Tìm Em Nơi Đâu (Somewhere I'll Find You)

Chương 9

Tràn ngập sức sống và cảm giác lâng lâng, Julia đứng trên sân khấu Nhà Hát Mới của thành phố Bath, thỏa mãn rải tầm mắt ra khung cảnh nhộn nhịp xung quanh. Ngọn lửa ở Luân Đôn dường như không hề đe dọa tới tinh thần của dàn diễn viên và nhân viên tham gia chuyến lưu diễn lần này. Họ đang bận rộn cho vở kịch mới, vừa diễn tập trên sân khấu, và trao đổi những cân bông đùa về sự gian nan của chuyến lưu diễn.

“Cái thành phố nhỏ này chán chết được,” Arlyss lầm bầm, chống hai tay bên hông. Cô làm một bộ mặt khôi hài hướng về phía Julia. “Chả có anh chàng khỏe mạnh nào trong tầm nhìn, ngoại trừ mấy bà gái già tuyệt vọng và mấy kẻ tàn tật.”

Julia nở nụ cười gượng gạo. “Mình nghĩ chúng ta tới đây là để trình diễn vở kịch My Lady Deception, chứ đâu phải để tìm đàn ông.”

“Ban ngày thì mình thôi tìm…” Arlyss bắt đầu, nhưng đột nhiên cô dừng lại, vẻ mặt khác lạ.

Nương theo hướng nhìn của cô bạn, Julia nhìn thấy Mary Woods, một trong những nữ diễn viên phụ của đoàn kịch, đang công khai tán tỉnh Michael Fiske. Trông dáng bộ của chàng họa sĩ dường như chẳng có vẻ phiền lòng chút nào với cô nàng trẻ trung, xinh đẹp có nụ cười nồng nhiệt kia.

“Cô ta đang làm cái gì kia chứ, làm mất thời gian của Fiske trong khi cô ta nên tập trung cho vai diễn của mình?” Arlyss, vẻ cau có làm sống mũi thanh tú của cô nhăn lại.

Julia cố kiềm lại nụ cười khi nghe thấy cái giọng sặc mùi ghen tuông của Arlyss. “Mary chỉ có vài lời thoại. Mình chắc lúc này cô ấy thuộc nằm lòng rồi.”

Arlyss vẫn tiếp tục cau có. “Mr. Fiske có đủ việc phải làm không cần sự tiêu khiển với loại như cô ta.”

“Cậu đã có thể có Fiske, như cậu đã muốn,” Julia nói bằng giọng điệu thực tế. “Nhưng theo như mình nhớ, cậu còn hơn cả sẵn lòng được giao kết với Lord William Savage.”

“Hừ, anh ta cũng chẳng khá hơn mấy gã khác,” Arlyss vặn lại. “Mặc dù William cực đỉnh ở trên giường, anh ta chẳng có hứng thú gì với mình ngoài chuyện đó. Mình đã xong với anh ta rồi. Với tất cả đàn ông, ngay lúc này.” Bắt chéo tay trước ngực, cô ngạo nghễ quay lưng lại với hình ảnh Michael Fiske và Mary Woods. Ngay sau đó Julia nhìn thấy Fiske kín đáo liếc trộm về phía Arlyss. Vậy ra anh ta đang cố làm cho bạn cô nổi cơn ghen đây mà, Julia nhủ thầm, môi cô mím lại với vẻ thích thú đồng tình.

“Hãy nói về người tình của cậu ấy,” Arlyss đề nghị, vẻ mặt trở nên quỷ quái. “Lord Savage đã đến gặp mình ở Luân Đôn- ngài ấy đang cố tìm cậu. Mình chỉ nói với ngài ấy là đoàn kịch sẽ bắt đầu chuyến lưu diễn ở Bath. Ngài ấy có đến đây không? Cậu đã gặp ngài ấy chưa?”

Julia thoáng ngập ngừng rồi gật đầu, trong khi cái màu sắc ấp áp làm cho đôi má cô sáng bừng lên.

“Sao?” Arlyss giục. “Đã xảy ra chuyện gì?”

Lắc đầu, Julia bật cười ngượng ngùng. Ngay cả khi cô có muốn kể thì cô cũng không tìm ra được từ nào để diễn tả lại chuyện tối qua. Sau khi rời khỏi nhà tắm, họ đã đi bộ về quán trọ. Không khí trong lành của buổi đêm làm Julia cảm thấy khoan khoái, nhưng cô nhận ra những cơn run rẩy chạy dọc khắp người của Damon trong bộ quần áo sũng nước, lạnh như đá đang bám dính lấy cơ thể anh. Khi họ tới được phòng cô, Julia cời lửa lò sưởi, và máng quần áo của anh lên để hong khô.

Sau khi trèo lên chiếc giường nhỏ nhưng ấm cúng, họ ghì chặt hai cơ thể lõa lồ vào nhau cho tới khi làn da của Damon lấy lại độ ấm. Anh đã làm tình với cô theo một cách không thể diễn tả lại bằng lời được, sử dụng điệu lướt êm ái của những ngón tay, sức nóng của miệng, và chuyển động của cơ thể anh để giao tiếp với cảm xúc của cô. Nhớ lại khoảnh khắc mơ hồ khi khoái cảm thăng hoa tới tầng sâu nhất, mọi bộ phận trên cơ thể cô dường như đều bị nung chảy trong một ngọn lửa bí ẩn, Julia nhận ra cơn thẹn thùng đang nhuộm đỏ da cô hơn nữa. Sáng hôm nay khi từ từ tỉnh giấc, Damon vừa ngáp, dũi người, càu nhàu… và kéo cô lại với anh khi cô cố rời khỏi giường. Anh đã chiếm lấy cô lần nữa, thúc vào cô với những cú đâm chậm rãi cuốn trôi sạch hết ý thức của cô.

Bằng cách nào đó Julia cũng kéo được tâm trí thoát khỏi luồng suy nghĩ có sức tàn phá đó. “Chẳng có gì mình cảm thấy thoải mái để thảo luận hết.” cô lẩm bẩm.

Arlyss rướn người tới gần hơn, khuôn mặt cô bạn sáng lên vẻ thích thú bí hiểm. “Mình rất mừng cho cậu, Jessica! Mình chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng cậu thế này trước đây. Cậu chắc chắn là đang yêu rồi. Cảm xúc đó thật đã mất quá lâu để đến với cậu đúng không?”

“Làm ơn đừng kể với ai.”

“Ôi, mình sẽ không… nhưng dù sao thì họ cũng sẽ đoán ra thôi. Cậu biết mấy chuyện đồn đại thì thế nào rồi. Hơn nữa, cậu không thể che dấu được cảm xúc khi cậu đang yêu đâu- nó lộ ra theo cả trăm cách ấy.”

Julia được miễn cho câu trả lời nhờ vào sự xuất hiện của Logan Scott, anh đã bị cản trở bởi binh đoàn những nhà chính trị, giới tu sĩ, và dân trong trấn, tất cả bọn họ đều háo hức muốn làm quen và chào đón anh đến Bath. Đôi mắt màu lam chói lòa của anh đang hướng về những hoạt động trên sân khấu, anh nấn ná lại lầm bầm điều gì đó, rồi sải bước về phía Julia.

“Bà Wentworth,” anh tươi tỉnh nói, “Cô khỏe không?”

Cô giữa lấy tia nhìn của anh, khẽ mỉm cười. “Cực khỏe sau một tuần lễ nghỉ ngơi, Mr. Scott.”

“Tốt.”

Cảm giác được sự hiện diện của mình là dư thừa, Arlyss vội vã tiến về phía Michael Fiske, anh ta vẫn còn đang bận rộn với Mary Woods.

