Tìm Không Thấy Người

Chương 41

Edit: Zet

Hắn pha cà phê đá với bánh ngọt việt quất xanh bưng lên cho Tư Mã Chiêu, trở lại vị trí sau quầy bar thì nhìn thấy Trang Tuyết đứng trong bếp ngoắc hắn, trên tay đang cầm cuốn sách dạy làm các loại sandwich.

“Chuyện gì thế?” Hắn đi vào bếp, khép cửa lại để tránh cuộc đối thoại lọt ra ngoài.

“Cậu đã hứa là ngày mai làm sandwich ăn trưa?” Trang Tuyết lộ ra nụ cười tươi, “Lúc nãy tình cờ thấy nó trên kệ, giở ra xem thử, ai dè thấy thứ này.” Trang Tuyết nói xong, mở sách ra, một tấm bưu thiếp đang kẹp ở trang dạy làm Sandwich Bacon.

Trần Hải Thiên lấy bưu thiếp ra, trên đó là chữ viết của hắn, còn có một ngón tay màu lam, bên trong ngón tay có viết “Không tìm thấy nguời này, trả về người gửi”.

“Cậu từng gửi bưu thiếp cho tôi?” Giọng Trang Tuyết thật trầm, vẫn cười từ nãy đến giờ.

“Ừ, quên mất,” Trần Hải Thiên lật lật tấm bưu thiếp, kẹp vào sách nên còn mới lắm, không có dấu vết ố vàng, “Hai năm trước, bị trả về, năm ngoái xếp lại bàn làm việc nên tiện tay nhét vào.”

“Hộp thư đó, em tôi dùng được một thời gian thì bị đóng.” Trang Tuyết lấy tấm bưu thiếp để lên bàn, rồi mới vươn tay ôm Trần Hải Thiên, ôm thật chặt.

“Chuyện gì nữa?” Trần Hải Thiên khó hiểu hỏi, cười cười cũng ôm lấy Trang Tuyết.

“Có lẽ tấm bưu thiếp này là một điềm lành.”

“Lành chỗ nào? Khi đó cậu không đăng nhập, gửi bưu thiếp thì bị trả lại, tôi bị đả kích rất lớn.” Trần Hải Thiên còn nhớ rõ, tháng đó rất lạnh mà trong lòng lại có bão.

“Cậu chỉ thấy một nửa,” Trang Tuyết hôn lên cổ Trần Hải Thiên, vẫn là hương thơm từ cà phê, “Hộp thư đó không phải là của tôi, tìm không thấy là điều bình thường, nhưng ông trời biết nó là của tôi nên nó vẫn nằm đó, đợi tôi đến lấy.”

Trần Hải Thiên đột nhiên chẳng biết nói gì.

Đôi môi mềm mại của Trang Tuyết đang đặt lên môi hắn, hắn nhắm mắt lại, cái hôn của Trang Tuyết trơn mềm như kem, ngọt như đường, rất nhiều ký ức chợt xuất hiện, bắt đầu từ tin nhắn đầu tiên cho đến những chuyện sau này trong sáu năm dài đằng đẵng.

Sáu năm này như một con sông thật dài, mùa này xuôi theo dòng sang mùa khác, mỗi ngày một dài ra trong im lặng, cuối cùng đợi đến lúc bọn họ gặp nhau, đợi tuyết rơi, đợi đến lúc nóc nhà bị sụp xuống.

Hắn bỗng cảm thấy ngay lúc này đây mình chưa bao giờ yêu Trang Tuyết nhiều đến vậy, nặng đến vậy, xém chút không thể chống đỡ, xém chút muốn rơi lệ, tuy rằng hắn không tin vào vĩnh hằng, hoài nghi vĩnh hằng, không biết vĩnh hằng là bao xa, nhưng giờ khắc này, hắn hi vọng là vĩnh hằng.

“Tụi mình mua vé số đi, dùng dãy số trên bưu thiếp lui về một ngày và ngày hôm nay, ngày mai mở thưởng, tiền thưởng có lẽ trên bảy trăm triệu.” Trang Tuyết hôn cổ hắn, hôn hai má hắn, hôn làn môi hắn, vừa hôn vừa nói.

Mỗi khi Trang Tuyết hôn lên là để lại mùi ca cao, giống như là trét mứt lên bánh mì nướng vậy, cũng giống như cuộc sống bình thường ngọt ngào, hắn biết mình và Trang Tuyết đang mua vé bổ sung nhân sinh, nhưng tại một khắc này, một khởi đầu mới đã bắt đầu, mà con đường này lại dài vô tận.

