dài lông mi hạ che giấu không được thanh hắc một mảnh, thẳng mũi, môi củ ấu* hơi cong. Đôi mắt nhắm lại che đi tinh quang trong mắt vào ban ngày. Lúc trước nàng chỉ đang hưng phấn, chưa từng ngắm hắn kỹ càng. Bây giờ bình tĩnh nhìn lại, đồ tôn này trông rất tuấn tú đấy!

*Là môi có phần môi trên và môi dưới khá đầy đặn, vành miệng rõ ràng, khóe miệng nhọn thường nằm ngang, không cụp xuống cũng không hướng lên. Khi ngậm miệng, khóe môi người thường xuất hiện các khe nhỏ.



Nguyên Thủy nhìn nhìn, mũi ngửi thấy mùi rượu thơm, hai mắt nàng sáng lên, bay ra khỏi phòng tìm rượu.

Một đường bay tới sau bếp, chỉ thấy chưởng quầy cùng tiểu nhị đang ở cùng nhau chước rượu, chỉ nghe được một câu, “Ngươi thành công rồi thì ta lại chén tiếp!” Tiểu nhị liền rời đi.

Nguyên Thủy bay quanh ngửi rượu, lại thấy chưởng quầy nở nụ cười đáng khinh, Nguyên Thủy cảm thấy không đúng. Nghe thấy có tiếng động từ lầu hai, sắc mặt của chưởng quầy thay đổi, chạy lên lầu. Nguyên Thủy cũng vội bay theo.

Tới phòng của họ trên tầng. bên trong có hơi lộn xộn. Cửa sổ mở toang, Yến Du không thấy, Nguyên Thủy còn chưa nhận ra chuyện gì đã xảy ra đã thấy tên chưởng quầy xoay tay đi tới giường.

“Này, ngươi định làm gì?” Nguyên Thủy vội kéo gã lại nhưng tay lại xuyên qua thân thể gã.

Gã chưởng quầy xốc mành lên, nhìn thấy người trên giường, hai mắt thẳng tắp.

“Vốn tưởng là một tiểu mỹ nhân, không ngờ lại là đại mỹ nhân, hề hề hề, vốn định bán luôn cho nhà thổ, giờ thì…. để mình hưởng thụ trước!” Nói rồi vươn tay tới quần áo Nguyên Thủy.

Lần đầu tiên Nguyên Thủy cảm thấy ly hồn đéo có chỗ tốt gì, vội đến độ sắp khóc tới nơi, vội bay ra ngoài.
Bình Luận (0)
Comment