Logan không dứt tia nhìn thấu suốt của mình khỏi khuôn mặt Julia. “Tôi nghe nói Savage đang ở Bath,” anh lưu ý. Mặc dù anh không nhấn giọng, Julia lại có cảm giác như mình đang bị buộc tội nào đó.

“Vâng,” cô đáp lại theo cái cách nửa xác nhận, nửa suy đoán.

“Cô đã gặp anh ta chưa?”

Julia không thể bắt mình trả lời, nhưng anh dễ dàng đọc được câu trả lời trên mặt cô. “Lại ngấu nghiến quá nhiều những viên kẹo ngọt nữa đúng không?” anh hỏi.

Julia nóng cả mặt khi anh ám chỉ tới cuộc hội thoại tại nhà anh ở Luân Đôn. Đôi vai cô từ từ nhô lên phòng thủ. “Đâu phải lỗi của tôi nếu anh ấy chọn đi theo tôi.”

Môi bên chân mày hoe đỏ cong lên mỉa mai. “Không phải à?”

“Nếu anh đang ngụ ý là tôi đã cố tình khuyến khích ảnh-”

“Tôi cóc quan tâm cô khuyến khích anh ta cái gì. Chỉ bảo đảm là công việc của cô không bị ảnh hưởng. Cái buổi sáng tập kịch lần đầu tiên cô đến trễ bởi vì cô còn đang bận nằm ườn ra trên giường cùng với-”

“Sáng nay tôi không đến trễ,” Julia cắt ngang, giọng cô nhuốm sương giá. “Anh mới là người đã đến trễ, Mr. Scott.”

Liếc cô một cái lạnh tới thấu xương, Logan quay người bước đi, khạc ra một tràng mệnh lệnh với những người đang đứng hai bên trái phải.

Julia cảm thấy hoang mang và có chút khó hiểu. Cuộc tranh cãi này tiến gần tới cuộc tranh cãi công khai nhất họ từng có, và cô không chắc lý do tại sao. Nếu họ là bất kỳ ai khác, cô có lẽ đã suy ra chính ghen tuông đã thúc đẩy Logan Scott. Nhưng cái kết luận đó thiệt quá mức buồn cười. Anh chắc chắn là không có tí cảm xúc lãng mạn nào với cô- và cho dù có đi chăng nữa, anh thà chết còn hơn là phá bỏ cái luật lệ bất di bất dịch do mình đề ra, không bao giờ quan hệ với nữ diễn viên trong đoàn.

Phải chăng Logan đang lo lắng cô có thể từ bỏ sự nghiệp của mình để theo đuổi những lợi lộc do hôn nhân mang tới? Rất khó để kiếm được một người đủ khả năng để thay cô ở Nhà Hát Thủ Đô, anh đã nói thế với cô tuần trước. Có lẽ là thế thật, nhưng cũng không phải là không thể. Luôn có những diễn viên trẻ và tài năng mới nổi lên, và Julia không hề dệt cho mình cái ảo tưởng cô là người không ai có thể thay thế.

Trong khi bố cục lại toàn bộ vở kịch, cả đoàn đều an tâm khi nhận ra ngoại trừ vài rắc rối nhỏ không đáng kể trong việc di chuyển, vở kịch gần như đã hoàn thiện. Tuy nhiên, Logan dường như còn lâu mới thỏa mãn, anh cho ngừng buổi tập lại vài lần để ném những tràng quát mắng ngắn vào những thành viên trong đoàn. Buổi chiều cứ thế kéo dãn ra, Julia thầm nhủ không biết anh còn định dội bom lên đầu họ tới mức nào. Những tiếng rì rầm bất mãn lan ra khắp đoàn Những tiếng rì rầm bất mãn cứ lan ra khắp đoàn đến tận lúc trời đã bắt đầu nhá nhem tối buổi tập mới chịu kết thúc.

“Tôi muốn mọi người có mặt ở đây vào lúc chín giờ sáng mai,” Logan nói. Làu bàu bên dưới hơi thở, mọi người trong đoàn đều nhanh chóng giải tán.

“Anh nên tỏ ra hài lòng khi buổi tập đã tiến triển tốt,” Julia cả gan nói với Logan khi anh đang đứng giữa sân khấu. Những vết nhăn hằn sâu thêm những góc cạnh thô ráp trên gương mặt anh. “Thay vì cư xử như thể buổi tập là một tấn bi kịch.”

Anh liếc cô một cái hăm dọa. “Khi nào cô được bổ nhiệm làm người quản lý đoàn kịch, cô có quyền quyết định mọi việc sẽ được vận hành thế nào. Cho tới lúc đó, vui lòng để mọi trách nhiệm lại cho tôi.”

Julia cảm thấy ngạc nhiên và bị tổn thương bởi tâm trạng cáu bẩn của anh. “Tôi ước gì tất cả chúng tôi đểu có thể hoàn hảo như anh, Mr. Scott,” cô nói bằng giọng châm chích, rồi sải bước đi thẳng. Sau khi vồ lấy áo khoác và mũ đang nằm ở hàng ghế ngồi, cô hướng về phía lối ra, trong lúc hấp tấp quên béng mất việc không cần phải nghi ngờ là có sẵn một đám đông đang tụ họp ngoài đó. Giờ đây mọi người ở Bath đều biết chuyện đoàn kịch đã có mặt ở đây, họ tụ tập chỉ để chiêm ngưỡng dù thoáng qua hình ảnh Logan Scott hay những diễn viên khác của Nhà Hát Thủ Đô.

Khi cô mở cửa và bắt đầu bước ra ngoài, cô lập tức bị dội ngược trở lại bởi cả đám người đang cố gắng chen vào cánh cửa bị khóa lại của nhà hát. “Là cô ấy!” có tiếng ai đó hét lên. “Bà Wentworth!” Tiếng la hét kích động đến từ cả đàn ông và đàn bà, những cánh tay điên cuồng cố gắng với tới cô. Julia hoảng hốt ấn toàn bộ sức nặng vào cánh cửa hòng đóng nó lại, nhưng vẫn không kịp trước khi có hai gã đàn ông dùng vũ lực để chen vào trong.

Thở hổn hến vì dốc sức, Julia bước lùi lại và quan sát hai gã đó. Một gã đậm người và ở độ tuổi trung niên, còn gã kia cao, gầy gò, và trẻ tuổi hơn. Cái gã đầy đà bỏ mũ xuống và nhìn cô háu háu với vẻ dâm đãng trắng trợn. Đầu lưỡi đỏ lòm của gã liếm quanh đôi môi mỏng dính và phì nộn. Khi gã cất tiếng nói, mùi thuốc lá và rượu xộc thẳng ra từ miệng gã.

Gã tự giới thiệu mình như thể gã mong cô sẽ bị ấn tượng bởi tước hiệu của gã. “Lord Langate, cô gái thân mến, và đây bạn đồng hành của tôi, Lord Strathearn.” Gã cởi mũ ra để lộ bộ tóc được bôi sáp và nước hoa cologne chỉ còn lại vài chỏm lưa thưa. “Để tôi nói ở gần cô trông còn ngon lành hơn cả khi nhìn từ khoảng cách xa.”

“Cám ơn,” Julia cảnh giác nói. Cô đội chiếc nón nhỏ lên đầu, ghim nó gọn gàng lên những búi tóc trên đỉnh đầu. “Xin mạn phép, các quý ông-”

Bọn họ xán tới gần hơn, đẩy cô lùi sát vào cánh cửa. Đôi mắt có màu như đá cuội của Langate lóe lên tia thèm khát khi gã đảo mắt khắp thân hình mảnh dẻ của cô. “Hãy làm quen với thành phố và những thú vui của nó, Strathearn và tôi quyết định dâng tặng sự giúp đỡ của chúng tôi cho cô tối nay.”

