Tìm Không Thấy Người

Chương 26

Edit: Zet

Trang Tuyết vẫn up những bức hình chụp hoàng hôn, vẫn là cảnh cũ, phía trước là bãi cỏ dại, phía sau có vài mẫu ruộng và lác đác vài cây cao vút, hơi giống cây dừa hoặc cau, sau đó mới là ráng chiều, thỉnh thoảng có một hai gian nhà mái ngói ở rìa bức hình, mang đậm phong cách nông thôn dân dã.

Thỉnh thoảng Trần Hải Thiên cũng up hình chụp cà phê, cà phê khi pha xong, hạt cà phê, hạt cà phê sau khi rang, cà phê xay nhuyễn.

Hắn vẫn chưa đi Đài Trung, tuy rằng trong đầu đầy ắp đậu hủ thúi và đồ chua, nhưng cuộc sống quá trôi chảy thế này khiến hắn chả có động lực nào rời Đài Bắc, có khi hắn nghĩ Tokyo gần hơn Đài Trung nhiều. Vì thế khi tháng sáu đến, Đoan Ngọ nhắc nhở [mùng 5/5 AL], mùa hè trắng trợn ùa qua cửa kính lẻn vào nhà hắn, khiến Trần Hải Thiên vừa ăn bánh chưng vừa hoài niệm ánh trăng mùa đông trong trẻo.

Hắn có thói quen nghỉ lúc chiều tối ngày thứ ba, khiêng túi hạt cà phê giao cho tiệm tạp hóa ở Thành Nam, kết toán, là đại lý đóng ly giao cho nhà sách, túi cà phê bán cho nhà hàng là hợp nhất, hắn hiểu rằng nguồn tiêu thụ sẽ quyết định hình thức.

Tuy nhiên số lượng túi cà phê bán ra cực thấp, lại tốn nhiều công sức và thời gian. Xay hạt, cân cà phê, cho vào túi, hàn lại, cất vào túi bạc, hàn lại, dán nhãn. Mỗi khi làm xong năm túi, hắn sẽ mất kiên nhẫn rồi bỏ đi chơi với Ngày Mưa hoặc đọc sách. Lúc đó hắn sẽ cầu nguyện Lương Mĩ Lị hãy xuất hiện, một người chuyên thích làm những việc lặt vặt có tính lặp đi lặp lại, chỉ cần làm một mình.

Tối thứ ba ở nhà sách rất vắng vẻ, Trần Hải Thiên giải quyết với ông chủ xong, khi vừa ra khỏi phòng dành cho nhân viên thì tình cờ gặp phải Võ Đại Lang. Hình như Võ Đại Lang vừa tan tầm, cầm một túi hạt cà phê, mới thanh toán ở quầy, hai người chào hỏi, cùng nhau đẩy cửa đi ra ngoài, đứng ở ngoài cửa hàng nói chuyện phiếm.

“Hóa ra hạt cà phê này là của cậu rang, tôi là khách hàng trung thành, loại nào cũng mua, đây là loại tôi thích nhất.” Võ Đại Lang lắc lắc cái túi trong tay, là Già Lam Bảo Vệ Rặng Núi Mandheling, là nguốn gốc của loại hạt này, cái tên vừa giản dị vừa chẳng hoa mĩ.

Độ vừa mắt mà hắn dành cho Võ Đại Lang tăng thêm một đoạn nhỏ. “Lần sau vào tiệm tôi mua, là bạn bè nên tôi sẽ bớt 20%.”

“Được à, cậu pha cà phê rất dễ uống, ở phương bắc hiếm bán loại này, nhà tôi ở gần đây.” Võ Đại Lang vừa nói vừa mở ba lô ra, bỏ túi cà phê vào, cái túi bùa màu hồng trong ba lô nổi bần bật, một đầu kia gắn vào di động.

“Nguyệt Lão có cho cậu tơ hồng không?”

“Có chứ, lúc đầu Nguyệt Lão ở Long Sơn Tự không chịu cho, tôi quyết ném hơn ba mươi lần, lỳ đến mức ông ta chịu hết nổi đành đồng ý.” Võ Đại Lang rầu rĩ cười, “Sau đến Hà Hải, hình như Nguyệt Lão chỗ đó nghe đồn tôi rất lỳ nên đồng ý rất nhanh, tôi còn đến Chiếu Minh Tịnh Tự ở Bắc Đầu, Trang Trang còn nói ở Đài Trung có Nhạc Thành Cung rất linh, tôi tính cuối tuần đi bái, vài ngày nữa đi công tác ở Bắc Kinh cũng phải tìm Nguyệt Lão, có bái có phù hộ.”