“Được,” Hắn dán môi mình lên môi Trang Tuyết, khẽ nói, “Tôi đã biết nên gọi cậu bằng gì, tôi muốn gọi cậu……”

Xong——

“Chờ chút!” Lương Mĩ Lị phất bay mấy cái dấu gạch ngang, “Thế thôi hả?”

“Đúng rồi, phần giới thiệu đã nói truyện này là thanh thủy.” Trần Hải Thiên lười ngẩng đầu, chuyên tâm nhìn chằm chằm hạt cà phê trong máy rang, chờ đợi thời khắc mấu chốt.

“Mâu thuẫn đâu? Kinh hỉ đâu?”

“Trong phần giới thiệu không nhắc đến mấy thứ này.” Trần Hải Thiên nâng tay lên ý bảo Lương Mĩ Lị câm miệng để hắn nghe rõ âm thanh phát ra từ máy rang, sau đó nhanh chóng tắt máy, mở nắp ra.

Lương Mĩ Lị chờ hắn để mẻ cà phê lên bàn làm nguội mới nói tiếp, “Phải có cãi nhau chứ? Cãi nhau xong chàng tông cửa chạy ra ngoài bị xe đâm rồi mất trí nhớ, có thêm cái màn này thì truyện dài thêm hai trăm ngàn chữ nữa đó.”

“Cậu suy nghĩ nhiều quá, tụi này chưa từng cãi nhau,” Trần Hải Thiên nhìn bàn làm nguội chuyển động, cà phê chuyển động như từng làn sóng, “Vẫn có những lúc mất hứng, tháng trước tên đó là hỏng cái áo sơ mi…… Chính là quà năm ngoái cậu tặng tớ.”

“…… Có biết bà đây nhịn tới nhà hàng Phúc Hoa mấy lần mới mua được không?”

“Biết biết, tớ cũng giận lắm, nhưng cãi nhau thì cái áo cũng không lành lặn lại được, cãi nhau cũng khiến tình cảm rạn nứt, cho nên tớ không để tên đó là quần áo nữa, thế là xong, vậy có phải tốt hơn chưa?” Cãi nhau chỉ là một cảm xúc bồng bột nhất thời, nếu tổn thương bị tích lũy quá nhiều, hai người từng vượt qua bằng cách ngồi xuống thảo luận cách giải quyết.

“Được rồi, cao trào đâu? Dù là thanh thủy thì cũng phải có cao trào chứ?”

“Truyện thanh thủy thì moi đâu ra nhiều cao trào, tớ và Trang Tuyết đều là dân đen, công việc bình thường, gia đình cũng thuộc dạng bình thường như ai.” Hắn cúi đầu nhặt hạt bị cháy sém ra, mỗi ngày vẫn lặp lại công việc này, cuộc sống giản dị như nước chảy xuôi dòng, nhưng hắn không chán ngán, còn cảm thấy vui vẻ nữa, cả người thoải mái không sao tả được. Có lẽ vài năm sau, hai người sẽ đến Đài Trung mở tiệm đậu phụ thúi, hoặc là bán mì Ý, cũng có thể đến tiệm ông chú học làm ramen, nhưng cuộc sống sẽ không có gì cao trào.

Mỗi một cách sống sẽ thiếu một cái gì đó, cho nên một ngày nào đó cần phải thay đổi, hắn và Trang Tuyết cũng từng nghiêm túc thảo luận vấn đề này, cho ra một vài dự định trong tương lại, mà dù có thế nào, cũng chỉ bán từ thứ này chuyển sang bán thứ khác, khác nhau về hình thức, nhưng vẫn giản dị như trước.

Chuyện mua vé bổ sung đã kết thúc từ năm ngoái, một năm qua, hắn chỉ có hai chữ: cà phê.

Trang Tuyết là bốn chữ: lên lớp, dịch sách.

Ngày Mưa càng đơn giản hơn: mèo.

Tuy rằng bên trong mỗi người đều thay đổi một ít, có vui có buồn, nhưng không thể tính là chuyện trọng đại gì, chúng góp một phần nhỏ trên đường đời.

Có lần mẹ và dượng đã nghỉ hưu về Đài Bắc, hai vợ chồng từng mở một quán ramen ở nhà ga Shichijo, dượng là một đầu bếp chuyên nấu món Pháp, nhưng ở Tokyo vài năm thì mê đắm ramen, bái sư học trộm khắp nơi, thậm chí người Nhật ăn xong cũng khen ngon.