“Không cần thiết đâu,” Julia nói nhanh và rõ ràng.

“Chúng tôi sẽ mời cô một bữa tối ngon lành, phu nhân, và sau đó là chuyến đi dạo trong xe ngựa của tôi. Tôi cam đoan cô sẽ có được khoảng thời gian hoàn toàn thú vị.”

“Tôi đã kế hoạch khác vào tối nay rồi.”

“Không nghi ngờ gì chuyện đó.” Langate liếm đôi môi phì nộn của mình rồi nhếch môi mỉm cười, để lộ ra hàm răng đã bị xỉn màu vì thuốc lá. “Nhưng chắc chắn cô có thể bị thuyết phục thay đổi kế hoạch của mình vì hai quý ông cực kỳ ngưỡng mộ cô.”

“Tôi e rằng không.” Julia cố gắng lách qua họ, chỉ để bị ép vào cửa một lần nữa.

Bàn tay của Langate đặt lên vai cô, sau đó lần mò xuống ngực cô. “Có lẽ cô cần tới chút khích lệ.”

Chết sững, cô cảm thấy bàn tay gã sờ soạng vạt áo lót của cô, những ngón tay ngắn ngủn, béo ú đang nhét một cuộn tiền vào giữa khe ngực cô (muốn kill gã này quá! ^_^). Cô rùng mình kinh tởm cảm giác như máu bị rút hết khỏi mặt, cô giật phắt người lại, moi cuộn tiền ra khỏi khe áo. Mặt cô đỏ gay khi cô mở miệng kêu cứu.

Tuy nhiên trước khi cô có thể lên tiếng, một cơn gió lốc đen ngòm đã xông thẳng tới họ. Julia chớp mắt và đứng chết trân trong khi một loạt những diễn tiến xảy ra quá nhanh xung quanh. Hai gã đàn ông đã ép cô vào cánh cửa đột nhiên biến mất, như thể bị bàn tay khổng lồ của người Olympian lôi đi. Cuộn tiền rớt khởi tay của Julia, rơi lả tả khắp sàn. Cô sửng sốt ngó trân trối vị cứu tinh của mình. Chính là Damon, gương mặt anh giống như một chiếc mặt nạ được đẽo bằng nước đá, đôi mắt anh lóe lên tia sáng điên dại như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương. Anh ghim chặt hai đức ông xúi quẩy đó vào tường giống như hai con chó terrier đang kêu ăng ẳng. Dường như chẳng có lời xin lỗi hay giải thích nào của hai gã đó lọt được vào tai anh. Cả hai gã đều im bặt khi anh lên tiếng, từng từ một rít lên qua kẽ răng.

“Nếu bọn bây còn sán lại gần cô ấy một lần nữa, tao sẽ xé xác bọn bây ra thành từng mảnh… và tao sẽ không ngừng cho tới khi từng mảnh của bọn bây rải đều từ đầu này cho tới đầu kia của Bath.”

Khuôn mặt sưng húp của Langate đã chuyển sang tím tái. “Chúng tôi không biết cô ấy có người phát ngôn,” gã xoay sở nói.

Damon bỏ Strathearn và tập trung toàn bộ sự chú ý vào Langate. Những ngón tay anh bóp chặt cổ họng gã hơn nữa. “Chạm vào cô ấy, nói chuyện với cô ấy, thậm chí chỉ cần nhìn cô ấy thôi… và tao sẽ giết mày.”

“Không cần…” gã đàn ông hổn hển vì nghẹt thở. “Làm ơn… tôi sẽ đi…”

Damon bất thình lình buông gã ra, Langate đổ oặp xuống cánh cửa. Strathearn lập tức tới bên gã, trông xanh lét và khiếp đảm khi hắn cho gã bạn đồng hành mượn một cánh tay để đỡ gã dậy. Cả hai tựa vào nhau lần mò tới cánh cửa, rồi gia nhập trở lại với đám đông háo hức đang đợi bên ngoài.

Damon ngoảnh về phía Julia, cơn thịnh nộ vẫn còn sáng rực trong mắt anh.

“Làm sao mà…?” cô hỏi không kịp thở.

“Anh vào bằng cửa sau nhà hát. Ở đó cũng có một đám đông đang đứng đợi em.”

“Và những diễn viên khác nữa chứ,” cô nói, mới hoàn hồn lại được một chút.

“Họ hầu hết đến vì em.” Anh tặng cô một nụ cười chứa đầy sát khí. “Em được xem là tài sản của công chúng, bà Wentworth.”

“Em không phải tài sản của ai hết.”

“Anh có thể trình ra một tờ xác nhận hôn thú tuyên bố một trường hợp khác đấy.”

“Tờ xác nhận của anh chỉ đáng giá với cái này nè,” cô trả miếng, bật ngón tay cái tách. “Anh cũng biết rõ cuộc hôn nhân của chúng ta rõ ràng là bất hợp pháp. Bất kỳ phiên tòa nào cũng sẽ bãi bỏ nó mà không c ần chần chừ, nếu xét tới sự thật cả hai chúng ta đều đã không ở độ tuổi thích hợp.”

Một khoảng lặng thật lâu sau đó rồi tia nhìn của Julia cụp xuống, cô tự nhủ sao đột nhiên họ lại nổi đóa lên với nhau. Giọng cô dịu lại đáng kể. “Cám ơn vì đã tống khứ hai gã hề đó đi.”

Damon không đáp lại, vẻ mặt anh vẫn rắn đanh.

“Em sẽ chờ ở đây cho tới khi đám đông bắt đầu giải tán,” Julia báo với anh.

“Không cần thiết,” anh nói như đinh đóng cột. “Anh sẽ hộ tống em tới xe ngựa của anh.”

Cô lắc đầu và giật lùi trở lại. “Không, cám ơn. Em không nghĩ là khôn ngoan khi trải qua một buổi tối khác với anh.”

“Không ngay cả khi cùng chia sẻ một bữa ăn à? Theo anh biết, em vẫn chưa ăn tối nay.”

“Em không phản đối cùng chia sẻ bữa ăn với anh, chỉ là… sau đó…”

Khi Damon nhìn thấy điệu bộ lung túng, lắp ba lắp bắp của cô, anh trở nên dịu dàng kỳ lạ. Anh với tay tới chiếc nón trên đầu cô, chỉnh nó dịch sang thêm nửa inch, những ngón tay anh vuốt ve vài lọn tóc vàng mềm mượt rũ xuống sau lưng cô.

“Anh không tới Bath chỉ để đuổi theo em chạy loanh quanh trong phòng ngủ đâu- mặc dù ý tưởng đó cũng đáng bỏ công.”

“Vậy sao anh lại tới đây?”

“Anh muốn có thêm nhiều thời gian ở bên em. Anh muốn tìm hiểu thêm về cuộc sống em đang trải qua, và lý do tại sao nó lại lôi cuốn và hấp dẫn em đến thế. Và anh cũng muốn em hiểu thêm về anh. Thật ra, chúng vẫn là hai người xa lạ. Trước khi chúng ta thảo luận về kết cục cuộc hôn nhân của chúng ta, đâu có gì tổn thất khi chúng ta trở nên thân quen với đối phương hơn.”

“Em cho là không,” Julia thận trọng nói, ngước nhìn anh. Cô cuộn lớp mạng đen che mặt từ đỉnh nón xuống. Anh giúp cô, cẩn thận sắp xếp để lớp mạng che khuất khuôn mặt cô.