Trang Trang là Trang Tuyết à. Trần Hải Thiên thầm nghĩ, tên láy à, những người này không cảm thấy tên láy giống như kiểu chưa phát dục đầy đủ hay sao? “Nguyệt Lão chỉ có một, dù đi đâu thì khác chỗ nào?”

“Tôi cảm thấy không phải thế, nói sao đây……” Võ Đại Lang suy nghĩ một lát mới nói, “Tôi nghĩ Nguyệt Lão là một chức vụ, tựa như bồi thẩm viên, nếu muốn phán quyết có hiệu lực thì chỉ có vài bồi thẩm viên đồng ý là vô dụng, cho nên tôi muốn oanh tạc Nguyệt Lão ở mọi nơi, buộc bọn họ đồng ý mới thôi.”

“Thật vất vả.” Cậu đã làm chuyện gì để phải chuộc lỗi với người đó. Trần Hải Thiên vẫn cố nuốt xuống thì hơn.

“Vì hắn……” Võ Đại Lang lộ ra chút cô đơn, sau một lúc trầm mặc mới hỏi: “Cậu đang độc thân?”

“Hả? Ừm.” Trần Hải Thiên hơi kinh ngạc khi Võ Đại Lang chuyển đề tài quá nhanh.

“Có cân nhắc chọn Trang Trang không?” Võ Đại Lang thoáng cười, nói với Trần Hải Thiên đang tỏ ra bất ngờ, “Đừng trách tôi xen vào chuyện người khác, tuy bề ngoài Trang Trang trông buồn bã, nhưng có nhiều mặt tốt lắm, quan trọng là, năm đó hắn dùng năm nồi lẩu nhờ tôi mở dung lượng hộp thư và diệt yêu dùm cậu, thế mà đến bây giờ vẫn chưa thanh toán.”

Trần Hải Thiên chưa kịp tiêu hóa. Trang Tuyết buồn bã? Năm nồi lẩu?

“Trước kia hắn để ý cậu lắm đó, mà mạng thì ảo lắm, cậu cũng vậy à?” Võ Đại Lang nhìn Trần Hải Thiên khẽ gật đầu, bất đắc dĩ nói: “Có nhiều lúc cậu vô tình ‘bỏ qua’, khi đã lỡ rồi, bụi cũng chẳng còn.”

“Cậu bỏ lỡ?”

“Ờ, nhưng đó là chuyện tốt, ít nhất bây giờ còn hi vọng, nếu tôi và người ấy không bỏ lỡ thì hiện tại không muốn gặp nhau nữa rồi, khó hiểu nhỉ, gần đây tôi mới thông suốt, đúng là thời điểm này không đúng, bỏ lỡ ngược lại tốt hơn nhiều.” Võ Đại Lang nhìn dòng xe trên Tân Sinh Nam, thật lâu sau mới nói tiếp: “Tôi không biết giữa cậu và Trang Trang đã xảy ra chuyện gì, nhưng đôi bên là đối tượng khó gặp được, nếu có cơ hội thì nên suy xét, tuy rằng hắn hướng nội, giống như ốc mượn hồn sống trong thế giới của riêng mình, nhưng khi nói chuyện rất vui vẻ, biến thái như yêu quái.”

“Cậu không tìm được người ấy à?” Trần Hải Thiên yên lặng lảng tránh, tuy rằng hắn vô cùng đồng ý Trang Tuyết rất biến thái.

“Không, kỳ thật rất dễ, đồng chí ở Đài Loan có hơn một nửa là biết hắn ở đâu, chỉ cần hỏi là được, nhưng hắn bế môn ngay cả canh cũng không cho tôi húp, bởi vì hắn không hận tôi, đây là chỗ đáng sợ nhất, hắn không hận tôi, bởi vì trong mắt hắn tôi là rác rưởi,” Võ Đại Lang tạm dừng một lúc lâu, cười sầu não, “Cho nên tôi chờ lúc vô tình gặp hắn trên đường, đó chính là ý trời, nếu hắn không chịu thì cũng phải giữ thể diện cho ông trời chứ, đúng không?”