Hắn cũng biết được người cha mất liên lạc hơn hai mươi năm đã qua đời cách đây bốn năm, do Kính Vạn Hoa nói cho hắn biết, bởi vì Kính Vạn Hoa là em cùng cha khác mẹ với hắn, khi dọn dẹp di vật thì thấy một tấm hình, trên tấm hình chụp ông và một người phụ nữ đang ôm một đứa bé, đứng trước một ngôi nhà nhiều tầng, phía sau có ghi “Sinh nhật Hải Thiên lúc ba tuổi”, lúc đó Kính Vạn Hoa mới biết cha cậu từng ly hôn.

Dựa vào hiếu kỳ, Kính Vạn Hoa chạy tới nhìn thử, nhưng không biết phải bắt chuyện với Trần Hải Thiên thế nào, thế là yên lặng uống cà phê hơn ba năm, cho tới đầu năm nay, khi hắn đến mang vào một luồng khí lạnh, hắn thưởng cho Kính Vạn Hoa một chén canh khoai lang nóng hôi hổi, nhất thời Kính Vạn Hoa bị kích động mới dũng cảm nhận anh em.

Đối với chuyện này Trần Hải Thiên chỉ ‘à’ một chữ, trừ việc giảm 30% cho thằng em trai, hắn cảm thấy không có quá nhiều dao động, hắn cũng chẳng có hứng thú bồi dưỡng tình anh em với Kính Vạn Hoa, đối với hắn mà nói, hai chữ “người nhà” không chỉ dựa vào huyết thống, mà còn là lúc giúp đỡ nhau trong lúc hoạn nạn, cho nên người nhà của hắn chỉ có ông ngoại, mẹ, Trang Tuyết, Ngày Mưa, và Lương Mĩ Lị.

“Dựa vào thằng em trai này có thể viết thêm mười ngàn chữ nữa mà? Đúng là cẩu huyết kiểu Hàn.” Lương Mĩ Lị mang ý đồ thuyết phục Trần Hải Thiên, Kính Vạn Hoa, Trang Tuyết, Ngày Mưa, phối hợp thành một nhóm diễn viên, có thể viết ra nhiều bộ đam mỹ, anh em, người thú, khẩu vị nặng hơn là 4P, “Nếu viết ra nhất định bán rất chạy, hơn nữa có thể nhờ Tiểu Tuyết Nhi dịch sang tiếng Anh, tớ dịch sang tiếng Nga, bán bản quyền cho nước ngoài.”

“Được đó, vậy lúc nào cậu mới viết?”

Lương Mĩ Lị nghe xong nhanh chóng chào tạm biệt.

Không ai quấy rầy, Trần Hải Thiên làm càng nhanh hơn, hắn đổ hạt cà phê còn ấm vào ống tán nhiệt, để máy rang chạy không, đợi trục bánh đà hạ nhiệt dần.

Một ngày thứ bảy của mùa hè, nắng chiều xuyên qua cửa kính hình thành các ô vuông ánh sáng, hắn mở laptop, đăng nhập Facebook, fan của tiệm đã đột phá một ngàn, hắn cảm thấy khá nhiều, nhưng vẫn trong phạm vi có thể chấp nhận được.

“Cà phê vừa mới ra lò, Thuyền Trưởng Hook ở Guinea, có hương caramel và trái cây, khi uống đừng lo Peter Pan sẽ chạy đến làm phiền, chúc mừng mùa hè đã qua, những người mua mười gói đầu tiên sẽ có chiết khấu……”

Đăng xong, hắn yên lặng nhìn trang web tự cập nhật, có người đáp lại rất nhanh, có những người vào nói những câu không liên quan, cũng có người đặt hàng, hắn cảm thấy chuyện này có một chỗ rất thú vị: hình như tất cả mọi người đều không rời mạng.

Thông báo nhắc nhở liên tục, cả Võ Đại Lang cũng đặt hai gói, còn nói rõ để Trang Tuyết đưa hàng.

Hắn nhịn không được muốn trào phúng Võ Đại Lang, bình thường đã giảm giá cho cậu ta rồi, người này còn cố tình chạy lên đây để mua mấy gói giảm giá, đúng là đầu có vấn đề, thế nhưng hắn nhanh chóng hiểu ra, nhất định là người kia muốn uống, chỉ có người kia mới khiến cái đầu của Võ Đại Lang có vấn đề.

Chưa đến nửa giờ, mười gói đầu tiên đã được khách đặt hết, hắn vừa lòng tắt laptop, rời bỏ thế giới ảo trở về thế giới thực, cầm chổi quét rác.