“Vậy thì cùng nhau dùng bữa tối tại nhà anh đi. Sau đó anh sẽ đưa em về quán trọ, hoàn toàn không đụng tới em. Em có lời hứa của anh.”

Julia cân nhắc tới lời đề nghị. Ý nghĩ phải ăn tối một mình ở quán trọ, hay với những người khác trong đoàn kịch, nghe có vẻ chẳng có gì lôi cuốn lúc này. “Em cho rằng cho dù anh có thết đãi em món gì thì nó cũng tốt chán so với mấy món ăn ở quán trọ,” cô nói.

Sự chấp nhận miễn cưỡng của cô khơi ra một nụ cười trên mặt anh. “Em cũng có được lời hứa của anh về chuyện đó.” Anh kéo tay cô quàng qua cánh tay anh. “Đi nào, phu nhân, trước khi đám quần chúng hâm mộ của em trở nên phát cuồng hơn.”

Việc tránh né những kẻ theo đuổi và những người hâm mộ cuồng nhiệt luôn là việc cần thiết đối với Julia. Quả là một sự thay đổi thú vị khi bước ra ngoài trong vòng tay vững chãi của một người đàn ông, để mặc anh nắm lấy quyền kiểm soát hoàn cảnh. Cô không hề kháng cự khi Damon trượt bàn tay đầy che chở của anh lên tấm lưng yểu điệu của cô và dẫn cô đi xuyên qua đám người lạ tọc mạch bên ngoài. Ngay lập tức cô bị xâu xé bởi hàng loạt những câu hỏi háo hức và những bàn tay cứ kéo, giựt nón, mạng che mặt và áo khoác của cô.

Julia hoảng hốt khi cảm thấy cái nón bị kéo ra khỏi đầu. Cô đau tới ứa nước mắt khi cái kẹp ghim trên đỉnh đầu bất thình lình bị kéo tuột ra khỏi mái tóc. Ngoảnh mặt tránh khỏi những tiếng la hét đinh tai nhức óc, cô bám dính lấy Damon cho tới khi họ tới được cỗ xe ngựa. Cô xoay sở nở nụ cười và vẫy tay với đám đông trước khi trèo vào xe. Damon thì không quá khoan dung đến thế, anh xô mạnh những kẻ đứng phía trước để giữ họ cách xa một khoảng an toàn, mặc xác sự phản đối của họ.

An toàn rúc vào trong cỗ xe ngựa, Julia thở hắt ra nhẹ nhõm và xoa xoa chỗ da đầu bị đau.

“Em cứ nghĩ là họ đã kéo tróc da đầu em rồi,” cô rên lên khi cỗ xe lăn bánh.

Ánh mắt của Damon không chút nao núng. “Phơi mình ra trước sự tôn sùng của công chúng, và được mọi người săn đón,… đó phải là những thứ mà mỗi nữ diễn viên đều muốn.”

Julia cân nhắc lời nhận xét rồi thận trọng trả lời “Em nghĩ em thích được biết mọi người hài lòng với những gì em làm… vả lại sự công nhận của họ có nghĩa là vị trí của em ở Nhà Hát Thủ Đô và tiền lương của em được đảm bảo.”

“Sự công nhận của họ mới là thứ có ý nghĩa với em nhiều hơn.”

Khó chịu bởi vẻ xóc xiểm trong giọng anh, Julia mở miệng toan đáp trả. Nhưng cô bất thình lình ngậm miệng lại. Anh đã đúng, mặc dù cô ghét cái khả năng nhận thức sắc bén của anh, không muốn anh quá dễ dàng thấu suốt được cô như thế. Cô chọn nghề nghiệp này bởi vì cô thích cảm giác được công chúng ngưỡng mộ, họ sẵn sàng trao tặng cho cô tất cả sự chú ý và yêu mến mà cha cô đã luôn cự tuyệt cô.

“So sánh ra đóng vai chính trong một cuộc sống bình thường có lẽ là quá tẻ nhạt.”

“Em sẽ không biết được,” cô nói, giọng nhuốm vẻ mỉa mai, vuốt lại mái tóc bị rối xuống. “Nói cho em biết một cuộc sống bình thường là như thế nào… ôi, nhưng em quên mất. Anh cũng đâu đó biết.”

“Anh đang sống cuộc sống mà anh muốn.”

“Vậy thì em cũng vậy,” cô nói thủ thế.

Góc miệng anh xoắn lại với vẻ châm chích, nhưng anh chọn không cãi lại. Anh chú mục vào cô trong lúc cô dùng chiếc lược đồi mồi chải thẳng lại mái tóc trước khi cuộn nó ngược ra sau lần nữa.

Ngôi nhà liên kế xinh đẹp của anh tọa lạc tại khu cao cấp Laura Place. Sàn nhà bằng gỗ sồi bóng loáng trải những tấm thảm dệt tay của Anh có gam màu nhạt, trên sàn bày trí những đồ đạc tinh tế bằng gỗ hồng sắc và những chậu cây xanh tươi tốt. Những cánh cửa sổ lớn được che phủ bằng những tấm rèm có màu vàng và xanh nhạt, trên tường trang hoàng những tấm gương thủy tinh với khung gương được tạo tác tinh xảo mang đến cho căn phòng một vẻ thoáng đãng.

Thoải mái trong bầu không khí xa hoa của căn phòng khách nhỏ được chiếu sáng bởi ánh nến, Julia chuyên chú vào bữa ăn để thỏa mãn cái bụng đang đói meo. Món ăn được bày ra trên những chiếc đĩa Pháp bao gồm gà và nấm cục nhúng trong sốt rượu sâm banh, óc bê nhồi thuốc, và các loại rau xào với bơ tỏa ra thứ ánh sáng nhàn nhạt trong ánh nến. Món tráng miệng dọn ra có trái cây ướp rượu, những chiếc bánh tart hạnh nhân bé xíu xếp chồng lên nhau cùng với quả mâm xôi và bánh trứng đường.

“Sau khi ăn một bữa no nê thế này, em sẽ chẳng thể nào chui vừa y phục của mình mất.” Julia nói, cắn một miếng bánh tart và nhai một cách ngon lành.

“Bây giờ mấy bộ đó cũng chỉ vừa khít với em thôi.”

Julia mỉm trước cái giọng nhuốm chút ghen tuông của anh. “So sánh với những nữ diễn viên khác, y phục của em là quá nhún nhường rồi đấy.” Cô nhón tay lấy quả mâm xôi rơi vào đĩa của cô rồi duyên dáng bỏ nó vào miệng.

Vẻ u ám vẫn còn phủ bóng trên mặt anh. “Anh không thích những gã đàn ông khác có thể ngắm nghía vợ mình. Anh biết chính xác bọn họ nghĩ gì khi nhìn vào em.”

Thích thú trước bản tính chiếm hữu của anh, Julia tựa cằm lên bàn tay rồi chăm chú quan sát anh. “Thế họ nghĩ gì?” cô gợi ý.

Viện cớ rót thêm rượu cho cô, Damon đứng dậy tới bên cạnh cô, phía đầu kia chiếc bàn. Ngồi hờ trên mép bàn, anh rót đầy ly rượu rồi nhìn xuống cô. Julia không động đậy, ngay cả khi tia nhìn nóng bỏng của anh lang thang từ ngực rồi đảo vòng trở lại khuôn mặt cô. Anh nhẹ nhàng bắt lấy chiếc cằm thanh tú của cô bằng những ngón tay, rồi ngửa đầu cô ra sau.