Ông trời rất bận có lẽ không để ý đâu. Trần Hải Thiên nuốt những lời này lại.

Về nhà, nghe được tiếng kêu của Ngày Mưa, phát ra từ lầu hai đang chạy xuống, dùng vuốt ôm lấy chân hắn làm nũng, “Ngày Mưa ngoan, mày tính lúc nào biến hình?” Hắn ôm Ngày Mưa lên lầu, đặt bánh mì Pháp lên cái bàn trong bếp, khiến Ngày Mưa đuổi theo trái banh chạy loạn trong mê cung bánh mì.

Nếu Ngày Mưa biến thành người thật, có lẽ sẽ là một gia hỏa kiêu căng tùy hứng. Trần Hải Thiên thầm nghĩ, hở một cái là dậm chân đạp cửa rời đi, hắn không muốn một gia hỏa như vậy lại đuổi theo mình. Mèo là một chuyện, người là một chuyện khác, nếu Ngày Mưa là loại người này, hắn sẽ đá nó ra khỏi cửa sổ lầu ba.

Những lời Võ Đại Lang nói cứ lặp đi lặp lại trong đầu. Trang Tuyết từng để ý hắn, cái này hắn biết; Trang Tuyết cho rằng mạng là ảo, cái này hắn cũng biết; Có một số việc, bỏ qua mới là tốt? Hắn không chắc chắn; Bọn họ đang “bỏ qua” sao? Hắn không biết.

Võ Đại Lang nói Trang Tuyết là ốc mượn hồn, hắn cũng là ốc mượn hồn, hai người chỉ muốn một cuộc sống an bình, tận tâm với công việc mình đang làm, cảm thấy cuộc sống độc thân là mỹ mãn, Noone nguyện ý bước ra trước một bước, liệu Nothing có thể thay đổi tình trạng hiện giờ…… Hửm?

Trần Hải Thiên đem câu vừa rồi rút lại, thêm dấu ngắt câu, niệm lại một lần.

Noone, nguyện ý bước ra trước một bước, Nothing có thể thay đổi tình trạng hiện giờ.

Dấu ngắt câu trong tiếng Trung thật ảo diệu, chỉ cần hai dấu phẩy, thế giới sẽ thay đổi.

Hắn vào thư phòng mở máy tính lên, đăng nhập Mộng Cầu Vồng, đọc tin nhắn, hắn dần ngộ được một chuyện trước kia hắn đã bỏ lỡ, Trang Tuyết không xem mạng là thật, cho nên Trang Tuyết xem hắn là ảo, hắn từng giãy dụa giữa thật vào ảo, Trang Tuyết cũng vậy. Trang Tuyết đã sớm biết chuyện đóng cửa, cho nên thầm bước trước, lại bị hắn đẩy về. Từ đó về sau bọn họ vẫn duy trì khoảng cách, an toàn là nhất.

Nhất định Trang Tuyết cũng từng chưa kịp nói lời từ biệt, lòng mang tiếc nuối.

Trà rót ra đã lạnh, hắn đi đến phòng bếp pha một ấm trà khác, tiếng đóng cửa của cửa hàng mỹ phẩm kế bên vang lên, con hẻm dần vắng lặng.

Nếu giữa họ đang “bỏ lỡ”, chẳng lẽ dùng hai dấu phẩy sẽ ngăn được? Nếu lần này hắn nguyện ý bước ra trước một bước, Trang Tuyết có thể thay đổi tình trạng hiện giờ không?

Hắn bưng ấm trà đi đến phòng khách, nhìn ánh đèn bên ngoài cửa sổ, sáng tác của Abdullah Ibrahim đang vang vọng [nhạc sĩ – nghệ sĩ dương cầm người Nam phi]. Hắn hít sâu một hơi, mùi hương của trà đang lan tỏa, “Đã suy nghĩ vấn đề này lâu lắm rồi, đúng không, Ngày Mưa?” hắn nhìn Ngày Mưa, hi vọng có được chút ủng hộ.

Ngày Mưa vừa ăn xong, thỏa mãn nằm phơi bụng trên sô pha, ai cũng mặc kệ.
Bình Luận (0)
Comment