Tìm Lại Tình Yêu

Chương 28

Cô bây giờ liệu có còn ôm anh không? Quan Trí Đàn khẽ cười, quyết định thử.

"Đừng động đậy! Có gián."

"Cái gì?!" Tiểu Trinh thất kinh quay đầu, thấy con gián chậm rãi bò qua sàn, cả người sửng sốt.

"A a a a a a …." Hoan Hoan trực tiếp thét lên chói tai, sợ hãi ôm lấy mẹ.

"…."

Vì con gái thét đến chói tai, Tiểu Trinh cũng thét lên chói tai, không để ý trên tay đều là bọt xà phòng, hai mẹ con ôm nhau kêu to.

Ba!

"Bố đánh chết nó rồi!" Quan Trí Đàn phi thường dũng mãnh một cước giết chết tiểu cường, rút giấy vệ sinh, đem thi thể bọc lại rồi quăng vào thùng rác.

Tiếp theo xoay người, chờ Tiểu Trinh giống tám năm trước, chạy vào lòng anh, run rẩy ôm chặt lấy anh, thuận tiện sẽ phá được cục diện bế tắc này, khiến quan hệ của hai người tiến thêm một bước.

"Bố, bố!" Kết quả, chạy vào lòng anh lại là con gái…. Tính toán sai lầm rồi. "Thật đáng sợ!"

"Có bố ở đây, sợ cái gì?"

"Vâng, trước đây đều là bố nuôi đánh gián, giờ có bố, con không sợ! Bố nuôi rất lợi hại, lúc mẹ con con thét chói tai, bố nuôi sẽ tới cứu! Mẹ nói, bố và bố nuôi là bạn tốt, con mới coi bố nuôi như bố vậy!" Hoan Hoan coi bố vừa đánh chết con gián trở thành anh hùng trừ gian diệt ác, vô cùng sùng bái.

"Nhưng người con yêu nhất nhất định là bố, đúng không?" Quan Trí Đàn ăn phải dấm chua, nhất định phải nghe.

Đợi chút! Vì sao khi hai mẹ con kêu lên, tên Giang Văn Khôn kia lại có thể lập tức đến cứu hai người? Loại sinh vật tiểu cường này nửa đêm mới đi tới đi lui! Họ ở gần nhau như vậy sao?

"Mẹ con con thấy con gáin, rồi gọi điện cho bố nuôi đến cứu à?" Anh bất động thanh sắc hỏi.

"Sao phải gọi điện? Bố nuôi ở cùng mẹ và con mà!" Hoan Hoan nghiêng đầu, cảm thấy bố hỏi rất kỳ quái.

Nghe vậy, ánh mắt anh trở lên nguy hiểm, sự ghen tị bao phủ cả lí trí.

"Hai người ở cùng với Giang Văn Khôn?" Anh quay đầu hỏi người vẫn còn kinh hồn chưa tỉnh lại kia.

"Đúng vậy, tiết kiệm tiền thuê nhà." Tiểu Trinh trả lời xong mới cảm thấy kỳ quái. "Sao vậy?"

"Không, không có gì." Quan Trí Đàn thản nhiên trả lời.

Quay đầu lại thấp giọng rủa trong lòng: Giang Văn Khôn… cùng vợ con anh ở chung một mái nhà, làm anh hùng cho hai người, lại không nói cho anh biết, anh thề tuyệt đối không bỏ qua cho tên hỗn đản Giang Văn Khôn này!

***

Văn phòng thiết kế Đàn Khôn, khai trương đã năm năm, mất gần hai, ba năm xây dựng thương hiệu, dần dần công việc nhiều hơn, danh khí dần vang dội, bắt đầu nổi tiếng ở cả HongKong và Đài Loan.

"Tiểu Trinh, xin lỗi, có chuyện cần nói với em."

Cô vừa nói chuyện điện thoại xong với khách, xác định tuần sau đi HongKong, lập tức nghe tiếng Giang Văn Khôn gọi.

"Chuyện gì…. Ôi! Anh sao thế?" Cô vừa quay đầu, thấy trên mặt anh chỗ đen chỗ trắng, rõ ràng vừa bị đánh. "Sao lại bị thương?" Cô khó nén quan tâm lo lắng, đưa tay chạm vào vết thương trên đầu a nh.

Giang Văn Khôn nghiêng người, tránh tay cô, ánh mắt có chút chật vạt.

"Không sao, chỉ bị đụng chút thôi." Miệng nói vậy, nhưng nội tâm lại âm thầm chửi rủa cái tên Quan Trí Đàn đánh không biết nương tay kia.

Nghĩ đến hình dáng cậu ta phát điên, cảm thấy rất buồn ccười, lại cảm thấy tên kia ghen cũng thật mạc danh kỳ diệu, bình thường vô cùng bình tĩnh, nhưng gặp chuyện của Tiểu Trinh, lại giận dỗi như một đứa trẻ con, thật là!

"Hôm ấy sau khi Hoan Hoan đi làm náo loạn hôn lễ, mấy tên săn ảnh thỉnh thoảng lại đến đây, khiến bà chủ nhà không vui, cảm thấy cuộc sống bị quấy rầy, hôm nay lúc anh về lấy đồ, bà ấy muốn chúng ta chuyển đi trong ngày nay."

"A? Sao lại vậy?" Tiểu Trinh nghe mà sợ hãi. "Nhưng tự nhiên lại vậy, bất chợt muốn chúng ta chuyển đi là sao?"

"Anh cũng không biết." Giang Văn Khôn sờ sờ mũi, che dấu sự chột dạ do nói dối.

Thật ra bà chủ nhà rất tốt, hơn nữa đã yêu chết Hoan Hoan! Thường la hét muốn Hoan Hoan làm cháu gái, suốt bốn năm chưa từng tăng giá phòng, ngược lại hảo tâm giảm giá, hại bà chủ nhà như vậy, khiến anh thấy có chút áy náy.

Nhưng ngoài lý do này, anh thật sự không biết phải làm sao để lừa Tiểu Trinh chuyển nhà.

Cho dù chỉ là một trò lừa đảo, nhưng tôi không muốn hai người ở chung một nhà! Trong vòng hôm nay, cút ngay cho tôi.

Quan Trí Đàn đã đến tận nơi, sắc mặt giận dữ hét lên, Giang Văn Khôn rất muốn cười, nhưng không nói gì.
Bình Luận (0)
Comment