“Họ tưởng tượng cảm giác làn da của em, chúng có mịn màng như vẻ ngoài của nó không.” Ngón tay anh vạch theo đường cong ở đôi má cô rồi lướt qua khóe môi mềm mại. “Họ tự hỏi mùi vị của em sẽ thế nào… họ nghĩ đến hình ảnh mái tóc em xõa tung ra và đổ dài xuống thân hình em… gọn gàng ôm lấy bầu ngực…” Bàn tay anh nhàn nhã vuốt dọc xuống cổ cô, và sau đó khớp ngón tay của anh cạ một rồi hai lần qua nụ hoa. (Vậy mà dám cam đoan là sẽ không chạm vào người nào đó ^-^)

Julia run rẩy chụp lấy bàn tay của anh. “Anh đã nói sẽ đưa em về quán trọ mà không chạm vào em.”

“Anh đã nói thế.” Những ngón tay của anh từ từ rụt trở về. Đôi môi anh vờn trên môi cô, hơi thở ấm nóng và thơm ngọt của anh phả lên da cô. “Khóe miệng em có dính vụn bánh đấy.”

Julia lập tức đưa lưỡi liếm vụn bánh còn sót, để nó tan vào trong miệng. Tia nhìn của Damon không bỏ lỡ khoảnh khắc đó. Bàn tay anh, vẫn còn nắm lấy tay cô, siết chặt lại như gọng kiềm thép.

Julia chậm rãi bỏ tay anh ra, tình cờ liếc thấy ánh sáng lóe lên từ viên kim cương trên ngón tay. Viên đá phản chiếu trong ánh nến trở nên đẹp dị thường, không ngừng phát ra những dải sáng lung linh. Cô cảm thấy trong lòng dấy lên một mặc cảm tội lỗi khi chấp nhận chiếc nhẫn từ anh, cô đang mang trên người một vật mà cô không có quyền được giữ nó.

“Anh nên lấy lại chiếc nhẫn,” cô nói, tháo chiếc nhẫn ra rồi đưa nó cho anh.

“Nó chẳng có tích sự gì với anh.”

“Nó không thuộc về em.”

“Nó thuộc về em,” anh ôn tồn phản bác lại. “Em là vợ anh.”

Julia cau mày, giữ chiếc nhẫn trong lòng bàn tay. “Chiếc nhẫn này là vật tượng trưng cho cuộc hôn nhân chưa bao giờ tồn tại- và cũng sẽ không bao giờ tồn tại.”

“Anh muốn em giữ nó. Bất kể tương lai có ra sao, em sẽ nhìn vào chiếc nhẫn và biết rằng em đã từng là của anh.”

Julia đã không nhận ra anh xem chiếc nhẫn như dấu hiệu tượng trưng cho quyền sở hữu. Cô đặt nó xuống bàn, buộc mình từ bỏ viên kim cương xinh đẹp kia. Chiếc nhẫn đến kèm với cái giá mà cô không chắc mình có sẵn lòng để trả hay không.

“Em xin lỗi,” cô nói, không thể nhìn vào anh.

Mặc dù không thể nhìn thấy vẻ mặt anh, cô cũng cảm nhận được sự thay đổi trong bầu không khí… ý chí hung tợn của một chiến binh chuẩn bị xung trận, thôi thúc phải chiến thắng và giành cho được quyền thống trị. Nhận thức được anh đang cố kiểm soát sự hung bạo của mình, Julia vẫn im lìm bất động. Cô ngoảnh mặt đi và lắng nghe nhịp thở của anh, cho tới khi những chuyển động hít sâu vào của lá phổi đã khôi phục lại sự điềm đạm ban đầu.

“Một ngày nào đó em sẽ hỏi xin lại nó.”

Giật nảy mình, Julia đã mắc sai lầm khi ngước nhìn lên anh. Khuôn mặt anh đang ở rất gần, đôi mắt anh lóe lên bén nhọn như lưỡi dao được mài thật sắt. Ánh mắt đã cướp hết mọi sự tự chủ để ngăn cô không run lên báo động. Trong khoảnh khắc này, thật dễ hiểu làm sao mà anh có thể một mình chèo chống kéo gia đình ra khỏi cảnh nghèo túng, với nguồn sức mạnh ban sơ ẩn chứa trong quyết tâm cao độ của anh.

“Không,” cô mềm mỏng nói. “Ngay cả khi em có yêu anh đi chăng nữa, em cũng sẽ không chấp nhận chiếc nhẫn và trở thành tài sản của anh.”

“Tài sản,” anh lập lại, từng từ được quất ra như một lằn roi ngựa rát buốt. “Em nghĩ anh sẽ đối xử với em như thế à?”

Nhỏm dậy khỏi ghế, Julia nhìn chằm chằm mặt đối mặt với anh, trong khi anh vẫn còn đang ngồi hờ ở mép bàn. “Nếu em là vợ anh, anh sẽ để cho em đi bất cứ đâu em chọn, làm bất cứ điều gì em thích mà không hỏi han hay buộc tội? Anh sẽ không phản đối việc em tiếp tục theo đuổi sự nghiệp của mình, tham dự các buổi tập vào mỗi buổi sáng, trở về sau mỗi buổi biểu diễn kéo dài tới tận nửa đêm hay trễ hơn? Còn có bạn bè và những người cùng tầng lớp của anh nữa?- những lời nhạo báng và chỉ trích thô tục họ sẽ chỉa vào em, họ sẽ cho rằng tư cách của em chẳng hơn gì một con đĩ. Anh sẽ tìm ra cách chấp nhận tất cả những điều đó ư?”

Khuôn mặt anh tối sầm hơn nữa, xác nhận những phỏng đoán của cô.

“Tại sao diễn kịch lại quan trọng với em tới vậy?” anh gằn giọng. “Cần phải hy sinh cái thứ chết tiệt gì để từ bỏ cuộc sống của một kẻ du mục?”

“Em chưa bao giờ có thể phụ thuộc vào điều gì khác. Đó là công việc duy nhất em có tự tin. Em không muốn tước hiệu và hòa mình vào cái guồng quay bất tận của xã hội, trải qua một cuộc sống lặng lẽ trong một thái ấp ở nông thôn- đó chính là cuộc sống mà cha em đã chọn sẵn cho em.”

Damon tóm lấy hông cô, giam cầm cô giữa hai đùi anh. “Một phần trong em mong muốn cuộc sống đó.”

Vặn vẹo và chống cả bàn hai lên bộ ngực săn chắc của anh, Julia cố gắng để giải thoát mình, nhưng chỉ khiến cho gọng kiềm của anh siết chặt hơn nữa. Cô bất thình lình đông cứng, nhận ra tác động sự vùng vẫy của cô đang gây ra. Bằng chứng vững chắc cho sự khuấy động của anh đang ấn vào bụng cô, moi ra một phản ứng đáp trả tức thì của cơ thể cô.

“Em muốn rời khỏi đây ngay bây giờ,” cô nói không ra hơi.

Damon thả cô ra, nhưng luồng mắt sắt đá của anh vẫn dán chặt trên người cô khiến cô không thể ngoảnh đi. “Anh sẽ không làm cho mọi thứ dễ dàng với em đâu. Em sẽ không tránh xa được anh- hay được tự do thoát khỏi anh- mà không có một trận chiến.”

Julia trừng mắt với anh, cảm giác lẫn lộn giữa tức giận và ham muốn. Việc cự tuyệt bản thân có được thứ cô khao khát ghê gớm thật quá khó. Cô vẫn có những giấc mơ ấp ủ trong góc khuất của cảm xúc, giấc mơ về một gia đình và mái ấm cho riêng mình, đêm đêm được say giấc nồng trong vòng tay của chồng, và dành thời gian nhà hạ chơi đùa với con cái. Ngay lúc này những hình ảnh vốn đã được giấu kín bỗng hiện lên rõ nét trong đầu cô… cô muốn được trở thành vợ của Damon, và sinh cho anh một đám nhóc có màu tóc đen giống anh. Giờ đây những giấc mơ đó có thể trở thành hiện thực, và từ bỏ chúng là điều khó khăn nhất cô từng làm.