Trang Tuyết đang nấu cơm ở lầu hai, lát nữa y sẽ bưng bữa tối xuống, ăn ở căn bếp nhỏ; Lát nữa sẽ nghe Ngày Mưa rên hừ hừ vì thức ăn giảm cân quá dở, tức giận trốn dưới gầm bàn không chịu ra; Lát nữa hắn và Trang Tuyết sẽ đóng gói xong mớ cà phê xay nhuyễn, rồi mới uống ca cao nóng và bia vải, vừa nghe nhạc vừa nói chuyện phiếm.

Đây là cuộc sống của hắn, không phải là hoàng tử và hoàng tử sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi, mà là giữa một ông chủ tiệm cà phê và ông chủ quán đậu phụ thúi trải qua một cuộc sống bình dị.

Khi hắn chăm chú nhìn kỹ những giai điệu bình dị ấy sẽ thấy bên trong tích lũy rất nhiều mảnh vụn, ngọt ngào, đau lòng, an ổn, êm dịu mà lóe sáng, vui vẻ và hạnh phúc.

Bọn họ đã từng lướt qua nhau, mỗi người một nơi, khi người xem gập sách lại, sẽ có người muốn yêu mà chẳng được, cầu mà chẳng được, luyến tiếc, hai mắt bị những chuyện phàm tục che mất, nhưng hai người họ vẫn là bạn của nhau, sẽ ôm, sẽ dây dưa, giống như hắn khi pha cà phê sẽ hạnh phúc, từng giọt từng giọt thấm vào kẽ hở cuộc sống, hương thơm lan ra tứ phía, vấn vương đâu đây.

Lại viết xong?——

“A Vạn, em muốn uống cà phê đá, nóng chết đi được.” Tiểu Khả Ái đẩy cửa vào, Trần Hải Thiên vui vẻ tiếp đón, hồn nhiên không biết chính mình đã làm hỏng cái kết của một câu chuyện xưa, “Em lên đây để xem buổi biểu diễn của Lý Thái Tường, quá hay.” Tiểu Khả Ái còn đang đắm chìm trong nỗi vui sướng, ngồi lên ghế trước quầy bar, miêu tả những gì mình vừa xem được.

“Chiều nay là kết thúc của anh.” Trần Hải Thiên nhặt kết truyện bị phá hỏng để ở một bên, vừa cười vừa nói chuyện phiếm với Tiểu Khả Ái, một bên xay và pha cà phê, tặng kèm một dĩa bánh quy dễ thương, vệt nắng chiều dần di động trong tiệm, bầu trời dần xám xịt, kéo dài đến cuối con hẻm.

Đầu năm nay Tiểu Khả Ái và Tư Mã Chiêu chuyển đến Đài Trung, nhưng một trong hai vẫn thường xuất hiện ở Đài Bắc, đa số là đến xem triễn lãm hay một buổi biểu diễn nào đó, có khi chỉ tới đây để đi dạo.

Tuy Trần Hải Thiên đánh giá Tư Mã Chiêu không cao, nhưng hắn không thể không bội phục tâm cơ của cậu ta, cậu ta không phải là con diều mà là người chơi diều, khiến Tiểu Khả Ái sống theo cách cậu ta muốn, hắn hơi lo lắng.

Tuy là thế, mỗi người đều có quyền chọn cách sống của riêng mình, dù nó có đúng hay là sai, người ngoài không có quyền xen vào, người trong cuộc vui vẻ là được, vì họ cam tâm tình nguyện.

Tiểu Khả Ái không ngồi đây lâu, uống xong thì ra đầu hẻm ăn cơm sườn, rồi mới về Đài Trung trong đêm.

Trần Hải Thiên để cái ly vào bồn rửa, cầm cái kết bị Tiểu Khả Ái phá hỏng, chuẩn bị đặt vào trang cuối của quyển sách.

“Ăn cơm,” Trang Tuyết nhô đầu ra gọi, “Mấy ngày trước giáo sư Achilles dạy tôi làm món thịt bò hầm sa tế ăn với cơm chiên, ngửi thử cũng không tệ lắm.”

“Cậu ghét sa tế mà?”

“Nhưng cậu thích, tôi có nấu một phần không để sa tế.” Trang Tuyết nói xong thì rút đầu về, tiếng bát đũa truyền ra từ căn bếp nhỏ.

Hắn cười cười, chuyện xưa đã có kết cục, cuộc sống vẫn diễn ra, hắn mở thùng rác, bỏ kết cục vào rồi mới đi vô căn bếp nhỏ.

“Món này là?”

“Dưa chua thịt băm, là món ăn kèm độc quyền của Trang gia, rất ngon, hợp với cơm chiên, tôi còn nấu canh mướp mà cậu thích……”

Hết!
Bình Luận (0)
Comment