Đột nhiên cô nhớ tới giọng nói lạnh lùng, châm biếm của Logan khi anh nói với cô, cô có thể lựa chọn cô yêu Savage đủ để dâng nộp cơ thể và linh hồn cô cho anh ta nắm giữ… nhưng tôi sẽ không khuyên cô làm thế.

Loạng choạng, Julia quay người đi, áp cả hai bàn tay lên lồng ngực đang đập thình thịch. Cô hít vào vài hơi thật sâu, cố gắng duỗi thẳng lại những cảm xúc rối loạn bên trong. Damon di chuyển tới sát sau lưng cô nhưng không chạm vào cô. Giọng anh dứt khoát, vang lên đâu đó trên đầu cô. “Anh sẽ đưa em về quán trọ.”

“Anh không phải…” cô bắt đầu nói, nhưng anh phớt lờ cô, rung chuông gọi xe đến.

Cả hai người đều không nói với nhau lời nào trên đường tới quán trọ, bầu không khí căng thẳng bao trùm trong xe. Bắp đùi họ nằm gần nhau, thỉnh thoảng lại cạ vào nhau mỗi khi xe ngựa vấp phải ổ gà trên đường. Julia cố dịch xa ra, nhưng cô cứ bị trượt vào anh. Cô thà chết còn hơn ngồi ở vị trí đối diện để chịu trận cái tia nhìn băng giá và châm chích của anh. Cuối cùng chuyến hành trình khủng bố cũng kết thúc, anh giúp cô ra khỏi xe ngựa.

“Em sẽ tự lên phòng,” Julia lên tiếng, có cảm giác anh định đi theo cô.

Damon lắc đầu một cái. “Quá nguy hiểm. Anh sẽ tiễn em tới tận cửa.”

“Em đã ở đây một mình hơn một tuần rồi, em vẫn hoàn toàn ổn mà không có sự bảo vệ cùa anh,” Julia chỉ ra.

“Vì Chúa, anh sẽ không chạm vào em. Nếu anh có ý nghĩ quyến rũ em tối nay thì lúc này em đã ở trên giường với anh rồi. Tất cả những gì anh muốn là nhìn thấy em an toàn đến phòng mình.”

“Em không cần-”

“Chiều theo anh đi,” anh nói qua hai kẽ răng, trông như thể định bóp cổ cô.

Julia cáu tiết không thèm tranh cãi nữa, bỏ vào quán trọ trước, bước ngang qua bàn của chủ quán và căn phòng ăn trống trơn, hướng về phía cầu thang dẫn lên lầu hai. Damon theo sau cô, sải bước chậm hơn, đôi lông mày đen nhíu lại tức tối. Họ bước dọc theo một hành lang dài, thắp sáng tù mù cho tới khi tới được phòng cô. Moi chìa khóa ra từ chiếc túi lưới đeo ở cổ tay, Julia chuyển sự tập trung vào ổ khóa. Chìa khóa được xoay quá dễ dàng.

Nhận ra có lẽ cô đã quên khóa cửa khi rời khỏi phòng sáng nay, Julia làm ra vẻ như vặn chìa khóa cái tách vào chốt cửa kim loại. Cô đã có đủ chuyện phải đối phó tối nay, không muốn bị buộc thêm tội bất cẩn và tắc trách. Xoay nắm cửa, cô dừng lại rồi quay đầu lại nhìn Damon.

“Anh đã làm xong trách nhiệm của một quý ngài rồi đó,” cô tuyên bố với anh. “Em đã được áp tải an toàn tới cửa phòng mình rồi. Chúc ngủ ngon.”

Nhận được tín hiệu rời khỏi chẳng chút tế nhị nào, Damon nhìn trừng trừng vào cô với cặp mắt xám tóe lửa trước khi quay lưng sải bước đi thẳng.

Thở dài, Julia bước vào phòng, dò dẫm tìm hộp diêm. Cô cẩn thận đánh một que diêm lên rồi thắp ngọn lửa màu vàng bé tẹo vào chiếc đèn dầu đặt trên tủ. Cô đặt chụp đèn thủy tinh lại rồi điều chỉnh nút bấc cho tới khi ánh sáng dìu dịu lan tỏa khắp phòng. Tâm trí cô bị thiêu đốt bởi những ý nghĩ làm đầu cô đau buốt. Cô chìm đắm trong nỗi phiền muộn, không đế ý tới xung quanh… nhưng khi thoáng nhìn vào chiếc gương đứng, cô nhìn thấy một chuyển động thoáng qua phản chiếu trên bề mặt ở góc gương. Cùng lúc đó trên sàn phát ra âm thanh loạt xoạt khác lạ.

Cô không ở một mình. Một tiếng sét hoảng loạn giáng thẳng xuống cô. Julia quay ngoắt lại, tiếng hét đã dâng tới cổ họng trước khi bị tắt lịm bởi một bàn tay đàn ông bịt chặt lấy miệng cô. Cô bị lôi ngược về sau đập vào một thân hình gầy nhom nhưng cứng cáp, tráng kiện. Cánh mũi nở ra, đôi mắt trợn trừng, Julia nhìn chằm chằm cái dáng người to bè, béo ú của Lord Langate khi gã tiến tới. Cô đang bị cái tên bạn đồng hành của gã, Strathearn, ôm chặt. Chính là hai gã đàn ông quấy rối cô ở Nhà Hát Mới lúc ban tối. Có vẻ bọn chúng đã củng cố được dũng khí nhờ sự trợ giúp của một lượng lớn rượu, cả hai đều bốc mùi, hơi thở chua lè, và đang đóng một bộ mặt tự mãn tởm lợm.

“Cô em không mong gặp lại chúng tôi, đúng không?” Langate lè nhè, đang vuốt bàn tay núc ních của gã lên những sợi tóc nhờn nhợt chải qua cái đầu bắt đầu hói. Luồng mắt của gã đang nhìn chòng chọc tán thưởng vào thân hình đang giẫy giụa của cô.

“Thế cái giá cho một con điếm như cô là gì- món hàng cao cấp nhất chúng ta từng thấy. Không phải thế sao, Strathearn?”

Gã cao gật đầu, bật cười khoái trá tán đồng.

Cái miệng nhỏ của Langate nhe ra nhăn nhở khi gã nói với Julia. “Không cần phải sợ. Chúng tôi sẽ giải thoát sự căng thẳng của chúng tôi với cô, rồi sau đó chúng tôi sẽ trả cho cô một cái giá phải chăng. Cô có thể tậu cho mình bất kỳ món trang sức rẻ tiền nào cô thích. Đừng trông như thể bị lăng nhục vậy, cô em. Tôi cá là cô đã chiêu đãi nhiều quý ông háo hức thuộc tầng lớp chúng tôi ở giữa cặp đùi xinh đẹp của cô em rồi.” Gã tiến lại gần hơn, tóm lấy một trong hai bàn tay đang đấm tới trước của Julia, ép chúng vào cái chỗ đang lồi lên ngay đũng quần gã. Một cái liếc mắt dâm đãng mong chờ khiến cho khuôn mặt tròn ủm của gã dúm lại. “Đấy,” gã ngâm nga. “Không tệ đúng không? Tôi nghĩ cô sẽ thích-”

Nhưng câu nói của gã không bao giờ tới được dấu chấm câu. Julia nghe thấy tiếng cánh cửa bật tung, và cô bất ngờ được giải thoát. Chưa thể lấy lại thăng bằng, cô đổ nhào về trước, hai bàn tay và đầu gối đập mạnh xuống sàn đá cứng. Kéo lê thân vào một góc, cô ấn chặt lưng vào bức tường. Những lọn tóc rũ xuống khuôn mặt, che khuất tầm nhìn của cô với diễn biến trước mắt. Cô nghe thấy tiếng nện thùm thụp liên tục của nắm đấm vào da thịt, và tiếng gào rú đau đớn dội vang khắp phòng.

Gạt những lọn tóc bất trị ra sau, Julia nhận ra Damon đã quay lại, anh có vẻ đang quyết tâm giết chết hai gã đã tấn công cô. Sau khi tiễn gã Strathearn bầm dập nằm thành một đống xuống sàn, anh chuyển sự chú ý qua Langate, thụi vào cái gã lớn tuổi hơn cho tới khi gã phải thút thít, rên rỉ cầu xin sự khoan hồng. Mặc dù vẫn còn sốc và sợ, Julia nhận ra Damon quả thật đã sẵn lòng bị bỏ tù vì tội giết người.

“Làm ơn dừng lại đi,” cô thở dốc. “Em không sao mà. Nếu anh không dừng lại, anh sẽ giết chết hắn mất… Damon…”

Nghe thấy tên mình, anh dừng lại liếc về phía cô với cặp mắt đen kịt như than. Cho dù anh đã nhìn thấy điều gì trên gương mặt cô cũng có tác dụng kéo anh ra khỏi cơn cuồng nộ giết chóc đã chiếm lĩnh anh. Anh nhìn trừng trừng vào cái gã đàn ông đang run rẩy, co quắp dưới chân, rồi lắc đầu để xua đi màn sương khát máu. Sau khi chùi nấm tay đẫm máu vào áo khoác của Langate, anh đứng lên, băng ngang qua phòng tiến về phía Julia. Langate và Strathearn lợi dụng cơ hội chuồn ngay lập tức, vừaa rên rỉ vừa nguyền rủa trên đường tẩu thoát.

Biết là mình không thể tự đứng dậy được, Julia với lấy tay bám lấy chồng, bàn tay cô run bần bật. Damon cúi xuống vốc lấy cô cứ như cô là một đứa trẻ, anh nâng cô dậy dựa vào lồng ngực anh. Cô dính cứng vào anh, cố gắng thấu đáo chuyện đã diễn ra.

“Cám ơn,” cô thở gấp, cổ họng đang nuốt khó nhọc. “Cám ơn…”

Damon ngồi xuống giường và ôm cô trong lòng, vuốt lại mái tóc rối tung của cô. Cô cảm giác ngón tay anh đang lau đi những giọt lệ nhòe nhoẹt trên đôi má. Mặc cho tiếng sấm đang vang rền trong tai, cô vẫn có thể nghe thấy giọng nói của anh khi anh vỗ về, bảo đảm với cô rằng cô đã an toàn, rằng không một ai có thể làm hại cô.

Julia giữ đôi mắt khép lại, tập trung tất cả ý chí trong tâm, cố gắng ngăn không cho những giọt nước mắt lại vỡ ra. Nếu Damon không quay lại, Langate và cái gã bạn đồng hành của gã sẽ cưỡng hiếp cô. Cái ý nghĩ phải chịu đựng sự hung bạo, cục súc đó khiến cô khiếp hãi.

“Sao… sao anh lại quay lại?” cuối cùng cô cũng xoay sở thốt ra câu hỏi.

Bàn tay anh vuốt ve cổ cô một cách dịu dàng, khéo léo. “Anh đã đi được tới cuối hành lang thì nghĩ anh nghe được tiếng em hét lên. Cái nguy cơ đó có vẻ ngớ ngẩn, nhưng anh quyết định quay lại kiểm tra để chắc chắn.” (thần giao cách cảm đây mà.)

Bàn tay cô lần tới tay anh, và siết chặt lấy những ngón tay anh. “Dường như lúc nào anh cũng là vị cứu tinh của em.”

Damon nâng cằm cô lên, không cho phép cô quay đi khi anh nhìn xoáy vào mắt cô. “Nghe anh này, Julia… không phải lúc nào anh cũng có thể có mặt kịp lúc. Việc anh có mặt ở đây tối nay chỉ là may mắn ngẫu nhiên-”

“Bây giờ mọi chuyện đã kết thúc rồi,” cô ngắt ngang, nhận thấy sự mềm mỏng đột ngột rút khỏi anh, giọng anh dấy lên sự chỉ trích.

“Nó vẫn chưa kết thúc,” anh nói dữ tợn. “Nó sẽ chỉ tệ hơn từ bây giờ. Sẽ còn có thêm nhiều gã như Langate, ham muốn cơ thể em và làm bất cứ điều gì để gần gũi em. Nếu em còn muốn tiếp tục cái sự nghiệp diễn kịch của mình, em sẽ cần tới sự bảo vệ cả ngày lẫn đêm, và anh không có ý định xin vào ứng cử cái vị trí đó đâu.”

Anh thô bạo ném phịch cô xuống giường rồi đứng dậy, tia nhìn của anh tàn nhẫn. “Nếu đây là cuộc sống mà em muốn, vậy cứ tận hưởng đi. Anh ghét phải cướp mất niềm vui của em. Nhưng hãy nhận lấy lời khuyên của anh và thuê gã nào đó bảo vệ em khỏi cái quân đoàn hâm một của em. Và khóa cái cửa chết tiệt đó lại khi anh đi.”

Julia vẫn còn ngồi lại giường, lặng lẽ dõi theo anh bước dài ra khỏi phòng. Cô muốn cầu xin anh hãy ở lại. Đừng rời khỏi em… em cần anh… Nhưng những từ ngữ vẫn bị khóa lại bên trong, cô ngậm chặt miệng lại. Cánh cửa đóng lại sau lưng anh, để lại dư âm của tiếng kẽo kẹt sắc nhọn. Nắm tay của Julia cuộn chặt lấy chiếc gối, cô dùng hết sức ném mạnh nó. Âm thanh mềm oặt đập vào khung cửa chẳng mang tới được chút thỏa mãn nào.

Sao anh lại dám dùng giọng điệu lên án cô, cứ như chính cô đã yêu cầu chuyện xảy ra! Chẳng lẽ việc cô kiếm sống trên sân khấu lại mang đến bất cứ ai cái quyền được tấn công cô?

Tại sao một người phụ nữ lại bắt buộc phải sống dưới sự bảo vệ của một người đàn ông? Nhảy ra khỏi giường, cô bước tới và khóa cửa lại, ngăn cách căn phòng với Damon và phần còn lại của thế giới, nhốt kín chính cô trong căn phòng nhỏ. Cô thô bạo chà xát hai lòng bàn tay lên khuôn mặt, phát hiện ra đôi má vẫn còn ẩm ướt, tàn dư của những giọt nước mắt.

Vì vài lý do cô đã không nhận ra cho tới lúc này việc Damon không chấp nhận nghề nghiệp của cô lại khiến cô chua xót đến thế. Mối quan hệ của họ đang lâm vào bế tắc. Anh sẽ bắt cô lựa chọn- anh sẽ không bao giờ chịu thỏa hiệp. Nghiệp sân khấu mang tới cho một phụ nữ nhiều hiểm họa và trở thành đối tượng công kích cho búa rìu dư luận, nó cũng không cho phép cô thỏa mãn nhu cầu có một người chồng và một gia đình.

Julia cứ đi đi lại lại quanh phòng một cách khổ sở, vòng tay ôm lấy thắt lưng. Có lẽ vài năm nữa cô sẽ tìm được một ai đó khác… một người đàn ông không sở hữu cái máu ngạo mạn khắt khe ăn sâu tới tận gốc của Lord Savage. Một người có tính cách ôn hòa, có thể chấp nhận bản tính độc lập của cô, và anh ta không dính dáng gì tới quá khứ kỳ lạ, không tưởng mà cô đã chia sẻ cùng Damon.

Nhưng nó vẫn sẽ luôn ràng buộc họ với nhau, cái quá khứ của họ, không cần biết họ có cố gắng thế nào để phớt lờ nó. Cuộc sống của cô và Damon đã bị định hướng bởi cùng một sức mạnh, cùng bị kiềm giữ bởi những năm tháng bí mật nhận biết về sự tồn tại của nhau. Cô đã phạm sai lầm khi né tránh chồng mình, hy vọng rằng anh sẽ biến mất một cách thần kỳ, thay đổi ngay cả tên và cuộc sống của chính mình để bảo đảm họ sẽ không bao giờ gặp nhau. Cô không nên chạy trốn- cô nên giáp mặt với anh cách đây lâu rồi.

Bất hạnh thay mọi thứ đã quá muộn. Cô hiểu rõ cảm giác thân thuộc họ sẻ chia, ngọn lửa đam mê giữa họ, niềm khoái cảm thuần khiết bị kiềm nén mỗi khi họ ở cùng nhau, tất cả những điều đó cô sẽ không bao giờ tìm được ở ai khác. Nếu cô chọn anh vượt lên trên mọi thứ cô trân trọng, sẽ có những phần thưởng hào phóng bù đắp lại cho cô. Nhưng từ bỏ sự nghiệp cũng đồng nghĩa với việc cắt cụt một bộ phận trên người cô, đến cuối cùng cô sẽ quay qua oán trách anh vì không thể lấp đầy cái phần trống rỗng mà cô đã bỏ lại phía sau.

Tựa người vào cửa sổ, Julia ấn trán mình vào ô cửa nhỏ, mát lạnh, tầm nhìn của cô bị che mờ bởi những lằn sóng mờ ảo và méo mó trên mặt kính. Phu nhân Ashton sẽ hợp với Damon hơn. Pauline không mong muốn gì hơn là trở thành vợ anh và sinh con cho anh- còn cô sẽ không đòi hỏi ở anh những thỏa hiệp mà anh không thể thực hiện được.

Sau một đêm trằn trọc không yên, Julia mặc quần áo vào trong tình trạng bơ phờ rồi đi bộ tới Nhà Hát Mới, mạng che được kéo xuống che đi gương mặt cô. Vào cái giờ sớm sủa này, những kẻ săn tìm sự hiếu kỳ vẫn chưa chưa xuất hiện. Cô đi vào nhà hát, nhìn thấy Logan Scott đang đứng một mình trên sân khấu. Khuôn mặt anh hướng về phía tấm phông màn mới được vẽ trong khi anh nhìn chăm chú vào nó. Có vẻ gì đó ở tư thế của anh đã hé lộ ra anh đang bị phân tâm bởi chuyện khác, đầu óc anh đang lơ lửng trong luồng suy nghĩ mà chưa bao giờ có một ai được ban cho đặc ân để biết.

Nghe thấy tiếng Julia tới gần, Logan quay mặt lại, có vẻ không hề ngạc nhiên khi sớm thế này cô đã tới. Anh đưa tay để giúp cô lên sân khấu dễ dàng, cái siết tay của anh cứng cáp và vững chãi trước khi anh thả tay cô ra.

“Cô trông như mới chui lên từ địa ngục ấy,” anh nói.

“Tôi không ngủ được.” Julia buộc mình nở một nụ cười uể oải trên môi. “Lương tâm của tôi gặp vấn đề.”

“Tốt hơn hết là cô cứ đem phân phát hết lương tâm của mình đi,” Logan khuyên. “Tôi đã làm vậy nhiều năm trước, và kể từ đó mỗi tối tôi đều ngủ ngon lành như đứa trẻ mới sinh.”

“Anh phải nói cho tôi biết anh đã làm thế nào,” cô nói, nửa như nói đùa.

“Để lần khác đi. Tôi có vài tin tức.” Vẻ mặt anh khó hiểu. “Có một bức thư tín được gửi tới Nhà Hát Thủ Đô cho cô và đã được chuyển tiếp tới đây. Hình như nhà cô có người bệnh.”

“Mẹ tôi,” Julia nói ngay lập tức, trong khi nhịp đập của tim đang ngắt ra từng quãng vì lo lắng.

“Tôi nghĩ đó là cha cô. Tôi không biết tường tận.”

“Cha tôi…” Julia choáng váng lắc đầu. “Không thể là thật được. Ông ấy chưa bao giờ bị bệnh, ông ấy…” Cô rơi vào im lặng, đờ đẫn nhìn chằm chằm ra phía trước, mọi từ định nói đều lắp bắp ngay đầu lưỡi mà không phát được thành tiếng. Phải có chuyện gì đó cực kỳ tồi tệ. Nếu không Eva sẽ không bao giờ gửi thư cho cô. Cô không thể hình dung ra được hình ảnh cha mình bị bệnh, bị giam hãm trên giường của ông. Suốt thời thơ ấu, cô chưa bao giờ nhìn thấy ông phải chịu đau ngay cả một cơn cảm cúm.

“Cô có định về thăm ông ấy không?” Logan nhấn giọng.

“Tôi không thể… không có thời gian… buổi biểu diễn mở màn tối mai…”

“Tôi có thể hủy buổi diễn tối mai. Chúng ta sẽ mở màn vào tối thứ ba tới.”

Julia lúng túng nhìn vào đôi mắt xanh dương rực rỡ của anh. Logan chưa bao giờ hủy một buổi trình diễn nào- nó là một trong những điều luật khắc khe nhất của anh.

“Tại sao?” cô hỏi khẽ.

Anh phớt lờ câu hỏi đó. “Cô sẽ quay lại vào thứ ba chứ?”

“Vâng, tôi nghĩ vậy.” Cô cảm động trước sự tử tế không mong đợi của anh. “Phần lớn nhà quản lý ở địa vị của anh sẽ không để cho tôi đi. Tôi chưa bao giờ mong đợi điều này.”

Logan nhún vai hờ hững. “Nếu tôi ép cô ở lại, cô sẽ không trong tâm trạng có thể hoàn thành tốt vở diễn.”

“Anh có thể giao vai đó cho Arlyss,” Julia đề nghị. “Cô ấy thuộc tất cả lời thoại của tôi. Không cần phải hủy bỏ buổi ra mắt tối mai.”

“Vai diễn đó dành cho cô. Không ai có thể diễn được như cô.”

“Cám ơn, nhưng-”

“Đi gặp cha mình đi. Cố hòa giải với ông ấy. Rồi quay lại đây sớm… hoặc tôi sẽ cắt bớt tiền lương của cô đó.”

“Vâng, thưa ngài.” Julia tuân lệnh, mặc dù cô không hề bị lừa gạt bởi giọng điệu ra vẻ người xấu của Logan. Cô tặng cho anh một nụ cười khẽ tỏ ý cảm kích. “Tôi chợt nhận ra bên dưới lớp vỏ bọc đó anh là một người đàn ông tốt. Nhưng đừng lo lắng- tôi sẽ không phá hủy danh tiếng của anh bằng cách đi kể với người khác đâu.”
Bình Luận (0)
Comment